Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 232: Bí mật động trời (5)




Trước khi lên lầu, Quan Mẫn Mẫn không quên giục con trai đi ngủ sớm để tránh làm ảnh hưởng giờ giấc nghỉ ngơi của ông nội.

Còn chưa nói xong thì đã nghe cậu nhóc bật cười, 'Ông cố thấy không, con không có gạt ông cố, đã nói mã chứng khoán này sẽ tăng giá mà. Ông cố dám chơi dám chịu nha.'

Có nhầm lẫn không, thằng nhóc này dạo này còn có năng lực cá cược với ông nội nữa?

Đang định bước tới mắng thêm vài câu thì lại thấy ông nội vuốt râu cười ha hả, 'Được, được, dám chơi dám chịu. Lát nữa ông sẽ bảo người chuyển tiền vào tài khoản cho cháu.'

'Cảm ơn ông cố, đợi khi nào con kiếm được nhiều tiền sẽ mua đồ cổ cho ông cố chơi.' Cậu nhóc cũng rất biết thân biết phận, khi thấy mẹ mình đang đứng chống nạnh trừng mắt nhìn thì vội nhấc chiếc máy tính bảng lên chuẩn bị chạy, 'Ông cố, con lên lầu trước nha.'

'Ông nội, ông chìu hư nó!' Quan Mẫn Mẫn chu môi.

Thằng nhóc này có xu hướng càng chơi càng lớn, chẳng những đầu tư hết tiền tiêu vặt của mình vào đấy mà còn dám tìm cách moi tiền của ông nội, có phải là quá đáng lắm không?

Tuy rằng trước đây cô cũng đã từng nghĩ sẽ hợp tác với con trai đầu tư cổ phiếu để kiếm tiền nhưng chẳng qua lúc đó bởi vì cô thất nghiệp nên mới suy nghĩ vẩn vơ thôi sao. Nhưng bây giờ cô cũng xem như là người có tiền, muốn nuôi lớn con trai căn bản không phải vấn đề gì. Cô không muốn thằng bé quá trầm mê vào đó.

Xem ra gene di truyền gì đó quả thật đáng sợ. Thằng bé mới tí tuổi đầu mà đã học được không ít bản lĩnh từ ba mình.

'Con nít chơi một chút thôi mà, hư thế nào được.' Lão gia tử tùy ý nói một câu rồi đứng lên, sau khi gọi một tiếng "Lâm Thục Hoàn" thì đưa tay định cầm lấy cây gậy của mình, Quan Mẫn Mẫn thấy vậy vội vàng đưa lên, 'Ông nội, gậy của ông đây.'

'Lâm Thục Hoàn này làm gì vậy chứ? Già rồi mà còn học theo đám thanh niên suốt ngày nghịch điện thoại, không thấy mất mặt sao?' Lão thái gia bất mãn trừng mắt nhìn dì Lâm vừa vội vội vàng vàng cất điện thoại vào túi vừa đi đến.

'Nghịch điện thoại một chút thôi thì có gì mà mất mặt chứ?' Dì Lâm trả lời.

Cái ông lão này, suốt ngày chỉ biết mắng người, cũng không nghĩ xem ai già hơn. Đương nhiên câu nói này dì chỉ dám nói thầm trong bụng.

'Ra nước ngoài, lá gan cũng lớn hơn phải không? Còn dám cãi với tôi?' Lão thái gia lại mắng thêm một câu.

'Lão gia tử, xin hỏi ngài còn muốn lên lầu hay không?' Dì Lâm đứng trước mặt ông kính cẩn lên tiếng.

'Lâm Thục Hoàn, để ý cách cư xử của mình một chút.'

Lão gia tử nghiêm mặt đi phía trước, dì Lâm chậm rãi theo sau. Nhìn theo bóng hai người, Quan Mẫn Mẫn cảm thấy lòng tò mò của mình lại bắt đầu trỗi lên...

Tĩnh Di với dì Lâm, dì Lâm với lão gia tử...

Rối rắm!

*****

Lên đến lầu, vừa khéo bắt gặp Sầm Chí Vũ và Nguyễn Mộng Mộng đang ở trước cửa phòng lưu luyến bịn rịn không nỡ rời, Quan Mẫn Mẫn ho nhẹ một tiếng.

Hai người này cũng thật là, ngày đính hôn cũng đã chọn xong rồi vậy mà còn thanh thuần đến nỗi chia phòng ngủ, thật chịu không nổi.

'Ngủ sớm một chút đi.' Sầm Chí Vũ ở trước mặt Quan Mẫn Mẫn hôn lên trán Nguyễn Mộng Mộng một cái rồi mới xoay người gật đầu chào cô rồi quay về phòng của mình.

Hắn vừa mới rời đi thì Quan Mẫn Mẫn đã vội vàng nhào tới, 'Mộng Mộng, chị có chuyện muốn hỏi em.'

Nói rồi không đợi người ta có đồng ý hay không đã xông vào phòng của cô, tự nhiên như ở phòng mình nhào xuống giường lăn mấy vòng mới chịu ngừng lại.

