Ba năm sau…
“Cô Điềm Điềm, chúng ta nhanh đi thôi, còn phải về nhà nữa”
Đứa bé trai nhanh nhảu đáng yêu kéo lấy tay của Tố Điềm Điềm, ánh mắt màu xanh dương của cậu bé nhìn đứa em gái đang hóng đến quầy kẹo bông ở gần đó, bực bội nói,
“Tiểu Tịch, em nhanh lên đi, chúng ta còn phải đi thăm mẹ đấy, mẹ ở một mình rất buồn, mẹ mà biết em tham ăn như vậy thì chắc chắn sẽ giận em”
Cô bé bên kia cả người đều trắng trẻo mũm mĩm như một cái bánh bao nhỏ. Dễ thuơng vô cùng, làm ai nhìn vào một lần cũng muốn cưng chiều. Ánh mắt to tròn long lanh nước của Đông Tiểu Tịch đáng thuơng hề hề nhìn anh trai:
“Anh hai, một cái kẹo bông nữa thôi nha, em muốn ăn mà”
Đông Thần vô cùng thuơng em gái, thấy ánh mắt cô bé như vậy cũng rất bình thuờng, đành phải yêu chiều mà mua cho cô bé.
Ai biết được, cha đã kể rằng tính cách thích ăn đồ ngọt này của cô bé là di chuyền từ mẹ mà ra.
Đông Tiểu Tịch đạt được cây kẹo màu hồng, xong lại nhìn vào một cây khác, ngây thơ mà nói,
“Anh hai, mua thêm. một cây nữa đi”
“Hả?” Đông Thần có vẻ ngạc nhiên, “Em lại còn bụng ăn được thêm một cái nữa?”
“Không” Đông Tiểu Tịch lắc lắc đầu, bàn tay ngắn cũn chỉ vào cái kẹo màu hồng, “Là mua cho mẹ, mẹ chắc chắn rất thích”
Nghe được câu nói này, Tô Điềm Điềm đang đứng nhìn hai đứa nhỏ bỗng nhiên muốn bật khóc.
Hai đứa bé này, rốt cuộc vẫn là trẻ con.
.
Trong lễ đường được trang trí sang trọng bằng hoa hồng xanh xinh đẹp. Người người ra vào tấp nập, nét mặt ai đấy đều vui mừng có ý. Nhìn có vẻ nơi này là tiệc cưới của một thuơng nhân giàu có, vì được tổ chức trên một hòn đảo phía nam đắt giá nhất hiện nay vừa được đấu giá và được một người đàn ông mua về với giá cao ngất ngưởng.
Máy bay tư nhân, được đỗ đầy một bên hòn đảo. Trực thăng trên bầu trời vừa bay, vừa rải xuống lớt phớt hoa hồng xanh.
Truyền thông lần này cũng được phép tham gia. Hàng trăm phóng viên, nhà báo chen chúc nhau bên dưới, chỉ mong bản thân có thể chụp được ảnh quý, ảnh đẹp nhất của vị phu nhân Đông gia, vợ của thuơng nhân giàu có nhất – Đông Dịch.
Nói thật thì có chút ngạc nhiên, người đàn ông kim cương thần bí của thành A này lại có ngày kết hôn, lại có ngày cho phép đám phóng viên ra vào thỏa thích này. Phải là người phụ nữ thế nào mới có thể nắm bắt được trái tim lạnh nhạt của hắn?
Tiếng nhạc vang lên, ánh mắt Đông Dịch đầy chờ mong nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp đang đi tới.
Hắn đón lấy tay của cô ấy khỏi người cha của mình, nghe cha xứ tuyên hệ lời nói.
Hắn nghe thấy mình nói câu “Con đồng ý” và cô gái kia cũng vậy vô cùng hạnh phúc.
Đến lúc trao nhẫn, một bên kia là Đông Thần, một bên kia là Đông Tiểu Tịch cầm nhẫn lên đưa.
Lúc Đông Dịch mở khăn che mặt cô dâu ra, tất cả đều phải hít một ngụm khí lạnh.
Làn da trắng nõn như bạch ngọc thuợng hạng, dường như còn mềm mại hơn cả đậu hũ. Áo cưới màu trắng cũng không thể lấn át làn da trắng của cô. Mái tóc đen nhánh được búi lỏng sau gáy, tôn lên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo mĩ lệ. Đôi môi đỏ mọng của cô ấy hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
Ánh mắt đen sâu thẳm của Đông Dịch hiện lên nhu hòa không đếm được. Hắn cúi xuống, đem bạc môi mỏng áp vào môi đỏ mọng một nụ hôn ngọt ngào.
Bên dưới đầy những tiếng reo hò vui tươi.
“Bảo bối, anh yêu em”
Đông Dịch khẽ nói, cô gái mỉm cười đầy hạnh phúc, “Em cũng vậy”
“Mẹ, mẹ” Đông Tiểu Tịch bàn tay bé nhỏ mập mạp nắm lấy vạt váy cưới của cô, bàn tay kia dơ ra que kẹo bông được anh hai mua cho, “Cho mẹ này, chúc mẹ với cha hạnh phúc suốt đời nha”
Cô gái mỉm cười hạnh phúc, ánh mắt nhu tình cúi xuống hôn lên mặt Đông Tiểu Tịch, “Cảm ơn bảo bối”
Cô gái ấy, chính là Lệ Khiết Minh năm nào.
Ba năm trước, lúc cô tưởng chừng như bản thân mình đã sẵn sàng để từ bỏ mạng sống này, thì lại có người cứu cô về. Dường như trong lúc cô rơi vào không gian tĩnh mịch u ám lạnh lẽo, một giọng nói ấm áp đã gọi cô về, nói rằng cô không được phép chết, nói rằng cô phải sống để bù đắp cho tình yêu hơn mười lăm năm của hắn.
Lệ Khiết Minh nhìn Đông Dịch, cô còn mong muốn gì hơn nữa. Được ở cùng người mình yêu, được nhìn thấy những đứa con mà mình dứt ruột sinh ra lớn lên từng ngày, còn gì hạnh phúc hơn nữa.
Trên đời này, cuộc sống cũng giống như một quyển sách hay mà ai cũng phải trải qua.
Yêu là điên cuồng độc chiếm, nhưng cũng là kiên định, tin tưởng, nồng cháy hạnh phúc.
Đôi khi, chỉ đơn giản là một câu nói ‘anh yêu em’ cũng đủ để có sức mạnh mà tin tưởng vào nhau.
Cũng giống như Lệ Khiết Minh và Đông Dịch. Câu chuyện của họ có lẽ không được lãng mạn như một câu chuyện ngôn tình trong giấc mộng của những cô gái. Qua bao nhiêu mưa giông bão táp, họ cũng được về bên nhau.
Hi vọng rằng, sẽ có những người, hiểu và tìm được chân ái của mình, về bên nhau, cùng hưởng những hạnh phúc đến suốt cuộc đời.
Hoàn
24/2/2019
Vậy là “Độc Chiếm” đã kết thúc. Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ mình trong những ngày vừa qua. *hôn hôn*