Vài ngày sau, tin tức Mộ lão gia chủ qua đời vì bệnh nặng và "Mộ Thị" chính thức phá sản tràn lan khắp các trang báo nổi tiếng, Weibo, các trang web,...
Đồng thời Mộ Thừa Hiên cũng bị kết án tù chung thân bởi vì hắn ta không chỉ làm ăn phi pháp còn liên quan đến việc giết hại trẻ em nhỏ và phụ nữ. Sau cùng cả Mộ gia lụi tàn sau một đêm, chính thức biến mất khỏi các đại gia tộc lớn ở Đế Thành, chuyện này cũng khiến cho những gia tộc khác phải sợ hãi.
Lúc này, bên trong thư phòng một tòa biệt thự, Tôn Duật Trì mệt mỏi day day huyệt thái dương đau nhức, ngã người tựa vào phía sau ghế nhắm mắt dưỡng thần. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa.
Dù là vậy nhưng Tôn Duật Trì lại chẳng thấy yên tâm, vì chuyện xem mắt lần trước mẹ gã đã sắp xếp nên bây giờ gã có chút đau đầu, tự nhiên nhớ đến tình cảnh lúc đó gã lại có chút buồn phiền.
Chả là lần đó Tôn Duật Trì miễn cưỡng đi xem mắt với đối tượng con gái của bạn Tôn phu nhân, ban đầu gã chỉ muốn qua loa đối phó ngờ đâu đối phương lại là Trần Linh San - cô bạn thân hồi nhỏ của gã, nhưng họ đã rất lâu rồi không liên lạc bởi vì hiểu lầm nho nhỏ. (T
Lúc thấy Trần Linh San trong lòng gã rất ngạc nhiên nhưng bên ngoài lại tỏ ra bình thản, lạnh lùng đối diện với cô.
"Hừ! Hóa ra là cậu à? Bị Bạch Băng đá nên đầu óc có vấn đề rồi chứ gì, khi không lại đồng ý đi xem mắt, đúng là mở mang tầm mắt đó!" Trần Linh San bĩu môi châm chọc.Khóe môi Tôn Duật Trì giật giật, có chút bất lực nhìn cô bạn trước mặt, rồi đắc
ý nói, "Không phải cậu trước đây từng nói có đánh chết cậu cũng không đi xem mắt, không phải đều giống nhau sao?"
"Cậu...Tôn Duật Trì, bà đây thích đó thì làm sao? Cậu quản được à?!"
Trần Linh San tức giận ra mặt, một hơi uống cạn sạch ly nước cam trên bàn, vì quá vội nên cô đã bị sặc.
"Khụ khụ...chết tiệt, cả cậu và ly nước đều muốn khi dễ tôi...huhu..." Trần Linh San vừa vuốt ngực vừa mếu máo chỉ trích Tôn Duật Trì.
Gã ngồi đối diện cũng phải bất lực thở dài, đứng dậy đi về phía Trần Linh San vuốt lưng cho cô dễ chịu hơn.
"Đỡ hơn chưa?" Gã quan tâm hỏi.
"Không cần cậu quan tâm.." Trần Linh San bực bội đáp.
Nghe cô nói vậy gã dừng động tác, quay lại chỗ ngồi, thản nhiên ngồi xuống rồi nhìn cô cười thích thú. Thấy bộ dạng thiếu đánh của Tôn Duật Trì, Trần Linh San tức muốn hộc máu nhưng lại chẳng thể làm gì chỉ có thể hậm hực lườm nguýt đối phương. (1)
Sau cùng cả hai cùng ăn một bữa cơm mới tạm biệt nhau rồi ra về. Nhìn theo chiếc xe của Trần Linh San rời đi, Tôn Duật Trì có chút xao động, gã cứ nghĩ ngoài Bạch Băng ra gã chẳng thể yêu thêm một ai nữa nhưng xem ra không hẳn là vậy.
