Năm năm đối vớ hắn mà nói là thời gian vô vị tẻ nhạt và bận rộn. Tình yêu của hắn đã rời bỏ hắn mà đi không một lời từ biệt có lẽ cô đã quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi. Lạnh lẽo và cô độc trong căn phòng quen thuộc
Đóng lại trái tim biến thành kẻ tàn nhẫn và lạnh lùng. Ra tay không thương tiếc hắn đã thay đổi khác rất nhiều đến nỗi không còn ai nhận ra người đàn ông này nữa rồi
Tiếng đồn vang vọng khắp nơi đâu đâu cũng
rãi khắp sự sợ hãi. Hắn đã trở thành ác quỷ chỉ sau khi cô rời bỏ thế gian này…
Năm năm sau
" Cậu chủ…cô chủ… hai người đâu rồi "
Các nữ hầu đang cuốn cuồng tìm kiếm ai đó. Ở sau bụi cây là hai đứa trẻ nhỏ nhắn xinh xắn như hai cái bánh bao trắng mũm mĩm nhìn thôi cũng muốn nựng rồi
Hai đứa trẻ nghịch ngợm này đang tìm cách trốn ra ngoài. Bé trai tên là Sở Bắc Thần còn bé gái tên là Sở Noãn Tâm. Cả hai là cặp bài trùng, tìm mọi cách để ra khỏi nhà và hôm nay cũng như thế
Cái hai chạy thật nhanh chạy ra khỏi cửa lớn vì bọn cũng biết cửa chính khi nào mở đi nào đóng.
Ra được khỏi nhà bọn chúng lại lên một kế hoạch hết sức là đáng sợ
" Anh à, giờ chúng ta nên làm gì đây?"
" Trước tiên chúng ta phải đi xem xem người mà papa gặp lại ai cái đã "
Sở Noãn Tâm rụt rè, nắm lấy áo của Sở Bắc Dạ bĩu môi nói
" Papa mà biết sẽ phạt chúng ta đó "
" Chỉ xem một chút thôi "
Hai đứa trẻ nói qua nói lại cuối cùng cũng quyết định đến nơi mà papa xem mắt
Trong một nhà hàng xa hoa cao cấp. Một người đàn ông lịch lãm, tóc được vút lên lên, quần áo đen sang trọng nhìn thôi cũng đủ biết là hàng được thiết kế và được may riêng
Người đâu đối diện, đôi môi đỏ thân hình quyến rũ cố ra sức dụ dỗ người trước mặt
" Cửu gia, tôi rất vui vì ngài đã đến "
Sở Nam Dạ không đếm xỉa gì đến trực tiếp thẳng tay tạt một chậu nước lạnh
" Cô muốn ăn gì thì gọi đi. Tôi còn có việc "
Người phụ nữ nghe vậy có chút khó chịu nhưng vẫn cố kiềm nén lại
" Cửu gia, ngài tuyệt tình vậy sao?"
Phía bên nào đó khá xa hai đứa trẻ nhìn mà cứ lắc đầu mãi
" Cô ta không hợp "
" Chuẩn, em gái chúng ta đành phải ra tay thôi"
" Ừm "
bốn mắt nhìn nhau quả quyết, hai đứa trẻ tót xuống ghế rời đi nhưng bị nắm lại từ phía sau
" Cậu chủ, cô chủ định bày trò nghịch ngợm gì đây "
Người này không ai khác là A Hắc, cả hai dứa trẻ giãy giụa cố thoát ra nhưng không được, bất lực nhìn mình bị đem đi
" Chú à "
Sở Noãn Tâm lên tiếng, nước mắt chảy như mưa hắn đành để hai đứa xuống, còn mình thì quỳ xuống đối diện với hai đứa trẻ
" Sao cháu lại khóc, chú chưa làm gì cháu mà "
" Chú… hic…hic "
Sở Noãn Tâm cố kìm lại, lau đi nước mắt nói
" Chú … cháu muốn có mẹ … cháu muốn tìm vợ cho cha …"
Hắn nghe thế có chút cảm động từ nhỏ bọn chúng vẫn luôn như vậy cô đơn những vẫn không biểu lộ ra bên ngoài. Từ trong thâm tâm thiếu đi cái thứ cảm giác gọi là tình mẫu tử
" Noãn Tâm chuyện này không thể ép được, cha con vẫn chưa thể xóa bỏ hình ảnh mẹ con "
" Nhưng… nhưng mà tụi con điều tra được ở Pháp có một vị bác sĩ rất giống mẹ con "
Hắn có hơi bất ngờ, gặng hỏi lại
" Con nói cái gì chứ "
Sở Noãn Tâm có chút sợ hãi không nói nên lời nhưng cũng may mắn Sở Bắc Thần lên tiếng
" Chú thả em con ra trước đi "
A Hắc thả Sở Noãn Tâm ra vì hắn cũng biết mình đã quá bất cẩn làm cho cô bé này sợ rồi
" Chúng con có thể nói cho chú biết nhưng mà chú phải hứa đưa chúng con qua đó "
" Trẻ con tinh ranh, được ta hứa với cháu "
Cả ba người đã lập một cuộc giao dịch mà không hề để ý rằng phía bên kia dưới con mắt của Sở Nam Dạ hắn đã nhìn hắn nhưng không làm gì chỉ để mặt đấy vì hắn cũng muốn nhìn thấy người phụ nữ đó có phải giống Ninh Hinh thật không.