'Chị dâu, có chuyện gì vậy?' Nguyễn Mộng Mộng cũng là một cô gái hoạt bát sáng sủa, cô cũng nhảy lên giường đùa với Quan Mẫn Mẫn một hồi rồi mới hỏi.

'Mộng Mộng, ngày nào em cũng bắt Chí Vũ ngủ riêng phòng như vậy không sợ anh ấy ngày nào đó không giải tỏa được ra ngoài tìm người khác sao?'

Cô thật lòng quan tâm cô em dâu này nên mới hỏi như vậy. Lấy từ kinh nghiệm bản thân mà nói, năm đó sở dĩ Sầm Chí Tề đào hôn là vì cô kiên trì muốn đợi đến khi có danh có phận thì mới cho hắn vượt rào, không ngờ chỉ còn cách một đêm thôi mà hắn cũng không kìm chế được ra ngoài làm bậy.

Mà người đó lại là chị ba của cô nữa chứ!

Càng nghĩ Quan Mẫn Mẫn càng thấy mình có nhiệm vụ phải nhắc nhở Nguyễn Mộng Mộng bởi vì hôm nay cô đã nghe được một bí mật trọng đại.

Chị ba cô yêu thầm vị hôn phu của người ta từng ấy năm, cho đến bây giờ vẫn còn một lòng nhớ nhung không quên, sự chấp nhất này cộng với tình nghĩa thanh mai trúc mã bao nhiêu năm, nếu như chị ấy có lòng muốn tính kế anh Chí Vũ thì chắc Mộng Mộng chỉ có chịu thiệt mà thôi.

Đối với Quan Viện Viện, Quan Mẫn Mẫn luôn có một thái độ khát khao được thân thiết, gần gũi nhưng hôm nay sau khi biết được chuyện giữa chị với Sầm Chí Tề, biết được chị vì không muốn cho mình sống tốt mà không tiếc hủy đi sự trong sạch của mình thì cảm giác trong lòng cô rất khó tả.

Nếu như chị ấy không cam lòng mối tình thầm lặng của mình trở thành hư không mà tính kế anh Chí Vũ thì...

Lòng đề phòng người không thể không có, nhất là với cô gái vừa thông minh lại vừa quyết tuyệt như chị ba.

Đương nhiên chuyện hôm nay cô sẽ không nói ra nhưng vẫn phải nhắc nhở Mộng Mộng một câu miễn cho lúc đó cô em dâu này phải chịu khổ.

'Quan Mẫn Mẫn, sao đầu óc chị chỉ toàn những thứ đó không vậy?' Nguyễn Mộng Mộng đưa tay bóp cổ cô, gương mặt trắng nõn nhuốm một màu phấn hồng thật xinh đẹp, dưới hàng mi dài dày rợp là đôi mắt đen tròn lóng lánh như pha lê, chiếc mũi nhỏ, miệng cũng nhỏ, xinh đẹp đến nỗi ngay cả cô là con gái cũng chao đảo huống gì là người đàn ông đang trong độ tuổi huyết khí phương cương như anh Chí Vũ.

Sao anh ấy có thể nhẫn nhịn tới giờ này không đem món ngon như vậy nuốt vào bụng chứ? Thật không hợp lý chút nào.

'Nguyễn tiểu thư, chị đây là vì tốt cho em thôi. Em vẫn là nên có quan hệ thực chất với Chí Vũ thì hơn.' Quan Mẫn Mẫn hảo tâm đề nghị.

'Bọn em cũng sắp kết hôn rồi, em không thèm làm cô nàng háo sắc giống như chị đâu.'

'Em nói chị háo sắc chị cũng không phủ nhận, nhưng còn phải tùy đối tượng mà háo sắc chứ.' Năm đó Sầm Chí Tề rất muốn biến cô thành cô nàng háo sắc còn không được kia mà.

'Ờ, em biết chị kén chọn. Vậy chị còn không mau về phòng của mình cùng đại Boss nói chuyện yêu đương đi. Em muốn ngủ, ngày mai em với Chí Vũ còn đi Macao chơi.'

'Hả? Hai người định đi Macao chơi sao?' Quan tiểu thư nghe mà có chút ganh tị, đột nhiên cũng rất muốn đi.

Rõ ràng công việc của anh Chí Vũ là giúp đỡ cho đại Boss, tại sao đại Boss của cô còn đang cực khổ làm việc mà anh ấy lại có thể thong dong dẫn vị hôn thê của mình đi chơi khắp nơi vậy chứ?

Thật không công bằng chút nào!

Nhớ lúc trước Boss có hứa với cô sẽ ra tiền để cô đi du lịch vòng quanh thế giới, nhưng đi chơi một mình thì có ý nghĩa gì chứ? Cái cô muốn là có cặp có đôi kìa.

Đột nhiên thấy nhớ Boss nhà mình quá!

'Chí Vũ nói đưa em đến sòng bạc chơi thử vài ván cho biết, còn đi xem đua chó nữa.' Nói đến chơi, đôi mắt Nguyễn Mộng Mộng sáng long lanh, vẻ mặt đầy chờ mong.