Đối với cô bạn Trần Linh San này gã thực sự có chút cảm tình, mặc dù cô hơi hung dữ cùng độc miệng nhưng thực chất lại là một cô gái tốt, khẩu xà tâm phật. Nếu như cho gã một cơ hội để tìm hiểu cũng không tồi, gã có thể xem xét.Khép lại dòng hồi ức xưa cũ, Tôn Duật Trì đứng dậy đi ra ngoài, sau đó lái xe rời đi.
Một tháng sau, tại chuỗi khách sạn năm sao thuộc quản lý của tập đoàn "Đế Tư", quan khách tấp nập ra vào, hội trường để tổ chức hôn lễ được trang hoàng vô cùng lộng lẫy.
Hôm nay chính là ngày cử hành hôn lễ của Mạn Tư Vũ và Vũ Lăng, khách khứa không quá nhiều chủ yếu là người quen của hai bên, vì đều là cô nhi nên họ đã mời Bạch lão gia chủ và hai vợ chồng Tôn lão gia làm chủ hôn.
Từ sáng sớm Mạn Lan Đình và Bạch Thiên Kình đã có mặt tại hội trường hôn lễ, lúc này cô đã trang điểm xong, vì bụng của cô đã to lên nên việc đi lại hơi khó khăn may mà có Bạch Thiên Kình luôn ở bên cạnh.
"Em có mệt lắm không? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." Bạch Thiên Kình ân cần dìu cô vợ nhỏ, cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ cô mệt.
"Không mệt ạ." Cô mỉm cười đáp.
Hắn không nói gì chỉ gật đầu tán thành, cánh tay vẫn ôm chặt eo của cô không rời, trong mắt hắn chỉ có cô và bé con.
Hôn lễ của Mạn Tư Vũ đại đa số là người quen, có Phong Vũ, Tô Châu, Tôn Duật Trì, Trần Linh San, Bạch Cẩn, Giang Tầm Ngôn, Tư Khắc Lạc và Sam. Âu Dương Lam Ân cũng nhận được thiệp mời nhưng nghe nói anh bận công việc nên không thể đến được, chỉ có thể gửi hồng bao và lời chúc mừng hạnh phúc qua Tư Khắc Lạc.
Sau màn nghi lễ rườm rà cuối cùng cũng đến màn tung hoa cưới, các cô gái, chàng trai chưa kết hôn đều hào hứng chờ đợi bắt hoa cưới. Riêng Mạn Lan Đình đã lập gia đình nên chỉ có thể tiếc nuối nhìn mấy người bạn tham gia bắt hoa.Nhận ra được cô không vui, hắn khẽ cau mày, "Em cũng muốn bắt hoa sao?"
"Ừm...không muốn, chỉ là có chút tiếc nuối thôi." Cô cười nhẹ, đáp.
"Tiếc nuối? Em đây là muốn lên lễ đường lần hai hả?" Hắn có chút không vui hỏi.
"Không có mà..." Cô ủy khuất nhìn hắn.
"Haizz...nếu em muốn anh có thể bắt hoa cho em" Bạch Thiên Kình không suy nghĩ nhiều nêu ý kiến, định đi nhập hội cùng đám bạn thì bị cô ngăn lại.
"Đừng đi, để bọn họ bắt đi, chúng ta dù gì cũng đã kết hôn rồi mà" Cô thở dài khuyên ngăn.
Bạch Thiên Kình không nói gì, khẽ mỉm cười nhìn cô, vừa rồi là hắn muốn trêu chọc cô một chút thôi chứ hắn cũng không có ý định đi bắt hoa cưới đâu. Nếu như bà xã hắn thích hoa thì hắn có thể mua nha, Bạch Thiên Kình hắn không có thiếu tiền, chỉ cần cô muốn dù có phải lên trời hái trăng hắn đều nguyện ý làm. (4)
Phía bên kia mọi người đã đứng thành một đội để chuẩn bị bắt hoa cưới, riêng Tôn Duật Trì thì có chút không được tự nhiên, mặt gã có chút khó chịu nhưng vì Trần Linh San muốn nên hắn phải chấp nhận.
"Sẵn sàng chưa mọi người? Tôi bắt đầu đếm nhé! Một, hai, ba.." Vũ Lăng vui vẻ nói, sau màn đếm số cô dùng hết sức tung bó hoa cưới ra phía sau.
