Trong đêm tối tĩnh mịch giữa chốn phồn hoa rộn ràng của đô thị mang tên Marseille, Pháp. Sau khi kết thúc cuộc gọi Lăng Siêu liền buông thả người trong làn nước ấm. Suy nghĩ về nhiệm vụ ngày mai nhưng chỉ trong vài phút thì cậu rời khỏi bồn tắm lau đi những giọt nước còn động lại trên cơ thể, xoáy khô tóc rồi đi ra ngoài nhưng thật bất ngờ một đứa bé cỡ gần năm tuổi bước ra từ trong bóng tối đi đến trước mặt Lăng Siêu giọng điệu cao ngạo lạnh lùng. Không sai cậu bé chính là Sở Bắc Thần
" Em lại trốn đi nữa sao ?"
Lăng Siêu hỏi, không có gì ngạc nhiên cả vì hai anh em nhà này quậy phá đủ trò thì không thể thiếu chuyện bỏ nhà đi bụi hay đi nước ngoài mà không báo ...v.v...v.v...
" Em không nói dài dòng với anh em muốn ra điều kiện "
Lăng Siêu ngồi xuống ghế nhìn đứa em kém hơn mình năm tuổi nhưng khí chất thì khỏi phải bàn, khí chất vương giả của kẻ nắm tiền tài và quyền lực
Sở Bắc Thần ngồi xuống ghế. Cả hai mặt đối mặt nhìn nhau
" Em muốn anh trừ khử đi một người "
" Ai ?"
Không biết người nào đã đụng chạm vào tiểu tổ tông này chứ thiệt là cuộc đời quá dáng tiếc mà. Lăng Siêu cười khổ cho người sắp bị hành hình
" Cô ta "
Sở Bắc Thần đưa cho một bức ảnh, trong hình là Ninh Hinh nhưng thật chất cũng không phải là Ninh Hinh. Lăng Siêu nhìn sơ qua cũng biết
Sở Bắc Thần nói tiếp dùng giọng điệu ông cụ non sắc lạnh
" Cô ta tên là Mãn Thanh là mối tình đầu của papa nhưng vì danh lợi trước mắt nên đã bỏ papa. Vài năm sau vì là nữ diễn viên hết thời muốn tạo dựng danh tiếng một lần nữa nên đã trở về nhưng cũng may lúc đó papa đã cưới mama "
" Em đào rất sau vào quá khứ của cha mình thì phải "
Sở Bắc Thần nhướng vai tỏ vẻ rất chi là bình thường
" Cũng không có gì do papa quá nhiều người theo đuổi nên tiện thể tìm chút thông tin "
Không cần nói cũng biết đó chỉ là lời giải thích ba hoa nhưng mà cũng không thể không nói thằng nhóc này rất có tương lại có khi cón hơn cả cha mình sau này nữa
" Dung mạo này chắc không phải của bà cô này đúng không ?"
Sở Bắc Thần dứt khoát trả lời
" Đúng. Dung mạo của bà ta đã bị papa hủy kể cả công việc cô ta cũng mất nhưng cô ta không cam tâm dùng hết tiền của của mình đi thay dung đổi họ. Bây giờ cô ta đang định tiến vào Sở gia với thân phận là mẹ ruột của bọn em "
Lăng Siêu nghiêm túc trở lại
" Vậy em muốn anh làm sao với bà cô này đây "
" Cho bà ta đi vòng vòng đi đến thời cơ chính mùi thì cho một nhát "
" Khôn ngoan. Được lần này anh sẽ giúp nhưng phải có gì trao đổi chứ "
" Đương nhiên là có rồi..."
Hai người nhìn nhau trong ánh mắt biểu lộ ý cười
Lúc này tại bệnh viện Đường Sênh vẫn nghĩ đến những gì mà người phụ nữ lạ mặt đó nói
Trước đây hắn có một người vợ rất đẹp ở cái tuổi 18 xuân xanh tương lại rộng mở vì cô gái đó đã theo chồng chưa bao lâu thì có con nhưng mà vì sinh khó mà qua đời để lại mình hắn và hai đứa trẻ. Còn một mấu chốt nữa là người phụ nữ đó chưa chết thật chất khi sinh xong vì không muốn gặp người chồng vũ phu của mình nên đã trốn mất. Hắn cứ nghĩ cô là vợ hắn nên tìm mọi cách giữ cô ở lại không từ thủ đoạn bắt cô ở bên hắn nghĩ đến đây thôi cô đã rùng mình rồi không biết cô gái đó đã bị Sở Nam Dạ làm gì mà khi sinh xong bỏ con bỏ cái rời khỏi
Miệt mài suy nghĩ mà không để ý đến con dao sắn bén vừa tẩy trùng đang kề bên tay bỗng có tiếng gọi thất thanh đến làm cô gật nảy mình xơ ý quẹt qua một cái từng giọt từng giọt máu rơi xuống. Người kia vội vàng chạy đến hỏi han cô, sẵn tiện xem vết thương có sâu hay không
Đường Sênh mỉm cười lắc đầu tỏ ý không sao băn bó lại rồi lại phải tẩy trùng thêm lần nữa
Làm cho đến tối cô mới được ngã lưng. Nhìn vào vết thương đã được băng bó lại, lên một tí thì thấy vết hằn trên cổ tay lập tức cô che lại. Lúc sáng tranh cải với Sở Nam Dạ xong thì lại đến bệnh viện có thì giờ đâu mà nhìn mà che chỉ cầu mong không ai nhận ra mà thôi
Sau một ngày mệt mỏi thì cô trở về nhà nhưng mà....