Lệ Khiết Minh lần đầu tiên có ý nghĩ to gan nhất trong đời, trốn khỏi nơi đây.
Cô lợi dụng lúc người hầu mang thức ăn vào mà trốn đi.
Lệ Khiết Minh đã từng học võ. Trước kia sống với bà, ngày nào cũng được luyện tập sức khỏe với bà ngoại. Bà ngoại cô thời còn trẻ là huấn luyện viên điền kinh, bà đã từng nói rằng: Điền kinh cũng là một phần của sức khỏe, cái gì cũng phải bắt đầu từ bước đi này. Về sau, khi Lệ Nhất đã đón cô về nhà, vì chiều theo sức khỏe yếu kém của con gái, ông gửi cô đến trung tâm vận động lớn nhất thành phố.
Bây giờ Lệ Khiết Minh cũng phải vô cùng cảm ơn bà ngoại. Bởi vì vô lúc này có thể chạy một quãng đường xa mà không mất nhiều sức
Biệt thự riêng của Đông Dịch nằm sát trung tâm thành phố, trong khu đất đắt tiền nhất đô thành. Taxi không thể vào được nơi này, thế nên cô phải chạy bộ từ cuối con đường ra đến đường quốc lộ.
Lệ Khiết Minh hơi thở gấp gáp, thấy bản thân sắp ra đến mặt đường quốc lộ, liền ghé xuống một cái cây cổ thụ gần đó nghỉ ngơi.
Bàn chân nhỏ bé trắng nõn mang giày búp bê bị sưng lên, phồng rộp vô cùng đáng sợ. Làn da tuyết trắng chạy dưới ánh nắng đã đỏ ửng lên, gần như là mẩn nốt đỏ phần dưới cổ. Nhưng Lệ Khiết Minh không quan tâm, cái cô muốn là đi ra được khỏi nơi này, rời xa người đàn ông đó, mãi mãi cũng không muốn quay lại.
Bởi vì Lệ Khiết Minh sợ rằng, đối mặt với hắn, trái tim trong l*иg ngực của cô đập rất nhanh. Có lẽ là do cô sợ hắn, cũng có thể là do cô thích hắn
…
Lúc Lệ Khiết Minh đã ra đến tận ngoài mặt đường, nắng đã lên đến đỉnh đầu, gần như không soi được bóng của cô nữa. Thì lúc này, đằng sau lại truyền đến tiếng lái xe hơi cùng tiếng bước chân của rất nhiều người.
“Lệ Khiết Minh, em đứng lại cho tôi!”
Đằng sau vang lên một tiếng nói lạnh lẽo rít lên của ma quỷ, cộc cộc tiếng giầy da hàng hiệu va đập xuống mặt đường. Cái nóng của mùa hè không thể nào làm giảm đi khí lạnh của Đông Dịch. Ánh mắt hắn đen sâu hun hút như một cái hố dẫn dụ người ta cùng rơi xuống hầm băng đang nhen nhóm một ngọn lửa giận thật lớn.
Khu đất này có hai con đường đi đến. Hắn là cố ý muốn về sớm, không ngờ sẽ nhận được tin Lệ Khiết Minh bỏ trốn.
Đối mặt với một con thú dữ chuẩn bị ăn thịt mình, Lệ Khiết Minh làm sao có thể dừng lại chứ. Cô vẫn ngoan cố chạy. Nhưng đối với một người sức khỏe yếu bị kiệt sức và một kẻ mạnh, Lệ Khiết Minh nhanh chóng bị bắt được.
“Lệ Khiết Minh, em thật to gan, lại có thể dám bỏ trốn?” Đông Dịch nở nụ cười lạnh lẽo, đưa tay kéo cô vào trong ngực rắn chắc, bàn tay hữu lực bóp lấy cằm phấn nộn, “Có phải là do tôi quá dễ dãi? Hửm?”
Lệ Khiết Minh mặt trắng bệch, xinh đẹp như nhược vô cùng, “Không, không phải,…”
Nụ cười ác ma lạnh lẽo đáng sợ đến tột độ, lôi kéo cô lên chiếc xe gần đó, ra lệnh cho người lái xe đi.
Lệ Khiết Minh hoảng loạn, muốn mở cửa bỏ trốn một bước lại bị Đông Dịch kéo lại, “Em muốn làm gì?”
“Đông Dịch, thả tôi ra, tôi không muốn quay về”
“Em phải” Giọng nói hắn lành lạnh bình tĩnh như thể đó là điều hiển nhiên, “Đừng nghĩ có thể rời khỏi đây”
Chiếc siêu xe lại dừng chiếc tòa biệt thự sang trọng, nhưng đối với Lệ Khiết Minh, đây chiếc là một nhà tù giam lỏng cho cuộc đời của cô. Chua xót phẫn nộ tràn ngập trong ánh mắt, chưa đến một giây liền cảm thấy sống mũi cay cay, hét lên, “Đông Dịch, tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
“Vì tôi yêu em”
Không thể giấu được nữa, thì nên nói ra. Mà ngay từ đầu, Đông Dịch đã không có ý định muốn giấu Lệ Khiết Minh điều này. Chỉ là hắn không nói, mà cô cũng không hỏi thôi.
Lệ Khiết Minh bị đình chỉ động tác một vài giây, xong cô liền cảm thấy nực cười,
“Yêu? Cái gì là yêu chứ? Đừng làm tôi buồn cười”
Đông Dịch là ai chứ? Là vương giả giàu nhất đế đô, là giấc mơ đẹp đầy khao khát của hàng ngàn vị thiên kim tiểu thư, cũng đã từng là bạn trai của Lệ Trâm. Hắn đối với cô, yêu cái gì chứ? Chưa từng quen nhau, cũng chưa từng quá thân quen, vậy yêu cái gì chứ?
Đông Dịch không trả lời, hắn kéo Lệ Khiết Minh vào một căn phòng tối, ném cô vào đó. Việc cô ấy từ chối là hoàn toàn trong dự đoán của hắn, chỉ là, hắn vẫn mong muốn tìm được một đáp án khác, có thể không?
Lệ Khiết Minh hoảng loạn, vùng vẫy, “Đông Dịch, anh muốn làm gì? Thả tôi ra!”
“Những gì em làm hôm nay, nên ở trong đó suy xét lại”
Nói xong, đóng cửa lại, cắt đứt với mọi nguồn sáng bên ngoài, đến cả một tia sáng yếu ớt cũng bị dập tắt. Là tia sáng của ánh mặt trời, là tia sáng trong lòng cô.
Lệ Khiết Minh hoảng loạn, đập đập cửa gỗ sa hoa, “Đông Dịch, thả tôi ra, thả ra”
Hết chương 42
Hãy để lại một sao và một comment của các độc giả để cho con tác giả sống như cái quần một tia động lực to lớn nào.