Cuộc họp kết thúc bây giờ chỉ còn Ninh Hinh và Ninh Tư Khanh hai người đã năm phút rồi vẫn chưa nói chuyện, cả căn phòng bóc lên mùi thuốc súng nồng nặc dù ở đây không có cây súng nào
Lâu thật đó, ngồi từ nãy giờ lưng mình như muốn gãy ra, ông ta bắt mình ở lại rồi không nói gì, đang suy tính gì sao?
" Mày định làm gì? "
Làm gì á, đương nhiên là hủy hoại ông rồi còn hỏi
" Tôi làm gì sao? Không phải ông là người biết rõ hơn chứ "
Ninh Hinh nghịch phá mái tóc mình, miệng thì vẫn đáp tựa như không xem ông ra gì
" Cô cháu gái nhỏ, cháu nghĩ sẽ đấu lại ta sao... quá non nớt "
" Từ trước đến nay tôi chưa một lần nào không nghĩ về ông, tại sao ông lại làm vậy? Tại sao ông phá nát hạnh phúc của gia đình tôi? Ông đã có câu trả lời chưa? "
Ninh Tư Khanh cười phá lên, âm thanh vang dội khắp phòng, nụ cười quái ác đó làm cô có chút lạnh sống lưng
Ông ta cười xong thì đứng lên vừa đi đến chỗ cô vừa nói
" Mày không biết sao? thật đáng thương đó, cháu gái à "
Ông ta nâng cằm cô lên, đối diện với ánh mắt trong trẻo bị lấp đầy thù hận đó hắn lại tiếp tục cười mỉa mai
" Để tao trả lời cho mày biết do mày sinh nhầm chỗ chọn nhầm nơi để đầu thai mà thôi, mày rất giống cô ta cái con điếm chết tiệt đó"
Ông ta đang nói cái gì vậy? Ông ta với mẹ trước đây có thù hằn sao?
" Ông không được phép nói mẹ tôi như thế "
" Ôi trời, tại sao tao không được nói thế. À, người mẹ hiện tại của mày sao? Cô ta không nói cho mày biết gì à. Mày quả thật đáng thương "
Cứ nói mình đáng thương rốt cuộc là họ có chuyện gì chứ
" Đáng thương? Tôi thấy ông mới là người đáng thương nhất ở đây đấy "
Ninh Tư Khanh nghe vậy nghiến răng hất mạnh cằm cô ra
Ninh Hinh bị mái tóc che đi gương mặt nhưng mà ông ta vẫn có thể thấy rõ đôi mắt ấy sự thù hằn ấy vẫn mãi không thể nào chấm dứt
Thật vui đó, lâu lắm rồi ta mới có cảm giác này, ánh mắt đó khiến càng muốn giết mày nhiều hơn nữa
" Tao hỏi mày lần nữa thiên thần bé nhỏ mày đến đây là muốn làm gì "
Ninh Hinh cười chua chát, vừa nói vừa đứng, mặt đối mặt vớ ông ta
" ông nói thật mắc cười, tới giờ ông vẫn xem tôi là thiên thần bé nhỏ mặc cho ông chà đạp sao?"
Câu nói này của cô làm ông ta có chút kinh hãi, trong đầu ông ta hiện lên một người phụ và giọng nói vang lên: " thật nực cười, tới giờ ngài tổng giám đốc Ninh ta đây vẫn còn nghĩ tôi yếu ớt đến nỗi mặc cho ngài chà đạp sao?"
Đáng chết!!! Tại sao lại giống như vậy chứ?
Mặt ông ta đen lại, không kiềm được mà bóp cổ cô, hai người bắt đầu giăng co nhau thế nhưng sức nam nữ khác nhau dù cô có võ những vẫn không thể làm gì
" Mày biết gì không tao bây giờ có thể bóp chết mày nếu mày còn muốn hống hách trước mặt tao "
Ông ta thả tay ra, Ninh Hinh ho còn thở rất gấp ngồi bẹp xuống đất
" Tao sẽ không giết mày ngay bây giờ bởi vì tao muốn xem xem mày có thể làm được gì. À tao quên nữa, mày vẫn dùng cách đó để cứu lấy con gái mình sao... thật ngây thơ "
Không thể nào, mình đã giấu kĩ đến thế mà...
" Tao đã chế ra một loại thuốc có thể cứu lấy con gái mày nhưng mà tao muốn mày làm cho tao một việc..."
Thật đáng sợ, ông ta là ác ma... ông ta không có trái tim đến cả đứa trẻ như thế ông ta có thể làm hại được... mình đã làm hết sức rồi thế nhưng... híc...
Cô đi ra đó trở về bệnh viện đôi mắt vô hồn tai thì không nghe gì hết lặng lẽ đi, nước mắt không kiềm được mà cứ lần lượt thi nhau tuông trào, đôi chân cùng với tay cứ liên tục run rẩy đến nổi cô đã khụy xuống nền đất lạnh lẽo khuất trong bóng tối mịch ở một nơi không có ai. Cô đơn, bất lực, sợ hãi,...cứ chồng chất hủy hoại cơ thể bé nhỏ này
Bỗng có đôi giày đen quen thuộc đứng cô, nước mắt làm nhòe đi khiến cô không thể thấy rõ được gì, cô ngước lên khuôn mặt điển trai ấy, đôi mắt màu hổ phách ấy, vẻ lạnh ấy,... và mùi hương ấy...
Tại sao chứ... em muốn trở về với dáng vẻ tự tin nhất... nước mắt của hạnh phúc chứ không phải là như thế này... Dạ à!!!