'Cô à, cô thiếu bao nhiêu tiền, tôi trả giúp cô.'
Một người đàn ông đứng sau lưng cô chờ thanh toán tốt bụng lên tiếng.
Lúc này Trang Lâm mới nhìn rõ, đó là một người đàn ông tuổi chừng 40, vóc người không cao, làn da ngăm ngăm, ánh mắt có chút không đứng đắn đang nhìn chằm chằm gò ngực cô.
'Không cần đâu, cám ơn.' Trang Lâm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ánh mắt người đàn ông đó thật khiến người ta chán ghét, cô vội quay sang cô thu ngân nói, 'Xin lỗi, tôi không mang đủ tiền theo, phiền cô hủy hết những món vừa nãy dùm tôi.'
Ngoại trừ xin lỗi, cô thật nghĩ không ra còn cách nào khác.
'Cần gì phải hủy chứ, cô thu ngân, người đẹp này mua gì, tôi giúp cô ấy trả tiền.' Người đàn ông lúc nãy đi đến bên cạnh Trang Lâm, tay cầm một nắm tiền mặt đưa đến trước mặt cô...
'Không...không cần đâu, thực sự không cần.' Trang Lâm nào dám để anh ta trả tiền cho mình, vội vàng xua tay, đồng thời lùi lại muốn cách xa anh ta một chút. Anh ta dựa gần quá, mùi vị kỳ quái trên người khiến cô chịu không nổi.
Nhưng lối tính tiền hẹp như vậy, còn vướng xe đẩy, cho dù cô ép sát người về phía quầy thu ngân thì cũng không có đường lui.
'Không sao đâu, tôi trả trước, lát nữa cô trả lại cho tôi là được rồi.' Người đàn ông túm lấy tay cô nhét tiền vào rồi cứ nắm không buông.
Cử chỉ xem ra nhiệt tình nhưng thực tế là đang ăn đậu hũ.
'Không cần đâu, thật sự không cần.' Cô dùng sức rút tay về, nào ngờ người đàn ông vô sỉ kia cứ nắm chặt không buông.
'Buông tay!'
Một giọng lạnh băng từ phía sau vang lên, Trang Lâm quay đầu lại, nhìn người đàn ông vóc dáng cao lớn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên kia, sắc mặt âm trầm.
'Nhiều chuyện...'
Người đàn ông trung niên đang định mắng người nhưng khi chạm phải ánh mắt dọa người kia, tất cả những lời muốn nói đều nốt xuống, bàn tay đang túm tay Trang Lâm cũng vô thức thả lỏng.
'Cút ngay.' Quan Dĩ Thần lần nữa lên tiếng, người đàn ông ngay cả đồ trong xe đẩy của mình cũng mặt kệ, rụt cổ chuồn mất.
'Thu tiền.'
Quan Dĩ Thần thu hồi ánh mắt, bàn tay trực tiếp đưa qua vai Trang Lâm, đưa thẻ tín dụng cho cô thu ngân. Cô gái bị tình huống trước mắt làm cho sửng sốt hồi lâu không biết xử lý thế nào nhưng khi Quan Dĩ Thần dùng giọng nói lạnh băng lặp lại câu "thu tiền", cô gái không dám hỏi thêm một câu, lập tức cà thẻ.
'Tôi...tôi...lát nữa... trả tiền cho anh...'
Cô có chút bất an nói.
Nhưng hắn không buồn nhìn cô một cái.
****
Lúc Trang Lâm nhấc hai túi xách nặng trĩu từ siêu thị bước ra, trời đang lất phất mưa.
Hôm nay thật xui xẻo, mua đồ lại không mang đủ tiền, giờ dù cũng không có, xem ra lát nữa mới có thể về.
Cô đứng dưới mái hiên, cùng đứng chờ mưa tạnh với những người cũng không mang dù như mình.
Nhìn những giọt mưa lất phất bay, tâm tư cô lại quay trở về tình cảnh lúc nãy...
Anh ta quẹt thẻ sau đó không nói một lời rời đi, mà trên tay lại không có bất cứ thứ gì. Không phải anh ta đến đây mua đồ sao? Sao lại ra về tay không chứ?
Cô không dám đuổi theo hỏi, cứ như vậy nhìn anh ta dần biến mất trước mắt mình.
Mưa nhỏ dần, trời cũng tối lại, cô vội nhấc hai túi đồ đi về phía trạm xe buýt bên kia đường.
