Độc Chiếm - Triều Lạc Hi

Chương 39




Hơi thở yếu ớt dường như sắp bị rút cạn đi, Lệ Khiết Minh lại bị một lực lượng lớn mạnh kéo lên. “Cô đang làm cái gì hả!!” Tiếng Đông Dịch gầm to bên tai, đè nén qua kẽ răng đầy phẫn nộ tức giận. Cái nữ nhân đáng chết này lại dám cả gan tự sát?

Lệ Khiết Minh mặt mũi đỏ bừng rồi lại trắng xanh, vùng vẫy ra khỏi sự khống chế của hắn, “Buông ra, Buông tôi ra” Tại sao không để cô chết đi, tại sao trong phút chót lại xuất hiện chứ?

Đông Dịch như đọc được suy nghĩ qua ánh mắt cô. Mắt hắn híp lại đầy nguy hiểm, cười lạnh, “Cô muốn chết?”. Bàn tay hắn thon dài đẹp đẽ đầy lực mạnh bóp lấy cái cằm trơn bóng nhỏ nhắn, ép lấy đau đớn, “Cô muốn thoát khỏi tôi?”

Giọng hắn rít qua kẽ răng đè nén tầng áp suất nhỏ trên người, Lệ Khiết Minh ánh mắt đầy hận thù quật cường, “Ở bên cạnh anh, tôi thà chết còn hơn”
Xong, cô thấy ánh mắt Đông Dịch trầm lắng xuống nuốt đi một ngọn lửa to lớn trong lòng, hắn cười thấp một tiếng đầy lạnh lẽo. Sau đó không nói gì đã kéo lấy cô từ trong nước đứng dậy, lôi ra ngoài.

Lệ Khiết Minh bắp tay bị hắn nắm đến phát đau. Đông Dịch dùng lực rất nhiều, hắn như muốn bóp vỡ vụn cơ thể cô ra mới hài lòng.

Lệ Khiết Minh bị quăng đến trên giường êm, Đông Dịch nhanh chóng áp xuống người cô. “Lệ Khiết Minh, ở bên cạnh tôi, đừng ngoan cố, nếu không tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu”

Ánh mắt xanh biếc kia là thứ mà Đông Dịch yêu nhất, nó long lanh trong sáng như hàng vạn ngôi sao bị vỡ ra rồi rơi xuống đậu lại trên đó, sạch sẽ đơn thuần không bị nhiễm chút tạp chất. Thế nên, hắn tuyệt đối không cho phép ai làm nhiễm bẩn đu thiên thần của mình. Ngay từ cái lần gặp mặt đầu tiên, ác quỷ đã thừa nhận đây là thiên thần của hắn.
“Đông Dịch, đừng ép tôi, tôi bên anh không có cảm giác, thế nên anh càng ép buộc tôi, tôi lại càng hận anh đến thấu xương”

Nhục nhã đã rèn cho Lệ Khiết Minh trở thành một con người ngoan độc. Lời nói của cô đầy sắc bén không run sợ, như một con dao chém vào trái tim Đông Dịch vài nhát, làm hắn đau đến chết đi. Ánh mắt hắn ta nồng đượm cảm xúc nhưng gương mặt lại che giấu bằng một nụ cười lạnh. “Tốt, tốt”

Bàn tay hữu lực lại càng tăng thêm bóp xiết lấy cái cằm trơn bóng, ” Biết cách phản bác lại rồi. Thế nhưng cho dù thế nào, em vẫn phải ở bên tôi”

“Anh… ” Lệ Khiết Minh vừa muốn mở miệng phản bác, Đông Dịch đã áp môi xuống hôn lên làn môi trắng bệch. Hắn hôn mạnh bạo cuồng dã, cắn đến bật máu vết thuơng cũ. Lưỡi như con rắn nhỏ lục lọi trườn vào khoang miệng của Lệ Khiết Minh, mυ"ŧ lấy mật ngọt của người con gái.
“Ưm… ưm… buông… ” Bàn tay gầy mảnh đặt lên l*иg ngực rắn chắc mà đẩy ra. Đông Dịch rời đi khỏi môi cô, chưa kịp để cô định thần thì đã nhét một thứ gì đó vào trong miệng cô.

Lệ Khiết Minh hoảng loạn muốn phun ra, nhưng lại phát hiện viên thuốc đó vừa vào trong miệng đã trôi xuống cổ họng rồi tan đi một nửa. “Đông Dịch, anh cho tôi uống thứ gì?”

Đông Dịch cười nửa miệng, “Cô đoán xem?”

Người đơn thuần như Lệ Khiết Minh thì làm sao mà biết thứ mình vừa uống lúc nãy là thuốc kí©ɧ ɖụ© liều lượng mạnh đâu chứ. Cô chỉ cảm thấy cả người nóng ran như bốn mươi độ, mồ hôi bất giác toát ra, ánh mắt mê li mơ màng đầy kiều mị, trong cơ thể trống rỗng thiếu xót.

Lệ Khiết Minh mơ màng nhìn Đông Dịch đang mở tủ rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ thơm lừng. Hắn vẫn mặc áo choàng tắm, cơ thể cao lớn gần mét chín thoáng ẩn thoáng hiện. Lệ Khiết Minh không hiểu sao lại thấy cổ họng khô rát, muốn nói gì đó, nhưng du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất trong cô gào ầm lên, muốn được giải phóng.

Đông Dịch cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh uống một ngụm, bạc môi hắn dính rượu vang đỏ như máu. Ánh mắt đầy thi vị nhìn cô gái đang trằn trọc bên dưới, “Khó chịu?”

Giọng hắn ta trầm ấm đầy quyến rũ như dư vị rượu vang còn xót lại khiến Lệ Khiết Minh mơ màng luân hãm vào. Cô mê li đầy quyến rũ nhìn hắn “Khó chịu… a… Đông Dịch…. giúp… giúp tôi”

Bạc môi cong lên một độ cung đẹp đẽ. Nụ cười lạnh đầy tính toán…

Hết chương 38

***

Ta đã trở lại rồi, thời gian qua là thời gian thi cử nên ta bận quá chưa ra chương mới được.

Hôm nay bù hai chương cho các nàng nè.

Bấm dấu sao đi