Theo đồng hồ sinh học, cứ đúng năm giờ chiều, Đông Dịch đều sẽ đi về nhà. Nhân viên trong công ty hoàn toàn không bất ngờ về việc này. Vì nửa năm trước, khi rộ ra tin tức chủ tịch xây một tòa thành to lớn nhất ở vùng đất đắt tiền ngoại ô thì cũng đã lộ ra tin tức: Chủ tịch đã có vợ.
Đông Dịch lên nhận quyền thừa kế từ ông nội từ lúc mười tám tuổi. Trước kia công ty có tên Đông Liễu, sau đổi thành Đông Minh. Các cổ đông trong công ty lúc đấy cũng phản đối, không hiểu tại sao. Đông Liễu đã thành tên thân quen trên thị trường, giờ đổi thành Đông Minh cũng sẽ mất thời gian đi quảng cáo sản phẩm, vậy tại sao phải đổi?
Thế nhưng đó cũng chỉ là thắc mắc của mọi người. Còn Nam, hắn ta là nhận mệnh đi làm cho ông chủ, còn Đông Minh, không cần nói cũng biết là lấy từ tên Đông Dịch và Lệ Khiết Minh ra.
**
Lệ Khiết Minh ngồi dưới tán cây cổ thụ to lớn, ngơ ngẩn nhìn ra phía bên kia vườn.
Nửa năm trước, Đông Dịch đã đưa cô về sống tại tòa thành này, tự do của cô cũng vì thế mà được nới lỏng, nhưng phạm vi cũng chỉ là xung quanh căn nhà này.
Tòa thành này nằm riêng một mình ở vùng đất đắt tiền nhất ngoại ô, ngăn cách với thành phố bằng diện tích đất hàng ngàn ha, cho dù cô có hi vọng chạy trốn đi chăng nữa, cũng không thề nào thực hiện được. Chưa kể đến, cô cũng đã không còn hi vọng muốn rời khỏi hắn rồi.
Đông Dịch thật ra rất dễ thỏa mãn. Hắn cho cô tất cả mọi thứ trừ tự do, hơn nữa cũng không làm tổn hại gì đến cô. Vậy tại sao không an an ổn ổn, sống bên cạnh hắn đến suốt đời?
“Tiểu thư, uống sữa đi” Bác Trần đặt lên trên bàn một ly sữa ấm, giọng dịu nhẹ dỗ dành như một người mẹ.
Lệ Khiết Minh nhìn cũng không nhìn, chỉ hỏi, “Bác Trần, anh ta về chưa?”
“Thiếu gia đang trên đường về, người cũng nên uống hết sữa ấm đi, để lâu sẽ không tốt”
Bác Trần đối với hành động của Đông Dịch tuy không đồng ý trong bụng, nhưng cũng không bất mãn, cũng không ngăn cản.
Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ phải sống trong nơi tranh chấp vương quyền, lão gia đã phải đào tạo một đứa nhỏ trở nên như một cỗ máy tài giỏi thông minh. Vì để một cỗ máy biết yêu là rất khó, cho nên khi mà Đông Dịch tìm được người mình thật sự yêu, hơn nữa còn có những hành động cực đoan với cô ấy, Bác Trần không ngăn cản.
Lệ Khiết Minh khẽ cụp mắt, cầm ly sữa lên, nhịn vào mùi hương khó uống mà nuốt xuống cổ họng.
Đông Dịch rất tài giỏi, hắn có thể đem một người ngoan cố như Lệ Khiết Minh mà dạy dỗ khiến cho cô ấy trở nên ngoan ngoãn như vậy!
“Bảo bối, sao lại ngồi ngoài này?”
Giọng nói trầm ấm tà mị như một loại rượu được ủ hàng nghìn năm vô cùng quyến rũ, dụ người ta say mê vang lên. Dứt lời, một chiếc áo vest khoác ngoài được trùm lên cơ thể mảnh mai của Lệ Khiết Minh, một mùi xạ hương đàn ông sộc vào mũi cô, thắm vào cơ thể, hòa vào mùi hương của hai người.
Không thể không thừa nhận, Lệ Khiết Minh rất mê luyến mùi hương trên cơ thể của Đông Dịch.
“Anh về rồi” Lệ Khiết Minh nhẹ nhàng hỏi.
Bạc môi mỏng của hắn khẽ vẽ lên một đường cung chứng tỏ tâm tình rất tốt. Một năm trước, sau khi Lệ Khiết Minh tỉnh dậy lại mắc chứng trầm cảm nhẹ, chính vì vậy cô cũng không còn phản kháng, cũng như không còn chống đối lại hắn nữa.
“Đã ăn gì chưa?”
Gương mặt hắn giờ phút này tràn đầy nhu hòa, không còn nhìn thấy hình ảnh lạnh lẽo như thuờng ngày. Lệ Khiết Minh không dám nhìn tiếp, không dám tiếp nhận được bộ mặt đấy của hắn. Nó quá tốt đẹp, cô không muốn tự rơi vào bẫy ái tình của hắn.
“Chưa”
“Vậy thì chúng ta vào nhà thôi”
Đối với Lệ Khiết Minh, ở lại bên cạnh thì làm sao chứ? Giữ lại được thân thể, nhưng không giữ được tình yêu. Cô yêu Đông Dịch, nhưng tình yêu của cô không thể lớn đến mức vượt qua mọi rào cản của xã hội để tiếp tục ở bên hắn. Hắn đã từng nói rằng, chỉ cần ở bên hắn, hắn sẽ bảo hộ cho cô. Nhưng sẽ được bao lâu chứ? Không thể nào là suốt đời được. Có nhiều lúc, Lệ Khiết Minh mơ hồ nghĩ đến ngày xưa, nếu hắn không quen biết với Lệ Trâm, thì giờ có phải cô với hắn đang là một đôi không?
Không có khả năng. Tình cảm của Lệ Khiết Minh đối với hắn giống như con thuyền bấp bênh giữa dòng nước. Còn tình cảm Đông Dịch dành cho cô rất rộng lớn.
Kẻ độc tài chuyên quyền luôn chung tình.
*
An Kiều mang tâm tư sợ sệt tiến vào quán bar lớn nhất thành A. Mặc kệ ánh mắt như lang như hổ của các con người khác, cô tiến vào căn phòng Vip cuối cùng của dãy hành lang theo địa chỉ đã nhận được của trợ lý Tiểu A.
Lãnh Niên Ngạo ngồi gục mặt xuống bàn, bộ dáng hắn tiều tụy đến đáng thuơng. Cô nghe thấy tiếng hắn nỉ non gọi đầy trìu mến, “Tiểu Minh… Tiểu Minh”
Đau xót từ dưới đáy lòng tràn lên, An Kiều không dám khóc, chỉ nuốt bi thuơng vào trong lòng,
“Lãnh Niên Ngạo, về thôi”
Thật không nghĩ tới Lãnh Niên Ngạo sau khi nghe câu nói này lại như phát điên. Hắn nắm lấy hai bả vai của cô, gầm lên:
“Cô, mau nói cho tôi biết, Tiểu Minh đang ở đâu?Hả?”
Hết chương 44
.
Bấm nút sao đi, bấm nút sao đi.