Lệ Khiết Minh từ Đông Dịch mà biết bản thân đã mang thai. Trong nháy mắt, trái tim của cô liền mềm nhũn, tràn ngập tình thuơng.
Chưa bao giờ từng nghĩ, hóa ra, cảm giác được làm mẹ lại vui sướиɠ như vậy.
Tựa như trong người mình đang chứa một tia sáng nho nhỏ, tình mẹ lại ngập tràn bao la trong lòng cô.
Hôm nay, lúc Lệ Khiết Minh đang ngồi trong phòng đọc sách, lại thấy Đông Dịch từ công ty trở về từ rất sớm.
“Anh sao về sớm vậy?”
Lệ Khiết Minh gập sách lại, chủ động hỏi thăm, cô nâng người lên đi đến bên cạnh hắn, nhưng chưa đi được ba bước lại nghe Đông Dịch hung hăng trừng mắt, đe dọa:
“Em đi đâu? Ngồi yên đó cho tôi”
Ba tháng nay Lệ Khiết Minh trong nhà đích thực được Đông Dịch sủng ái lên đến tận trời rồi. Hắn không cho cô đi lại quá mười bước, lên cầu thang phải có người dìu dắt. Bụng của Lệ Khiết Minh cũng chỉ nhô lên được một ít. Cô rất gầy, cơ thể cũng rất yếu, thế nên hàng ngày bị quản thúc như thế cũng không trách hắn.
Cô biết, hắn rất mong đứa con này đến.
Đông Dịch tiến đến, hắn bỏ áo khoác ra ngoài, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Lệ Khiết Minh.
“Nhớ tôi không?” Giọng nói của hắn tràn đầy tiếu ý đầy hạnh phúc.
Lệ Khiết Minh chợt cảm thấy người đàn ông này thật giống một đứa trẻ con to xác, “Nhớ” Cô vừa trả lời lại một câu, lập tức cảm thấy người đang ôm mình ánh mắt lóe sáng hạnh phúc, tâm tình sung sướиɠ toàn phát ra bong bóng màu hồng tản đi khắp căn phòng.
“Bảo bối, có muốn gặp lại Lệ Nhất không?”
Đông Dịch tâm tình thật tốt, tùy tiện hỏi. Lệ Khiết Minh nghe hắn nói vậy, mới chợt nhớ ra, đã một năm rồi cô chưa gặp lại ba.
Một năm trước, Đông Dịch thành công thu mua được chi nhánh lớn nhất của Lệ thị, làm Lệ thị một thời nghiêng ngả, gần như lâm vào hoàn cảnh phá sản. Lệ Khiết Minh là nhờ vào TV mà biết điều này, cô thành công bị hắn áp chế, giam giữ, đe dọa, ngày ngày như một con búp bê rách, một con sủng vật ngoan ngoãn ngồi im chờ hắn tới sủng ái mình.
Nhưng ngay cả khi sự việc Lệ thị nghiêng ngả như vậy, cũng chưa từng thấy Lệ Nhất xuất hiện.
“Có thể sao?”
Cô chưa bao giờ thấy giọng mình bình tĩnh đến như vậy, cứ ngỡ sẽ vui sướиɠ đến phát điên khi nghe tin được gặp ba, nhưng cuối cùng, vẫn là không làm được, bĩnh tĩnh đến đáng sợ.
“Ừ” Đông Dịch nhìn cô, “Tôi đưa em đi”
Hắn biết Lệ Khiết Minh muốn gặp Lệ Nhất đến mức nào. Một năm qua là cô không ngừng nhớ tới ông ta, hi vọng ông ta sẽ gặp mình một lần, nhưng là không bao giờ xuất hiện. Hi vọng khi bị dập tắt quá nhiều sẽ trở nên thất vọng.
.
Lệ Nhất tiều tụy ngồi trên ghế gỗ sang trọng dưới gốc cây cổ thụ già. Một năm qua đi đã khiến ông thay đổi rất nhiều. Mái tóc đã hoa râm, mà gương mặt anh tuấn môth thời cũng đã xuất hiện nếp nhăn, chứng tỏ một năm qua đã chịu không ít khổ sở.
Ông vẫn luôn mặc âu phục đàng hoàng tử tế gọn gàng, trong mắt người ngoài, Lệ Nhất luôn hoàn hảo hơn bao giờ hết. Nhưng trong mắt Lệ Khiết Minh, ông là một người đàn ông thất bại trong tình cảm hoàn toàn.
“Tiểu Minh, con đến rồi”
Dường như có một sự thật không bao giờ thay đổi, là Lệ Nhất luôn mỉm cười một cách rất hiền hòa đối với Lệ Khiết Minh. Giống như, ông đang tìm kiếm hình bóng một người khác trên người cô.
“Ba”
Lệ Khiết Minh than nhẹ một tiếng. Cô được Đông Dịch đỡ ngồi xuống ghế cận thận nhất. Hắn như không nhìn thấy Lệ Nhất, chỉ dặn dò cô vài câu, xong tiến về phía gần đó mà ngồi.
Lệ Nhất nhìn hắn động của hắn, cười:
“Quả nhiên là như vậy nhỉ? Người đàn ông này luôn làm cho ba cảm thấy bất ngờ”
“Ý ba là sao?” Lệ Khiết Minh khó hiểu hỏi, lại nghe thấy Lệ Nhất cười khan một tiếng,
“Cùng là đàn ông, sao ba có thể không nhìn ra được cậu nhóc này đối với con từ hai năm trước rất hứng thú chứ?”
Ông có thị giác rất nhạy cảm, nên ông đã biết được chuyện Đông Dịch yêu Lệ Khiết Minh từ lâu. Chẳng qua là, không muốn nói ra.
Lệ Khiết Minh không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn ông.
Đã từng từ một năm trước, lúc bị Đông Dịch bắt nhốt, cô vô vàn lần tưởng tượng đến viễn cảnh gặp lại Lệ Nhất, sẽ đối mặt với ông như thế nào? Nhưng hình như không khó khăn như cô nghĩ, chỉ là yên tĩnh ngồi như vậy, cũng cảm thấy yên lòng đến lạ.
Lệ Nhất ông ta rất tài giỏi, cũng rất đáng thuơng. Lấy được tình cảm của hai người phụ nữ cùng một lúc, nhưng lại không có lấy một hạnh phúc đến cuối đời.
Lệ Nhất nhìn Lệ Khiết Minh như vậy, cũng không tức giận hay oán trách, chỉ lẳng lặng nói:
“Ba gặp mẹ con lần đầu tại Pháp. Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên mà ba thấy tuyệt vời nhất trên thế gian. Giống như một ánh sao sáng trên bầu trời đêm mát mẻ mà đẹp đẽ, làm cho người đã gặp một lần thì không thể quên. Cô ấy là Cẩn Hy”
Hết chương 47