Bàn tay khẽ chạm lên khuôn mặt mịn màng càm thấy ẩm ướt nên đã giơ ra nhìn
" Nước mắt sao? "
Như một thối quên cô nhìn xung quanh
" Nơi đây là... "
Chợt trong đầu cô hiện lên một loạt hình ảnh mà đến cả bản thân mình, cô còn không dám tin nữa là
" Hả, nếu vậy thì đây là đâu chứ? "
Bỗng âm thanh trầm ấm vang lên bên tai cô
" Nhà ở hiện tại của anh "
Ninh Hinh nhìn về phía âm thanh phát ra, vẻ mặt bất ngờ có chút khó hiểu
" Anh... à không có gì "
Ninh Hinh cúi mặt xuống đôi mắt long lanh nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn
Sở Nam Dạ bước đến ngồi kế bên cô nâng mặt cô lên ép cô phải đối diện với mình
" Em làm sao vậy? Còn sợ sao?"
Dù đã ép như thế như mắt cô vẫn nhìn về chỗ khác
Sở Nam Dạ thì không muốn làm cô sợ nhưng mà vẫn không có cách nào để cô nhìn mình hết đành chỉ biết thở dài. Bàn tay thô ráp thục về, quay lưng lại ngồi kế bên cô
" Em không muốn nói cũng được nhưng xin em đừng tránh né anh "
Hả!! Tại sao anh lại nói thế em không có tranh né anh mà... chỉ là em rất hận bản thân mình vì đã rời xa anh và con quá lâu mà thôi
" Ninh Hinh, em định rời đi nữa sao? "
Im lặng một lúc thù cuối cùng cô cũng mở miệng trả lời
" Em cũng không biết nữa..."
" Vậy thì em hãy ở lại bên anh đi, ở lại bên anh và con của chúng ta "
Ninh Hinh ngơ ngác nhìn anh đôi mắt ấy đối diện với anh như muốn hỏi ' em có thể ở lại sao? '
Sở Nam Dạ dường như đã hiểu cô muốn nói gì, dịu dàng ôm cô vào lòng
Đã bao lâu rồi Ninh Hinh mới có lại cảm giác này cái cảm giác an toàn mà cô hằng đêm mong nhớ
" Em có thể mà, nơi đây là nhà của em tại sao em không thể về chứ, mọi người luôn chào đón em "
Lời nói xoáy thẳng vào trái tim này của cô. Cánh tay có chút rụt rè giơ lên nhưng rồi cũng quyết định nắm giữ lấy người này thêm lần nữa
" Hu...hu... em cứ ngỡ sẽ không bao giờ trở về được nữa... suốt 6 năm qua em đã bỏ rơi anh và con ở lại nơi này còn em thì...còn em thì... em rất sợ khi trở lại anh có còn yêu em không con có ghét người mẹ như em không... lần đầu tiên trở về nơi này em rất vui nhưng khi nhìn lại em đã bỏ lại rất nhiều thứ...em...em sợ lắm, rất sợ..."
Hắn khẽ vút tóc cô, an ủi cô
" Ninh Hinh, em không càn phải tự trách mình, nó không phải lỗi của em "
" Hu...hu... híc " Ninh Hinh ngước lên nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai ấy
" Thật chứ, anh không giận em sao? "
" Có chứ, anh rất giận em nhưng mà anh yêu em nhiều hơn là giận em "
Hai người ôm chầm lấy nhau mặt trăng tròn sáng chói qua ánh cửa sổ sôi sáng cho đôi tình nhân sau bao ngày xa cách
Cứ thế cho đến tận sáng...
" Dạ, không hay rồi... em chưa chuẩn bị quà gặp mặt Noãn Tâm với Bắc Thần nữa "
Ninh Hinh cuống cuồng lên, chuẩn bị mọi thứ để đi lên phố mua vài món đồ cho bọn trẻ coi như là quà xin lỗi của cô dành cho chúng
Sở Nam Dạ bước đến ôm cô từ phía sau tham lam hít lấy mùi hương quyến rũ của cô
" Em đừng lo bọn trẻ bây giờ đang ở bên Mỹ với mẹ anh chắc chưa thể về ngay lúc này đâu"
Câu nói này làm Ninh Hinh có chút hối tiếc, thoát khỏi vòng tay của Sở Nam Dạ mà tránh hờn
" Hả, tại sao chứ? "
" Thì sắp đến tết rồi mà, kì này mẹ anh sẽ về nên là cô dâu nhỏ phải chuẩn bị đấy "
Sốc quá đi mất, từ khi cưới về cho đến lúc mang thai thì chưa bao giờ cô được gặp mẹ chồng cả lần này cô không biết đối phó làm sao đây nếu mà mẹ chồng biết cô khi sinh xong liền bỏ đi biền biệt suốt 6 năm chắc chắn sẽ tức giận lắm cho mà xem
Sở Nam Dạ nhìn thôi cũng biết cô đang lo điều gì nên đã xoa đầu cô an ủi
" Em đừng lo, bà ấy sẽ không để ý đến những điều nhỏ nhặt đâu chỉ là.... "
" Chỉ là sao? "
Cô nắm lấy bàn tay to lớn thô ráp của Sở Nam Dạ lên vẻ mặt mong chờ đó làm hắn có chút thích thú
" Chỉ là "
" Chỉ là sao?"
" Chỉ là. "
" Này, anh đang chọc em sao? "
Cô bỏ tay ra, quay người lại cất đồ vào tủ. Hứ sao bao năm rồi vẫn là cái thói quen đó chứ cứ thích chọc mình thôi
" Thôi được rồi... bà ấy rất để ý đến cách cư xử của bọn trẻ đương nhiên có vài lần anh trách mắng bọn chúng vì đã nghịch phá nhưng ngược lại anh là người bị mắng. Bà ấy rất yêu quý bọn trẻ nên em đừng lo "
Thông qua lời kể của Sở Nam Dạ mà Ninh Hinh đã hình dung ra được người đó yêu quý con mình như thế nào
" Vậy em làm gì để lấy lòng bà ấy đây?"
" Em cứ nấu thật ngon, thật nhiều là được "
" Dễ vậy sao? "
" Ừm "
" Vậy em sẽ chuẩn bị từ bây giờ. Anh phụ em nha...hihi... "