Mọi người đều nháo nhào tranh giành và kết quả không biết bằng cách thần kì nào đó bó hoa cưới bay về phía Bạch Thiên Kình đang đứng, nằm gọn trong tay của hắn, tất cả đều kinh ngạc nhìn hắn và cô.
"Anh không cướp nhé, là nó tự bay đến." Bạch Thiên Kình cười gượng nhìn cô vợ nhỏ giải thích.
Mạn Lan Đình bật cười, cầm lấy bó hoa cưới trong tay hắn, phán một câu xanh rờn, "Ý trời!"
Cả đám bạn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Bạch Thiên Kình thì cười phá lên, cũng có người tỏ vẻ tiếc nuối vì không bắt được hoa cưới.
Sau hôn lễ là tiệc cưới, Mạn Lan Đình ở lại một chút rồi xin phép trở về nghỉ ngơi, vui đùa cả một buổi cô cũng có chút mệt. Mạn Tư Vũ cũng không ngăn cản vì gã biết sức khỏe của em gái và bé con trong bụng là quan trọng nhất, gã chỉ mỉm cười dặn dò :
"Nghỉ ngơi cho tốt nhé!"
"Vâng, anh Tư Vũ tân hôn vui vẻ." Cô cười rạng rỡ đáp.
Mạn Tư Vũ cũng mỉm cười xoa đầu cô, khế "Ừ" một tiếng, sau đó thúc giục cô "Mau trở về nghỉ ngơi đi."
Mạn Lan Đình mỉm cười sau đó cùng Bạch Thiên Kình trở về "Bạch Viện". Vì có chút mệt trong người nên cô ngủ một mạch đến tối, lúc tỉnh dậy đã đến giờ ăn tối, cô ngồi dậy sửa sang lại đầu tóc sau đó đi xuống dưới lầu.
Vừa bước xuống dưới phòng khách, mùi thức ăn thơm phức xộc thẳng vào mũi của cô, chiếc bụng cũng réo lên biểu tình. Cô theo mùi hương thơm của đồ ăn mà đi đến phòng bếp, đập vào mắt của cô là Bạch Thiên Kình đang bận rộn nấu nướng, rất chuyên tâm chẳng còn dáng vẻ của một ông trùm mafia đạo mạo.
Giờ đây Bạch Thiên Kình giống như một người bình thường, một người chồng đảm đang, ấm áp. Vô thức trong lòng cô dâng lên một tầng nóng ấm, không tự chủ được đi lại gần phía hắn, ôm lấy eo hắn từ phía sau."Bà xã, sao em lại xuống đây?" Hắn lo lắng định xoay người lại nhìn cô thì bị cô cản lại.
"Ông xã, cho em ôm anh một lát nhé!"
Hắn không cự tuyệt, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ở eo của mình, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc. Mạn Lan Đình ôm hắn một hồi lâu mới lưu luyến buông ra, sau đó lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn, ôn nhu cất lời :
"Ông xã, vất vả cho anh rồi."
"Không vất vả, được phục vụ cho bà xã và bé con là vinh hạnh của anh." Hắn nhẹ hôn lên môi cô, khẽ đáp.
Mạn Lan Đình hạnh phúc nhìn Bạch Thiên Kình, cả hai đều nở nu cười rạng rỡ nhìn đối phương, sau đó họ cùng nhau ăn tối trong một bầu không khí vô cùng ấm áp.
Sau bữa tối, hai vợ chồng cô ôm nhau ngồi ngắm trăng ở ban công, nghe hắn kể lại những chuyện ở quá khứ. Cô chỉ mỉm cười nhìn hắn, chú tâm nghe hắn kể chuyện, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đôi khi hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần có thể bên cạnh người mà mình yêu thương là đã mạn nguyện rồi, không cần vật chất xa hoa, chỉ cần có anh và em, mãi mãi không xa rời.
Ngoài trời ánh trăng đã lên cao chiếu rọi khắp nhân gian, mang theo làn ánh sáng ấm áp đi khắp nơi, tạo nên một khung cảnh vô cùng xinh đẹp.