Mới đứng chưa đến một phút, một chiếc xe thương vụ sang trọng đột nhiên dừng lại, trái tim Trang Lâm thít lại.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt tuấn dật của người đàn ông...
'Lên xe.'
Hắn không ngoảnh mặt sang, chỉ ném lại hai chữ cho cô.
'Không...không cần đâu.' Sau anh ta còn ở đây? Trang Lâm vô thức xua tay.
'Lên xe, đừng để tôi nói thêm lần nữa.' Người đàn ông trong xe bắt đầu mất kiên nhẫn.
Người ở trạm xe đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, chiêc xe buýt sau xe người đàn ông cũng đang chờ để vào trạm. Trang Lâm cắn môi, mở cửa đặt hai túi đồ vào khoang sau rồi ngồi lên ghế phụ lái.
Cho dù cô không muốn ngồi gần anh ta như vậy nhưng cũng không dám lớn mật đến nỗi ngồi ở băng sau, bắt Quan tổng tài làm tài xế cho mình.
Xe rất nhanh đã rời trạm hòa vào dòng xe cộ đông đúc.
Không gian trong xe rất lớn nhưng lần đầu tiên ngồi cùng một chiếc xe với Quan Dĩ Thần, Trang Lâm cứ có cảm giác không gian này chật hẹp đến ngột ngạt.
Cô ngồi thật thẳng, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, ánh mắt không dám chớp nhìn con đường mông lung trong màn mưa phía trước.
Sau khi nói địa chỉ nhà cho Quan Dĩ Thần, chỉ nghe hắn ừ một tiếng rồi không nói gì thêm nữa nhưng khí thế bức người đó không hề giảm đi chút nào, mùi khói thuốc cùng nước hoa nam nhàn nhạt quẩn quanh trong từng hơi thở của cô, khiến cô không khỏi có chút choáng váng.
Đèn đỏ, xe dừng lại. Trời mưa cộng thêm là giờ cao điểm cuối tuần, xe trên đường nhiều vô cùng, qua một lượt đèn đỏ rồi, xe của họ vẫn còn đang xếp hàng chờ lượt đèn xanh kế tiếp.
Hai người đều giữ im lặng, bầu không khí thực có chút đè nén.
Trang Lâm không biết nên làm thế nào mới phải, nếu như là trước đây anh ta luôn không nói chuyện như vậy, có lẽ cô cũng sẽ cúi đầu giữ im lặng cho đến khi xuống xe mới thôi.
Nhưng giờ đã ra ngoài làm việc một thời gian, đối với cách ứng xử và giao tiếp cô đã có sự lĩnh ngộ sâu hơn.
Không nói chuyện, chắc là vì tính cách trời sinh của người đàn ông, vì để hóa giải bầu không khí u ám đến chết người kia, cô chỉ đành lên tiếng trước...
'Chuyện vừa nãy, cám ơn anh.'
Bất kể thế nào, câu nói này là cô nên nói.
'Trên người không mang tiền mà còn dám đi mua đồ, thật đủ ngốc!' Hắn lạnh nhạt lên tiếng, giọng điệu châm chọc, nhớ tới tình cảnh người đàn ông vừa nãy nắm tay cô, một cảm giác bực bội trong lòng hắn dâng lên mà không chỗ phát tiết.
'Không phải không có tiền, chỉ mang không đủ...' Cô nhỏ giọng đính chính, 'Thẻ tín dụng của tôi quá hạn rồi, lại quên mang thẻ mới nên mới như vậy.'
'Tiền không có, miệng cũng không có sao?' Hắn có chút lớn tiếng nói, lúc đó hình như hắn chỉ đứng cách cô không đến ba mét, cô ngay cả lên tiếng nhờ hắn cũng không chịu, xem hắn như vô hình sao?
'Tôi...tôi...không muốn làm phiền anh.' Cô không biết cơn tức này của anh ta từ đâu đến.
Trước đây trước mặt cô anh ta luôn là người không hay thể hiện cảm xúc mà bây giờ... Cô liếc nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, không khỏi có chút khẩn trương.
'Cho nên làm phiền cái gã kia?' Lời vừa dứt, người đàn ông như phát tiết vung tay đập mạnh lên vô lăng khiến Trang Lâm vốn đã khẩn trương bị dọa đến giật nảy mình.
'Tôi không có.' Cô đương nhiên biết "cái gã" mà anh ta nói là ai, tuy không biết vì sao anh ta lại tức giận như vậy nhưng cô phải biện hộ cho mình, 'Tôi đã định trả lại số hàng đó.'