'Có thể dẫn chị theo được không?' Quan Mẫn Mẫn đau khổ nài nỉ.

Vốn định hai đứa em đi thôi nhưng nếu chị muốn đi cùng cũng không sao cả. Nguyễn Mộng Mộng sảng khoái nhận lời.

Haizz, nói vậy thôi chứ người ta đang tận hưởng thế giới hai người, cô đi theo làm bóng đèn làm gì.

'Không đi đâu.' Quan tiểu thư vừa nói vừa nhỏm dậy.

'Chị về phòng sao?' Nhìn Quan Mẫn Mẫn nãy giờ vẫn đang cắn ngón tay, Nguyễn Mộng Mộng bật cười, 'Chị đói bụng sao?'

'Đồ ngốc!' Quan tiểu thư lườm cô một cái, 'Chị muốn ăn kẹo mút.'

'Trong nhà hình như không có.' Nguyễn Mộng Mộng nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói.

'Trong phòng chị có.' Quan tiểu thư trong lòng thầm thở dài một tiếng, rời đi.

Mộng Mộng đơn thuần như vậy, cô làm sao có thể đầu độc tư tưởng của em ấy chứ?

Chỉ có thể chờ đến ngày trở về, chỉ có Boss mới hiểu được cô thôi.

****

09.00 tối, cảnh đêm ở Hồng Kông thật mê người.

Gian phòng ngủ của Quan Mẫn Mẫn nằm ngay đối diện với vịnh nước cạn, nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy mặt nước lăn tăn, ánh trăng mờ ảo, nhẹ nhàng, điềm tĩnh, trên mặt biển, đèn của những chiếc thuyền đánh cá như những vì sao lấp lánh trong đêm.

Nhưng lúc này Quan tiểu thư làm gì có tâm tình ngắm cảnh đêm, người ta đang sốt ruột chờ boss đến an ủi.

Tính tình vô tư vô lự cũng không phải không có chỗ tốt, chiều nay khi biết được sự thật năm đó, cô cảm thấy bản thân rất tổn thương nhưng cũng rất nhanh cô đã ném hết những phiền não đó ra sau đầu.

Chỉ có điều, cô gửi tin nhắn cho hắn đã hơn 10 phút mà không thấy hồi âm, giờ này hắn còn đang bận gì chứ?

Chắc không phải giờ này vẫn còn đang họp đấy chứ? Cô ngồi bật dậy, cầm điện thoại trực tiếp gọi qua, điện thoại gọi thông nhưng người nhận lại là Sầm Giai Di.

'Thư ký trưởng, còn đang tăng ca sao?' Quan Mẫn Mẫn nghi hoặc hỏi.

'Ừm. Có chuyện gì?' Boss còn đang bận tối tăm mặt mũi, nhân viên tép riu như cô làm sao dám về sớm nghỉ ngơi chứ?

'Anh ấy còn đang bận sao?'

'Chắc còn khoảng mười lăm phút nữa thì có thể kết thúc.' Sầm Giai Di liếc nhanh về phía đại Boss đang ngồi thảo luận với vài vị chủ quản cấp cao, trả lời.

'Ờ, vậy lát nữa chị gọi lại.' Đối với thư ký trưởng, đương nhiên tuyệt đối tin tưởng.

'Chị dâu, chị gọi có chuyện gì không? Em có thể giúp chuyển lời cho Boss trước.' Thư ký trưởng trước khi ngắt điện thoại còn không quên tò mò một câu.

'Cũng không có gì quan trọng, đột nhiên muốn ăn kẹo thôi.' Quan tiểu thư nói rồi yêu kiều cười một tiếng, ngắt máy.

Ăn kẹo? Là có ý gì? Thư ký trưởng khó hiểu cầm điện thoại lên hỏi nhóm liên lạc vạn năng.

Này, ăn kẹo là có ý gì? --- Giai Di phong hoa tuyệt thế

Thư ký trưởng, tăng ca đói bụng sao? --- Thiên hạ đệ nhất tặc Trình Nam Nam

Trình nhiều chuyện, nghiêm túc một chút, khi một cô gái nói muốn ăn kẹo là có ý gì?--- Giai Di phong hoa tuyệt thế

Kẹo gì? -- Phong lưu Tề thiếu

Biết ngay là Tề thiếu nghĩ đến kẹo mút. -- Thiên hạ đệ nhất tặc Trình Nam Nam

Kẹo mút? -- Giai Di phong hoa tuyệt thế

Này, đừng dạy hư thư ký trưởng. -- Lục thiếu mập mạp.

Cũng không phải là con nít nữa, thư ký trưởng cũng nên học một chút tình thú rồi. -- Phong lưu Tề thiếu

Cả đám đàn ông trong nhóm vừa cười vừa ghẹo nhau, thông minh như thư ký trưởng không cần suy nghĩ nhiều đã biết ý của họ là gì.

Hừ, một đám hư hỏng này, đầu óc lúc nào cũng chỉ toàn những chuyện đen tối.