Sáng hôm sau, An Kiều cùng An Tiểu Tranh xuống máy bay từ sớm. Hùng Thần Phong vì có việc mà bị giữ lại bên Pháp, không thể về cùng hai mẹ con. An Kiều bế An Tiểu Tranh trên tay, ánh mắt cô bé Tiểu Tranh đen láy vương nước long lanh xinh đẹp cứ thích thú nhìn hết nơi này đến nơi khác.
“Ôi, cháu ngoại của ta” Mẹ An nhìn thấy con gái cùng cháu gái của mình bước ra lập tức ôm lấy An Tiểu Tranh, bà nhìn An Kiều, “Kiều Kiều đứa trẻ ngốc, lại đi lâu như vậy”
“Mẹ” An Kiều bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, “Con cũng không còn nhỏ nữa, con có thể tự lo được mà”
“Được được, chúng ta mau về thôi. Lão già ở nhà ngóng con từ hồi tối qua rồi kìa”
“Bệnh của ba chưa đỡ sao mẹ?”
Mẹ An thở dài, “ai… cái lão già đó ngày nào cũng mong ngóng con về, rồi lúc nào cũng giấu giếm mẹ ăn đồ ngọt, bây giờ bệnh tiểu đường sợ cũng nặng thêm rồi”
“Bà, bà” An Tiểu Tranh dơ bàn tay mũm mĩm ra sờ lên mặt mẹ An, “Mau về nhà thôi, Tiểu Tranh đói, đói”
“Được rồi, mau về nhà nào”
Căn nhà lớn họ An ở đối diện với nhà họ Lãnh. Sau khi An Kiều sinh xong đứa bé gái, ba An có ngỏ ý muốn chuyển nhà. Nhưng An Kiều không đồng ý. Dù sao Lãnh Niên Ngạo không yêu cô, cô hà tất phải trốn tránh hắn.
Chiếc xe đỗ lại ở trước cổng, mẹ An bế An Tiểu Tranh bước xuống, An Kiều xuống sau. Lúc này, tiếng xe vang lên đằng sau. An Kiều quay lại nhìn, lòng bất chợt trùng xuống, cúi đầu đi vào nhà.
Lãnh Niên Ngạo tưởng mình nhìn lầm. Hắn vội vàng xuống xe chạy đến trước nhà họ An, lúc này, cửa cổng đóng lại, điều hắn nhìn thấy chỉ còn là bóng lưng mảnh mai như liễu của An Kiều.
Cánh cổng sắt ngăn cách hai con người, giống như muốn nói: Hai người không thuộc cùng một thế giới. Lãnh Niên Ngạo, ngươi không có quyền gặp lại cô ấy.
.
Chiều hôm đấy, Lệ Khiết Minh hẹn gặp An Kiều. Nhưng vì Đông Dịch không cho cô ấy ra khỏi nhà, nên An Kiều đến nhà của cô.
“Kiều Kiều, mau vào đây” Lệ Khiết Minh nhanh chóng ra đón lấy An Kiều, thấy cô bé An Tiểu Tranh trên tay An Kiều, cô tỏ vẻ rất thích thú, “Trời ơi, cậu có tiểu bảo bối đáng yêu này ở đâu thế?”
Lệ Khiết Minh đưa tay đón lấy An Tiểu Tranh, lại nghe thấy An Kiều cười nói, “Của trời cho mà”
“Tên gì vậy?”
“An Tiểu Tranh”
“An Tiểu Tranh?” Lệ Khiết Minh ngạc nhiên, “Không phải lấy từ Tranh Cốt An của sở thích Lãnh Niên Ngạo chứ?”
An Kiều cười gượng, không nói.
“Mẹ, đây là ai?”
Giọng nói Đông Thần đằng sau vang lên lanh lảnh, cậu nhóc có đôi mắt giống hệt Đông Dịch cùng một đầu tóc hơi xoăn lai lai vô cùng điển trai.
Lệ Khiết Minh cười, “Tiểu Thần, đây là dì An Kiều, còn đây là con gái dì ấy, An Tiểu Tranh, con chơi với em ấy một tí nhé, mẹ với dì nói chuyện một lát”
“Vâng”
Lần đầu tiên trong đời, Đông Thần làm ra một chuyện mà bản thân sau này cũng không thể tin nổi, nhưng cũng không hối hận.
“Cô bé, em tên gì?” Đông Thần ánh mắt hơi cười nhìn một cục thịt trắng đáng yêu, hai bầu má tròn tròn xinh đẹp làm người ta muốn cưng nựng.
“An Tiểu Tranh” Bạn nhỏ An Tiểu Tranh có chút kiêu ngạo trả lời, cũng không có nhìn Đông Thần.
Đông Thần “…”
.
“Mấy năm qua, cậu sống thế nào?” Lệ Khiết Minh hỏi
“Cũng được, rất bình yên, ngày ngày chính là chỉ nghĩ đến sống vì con gái, không phải vì ai khác cả”
“Tiểu Kiều” Lệ Khiết Minh nhìn gương mặt thanh thoát của nàng, cắn răng hỏi, “Cậu có hận mình không?”
An Kiều có lẽ không nghĩ Lệ Khiết Minh hỏi vậy, cô ấy cười, điệu cười dưới ánh nắng chan hòa phá lệ xinh đẹp, “Đã từng, nhưng giờ hết rồi. Đột nhiên lại nghĩ, chỉ cần bản thân trưởng thành, thì bao nhiêu hận thù, đều sẽ tự động qua đi”
“Ít nhất… ” An Kiều nhìn vào An Tiểu Tranh đang ngồi lên xích đu gần đó, “Còn có con gái bên cạnh, cũng là món quà lớn nhất đời mình rồi”
Lệ Khiết Minh nhìn mặt cô ấy. Một nữ sinh từng sôi nổi được ví như cơn gió mùa xuân ấm áp, mang nét đẹp hồn nhiên sống động của thiếu nữ, đẹp như một bông hoa lan thơm ngát. Nhưng hoa lan theo thời gian năm thắng cũng héo tàn, trưởng thành rồi mới viết, hóa ra những gì thanh xuân đã trải qua, đều sẽ mang một chút ngu ngốc lẫn vui vẻ như vậy.
“An Kiều, con bé là của Lãnh Niên Ngạo, đúng chứ?”
“….Đúng”
“Con bé cần có cha, mà cậu… ” Cô hít một hơi rồi nói tiếp, “Còn rất yêu anh ta”
An Kiều không trả lời
Còn yêu thì sao chứ?
Không thể quay về bên nhau, không thể ở bên nhau đến suốt đời. Mà hơn hết, hắn không yêu cô.
Vậy thì dù còn yêu có ích gì nữa.
.
Lúc An Kiều trở về, từ miệng mẹ An nghe được tin tức nhà họ Lãnh tở chức sinh nhật cho Lãnh phu nhân vào ngày mai, muốn mời cả gia đình họ An đi, vừa kết thân vừa làm hòa giải tỏa mối ẩn tình hai năm nay.
Nghe nói, ba Ca đồng ý, mẹ Ca cũng không ý kiến.
An Kiều không ngăn cản nổi bản thân bối rối, nhưng cũng không lo lắng, bởi vì ngay từ đầu cô đã xác định, không thể ở bên Lãnh Niên Ngạo.
Tác giả: Buồn quá cơ, còn vài ngoại truyện nữa mà lười viết quá