Quan Dĩ Thần đối với chuyện bản thân mất khống chế cũng rất bực bội, hắn nhắm mắt lại, hít thở sâu vài hơi như bình tĩnh lại, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không nói gì nữa.
Người tính tình nóng nảy khó dò đáng sợ nhất, Trang Lâm không dám chọc giận anh ta nữa.
Xe lần nữa nổ máy, cô mới phát hiện bản thân hơi lạnh, không biết bởi vì cơn tức của anh ta hay vì điều hòa trong xe quá lạnh, hay vì vừa nãy cô bị mưa làm ướt người, bàn tay vốn đang đặt trên đầu gối không tự chủ được đưa lên chà xát cánh tay đang nổi da gà của mình.
Một chiếc áo vest ném về phía cô, mang theo khí tức rất riêng của hắn khiến cô có chút sửng sốt.
'Khoác vào.' Người đàn ông lần nữa ném cho cô hai chữ lạnh như băng.
Vì không chọc giận hắn nữa, Trang Lâm ngoan ngoãn khoác chiếc áo vest lên người.
Thân thể không còn lạnh đến phát run, hơn nữa từ áo tỏa ra khí tức giống như hắn đang áp trên người cô, nóng rãy, thân cận khiến cô có chút khẩn trương, vội nhắm mắt như che dấu.
Khi xe rốt cuộc ngừng ở dưới lầu nhà cô, Trang Lâm mới dám mở mắt ra.
Lấy chiếc áo vest trên vai xuống, đưa lại cho hắn, 'Cám ơn anh.'
Hắn đưa tay đón lấy chiếc áo, không buồn nhìn một cái, ném thẳng xuống băng ghế sau.
Xem ra vị Quan tổng tài tính tình âm trầm khó đoán này vẫn còn đang tức giận, Trang Lâm cởi dây an toàn, lại lên tiếng, 'Vậy tôi xuống xe trước.'
Vẫn không có câu trả lời, cô đã quen rồi.
Chỉ có điều, lúc xuống xe lại bởi vì trên đường có một vũng nước nhỏ, cô không cẩn thận bị trượt một cái, đau đến nỗi nước mắt trào ra nhưng không dám kêu một tiếng.
Khập khiễng đi lấy hai túi đồ ở cốp xe ra, cô liếc nhanh về phía ghế lái nhưng cửa kiếng xe đóng chặt, căn bản không nhìn thấy gì.
Xoay người, đi về phía cầu thang.
Cô không nhìn thấy biểu tình của người trên xe nhưng người trong xe lại nhìn rất rõ ràng tình cảnh cô bị trượt chân, nhìn cô khập khiễng xách hai túi đồ đi về phía thang lầu, trong lòng lại dâng lên một cảm giác buồn bực không nói thành lời.
Trang Lâm mới đạp chân lên bậc thang đầu tiên, hai chiếc túi trên tay đột nhiên bị người cứng rắn đoạt lấy, cô kinh ngạc quay đầu lại, khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm ấy, trong chớp mắt ngây người ra.
Anh ta...sao còn chưa đi?
Cái cô gái này, sao hở tí là lại ngớ người ra thế?
'Lầu mấy?' Bất đắc dĩ, vị Quan tổng tài trước giờ luôn không có chút kiên nhẫn nào với phụ nữ kia lạnh giọng hỏi.
'Hả?'
'Tôi hỏi em lầu mấy?' Hắn nặng nề lập lại lần nữa. Nếu như cô còn dám ngớ người ra lần nữa, hắn thật không dám đảm bảo mình có lớn tiếng quát lên hay không.
'Lầu...lầu 5.'
Cô chỉ đành thành thực trả lời.
Nghe được đáp án, Quan Dĩ Thần mặc kệ cô gái vẫn còn chưa hết sửng sốt bên cạnh, bắt đầu bước đi.
Vừa đi vừa quan sát những bức tường loang lổ, tối mờ mờ xung quanh, đầu mày hơi chau lại, chỗ này dành cho người ở hay sao chứ?
Đang định hỏi cô ở chỗ này đã bao lâu mới phát hiện hình như sau lưng chẳng có ai, buồn bực quay đầu lại mới thấy cô vẫn còn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
'Rốt cuộc em có lên hay không?'
'Ờ.' Trang Lâm hoàn hồn lại, đáp một tiếng rồi vội vàng đuổi theo hắn.
Hai người một trước một sau im lặng bước. Cô nhìn bóng lưng xách hai túi hàng của người đàn ông, trong lòng giống như có thứ gì đó muốn phá kén mà ra.