“Tại sao lại khóc? Tại sao lại khóc? Không cho khóc! Em nín ngay cho tôi!”
Nghe thấy thế, bao nhiêu giận dữ, uất ức, căm ghét, đau đớn trong lòng Lệ Khiết Minh chính thức bùng nổ. Giọng nói lạc đi, đau đớn từ trong xương tủy chảy ra máu, gào lên:
“Anh buông ra! Buông tôi ra! Anh không thấy bản thân mình rất ti tiện khốn nạn hay sao? Sau tất cả những gì chị tôi đã làm, đây là cách anh bù đắp sao?”
Ánh mắt Đông Dịch tối sầm, tính kiên nhẫn đã mất hết. Không kiêng dè gì xé đi qυầи ɭóŧ ren trắng, đem cự long thô to của bản thân một đường xỏ xuyên vào, trực tiếp. xé rách tấm màиɠ ŧяiиɧ quan trọng nhất của người con gái đã gìn giữ mười tám năm trời.
“Aa!” Lệ Khiết Minh đau đến nhe răng nghiến kèn kẹt, nước mắt nước mũi chảy ra thảm thiết, mồ hôi ra ướt đẫm trán. Cơn đau lần đầu xé nát con người cô, như bị một cây kiếm nhật chém qua người đứt làm đôi. Một dòng máu chảy xuống từ nơi tư mật thấm vào ga giường đánh dấu sự trưởng thành của một cô gái.
“Em là của tôi… em là của tôi… ” Đông Dịch lẩm nhẩm trong miệng vài chữ, xong thần trí mất hết, không quan tâm Lệ Khiết Minh đang đau đến nhe răng trợn mắt. Vội vã cầm một chân trái nâng lên, mãnh liệt trừu đưa như một cỗ máy đóng cọc.
“A.. Dừng… dừng lại đi… đau quá… ” Lệ Khiết Minh thống khổ nói mãi mới được mấy chữ, mồ hôi trên thân thể vương lên một tầng bóng nhẫy đầy đủ dụ hoặc. Giọng nói lạc đi, khàn khàn, “Đông Dịch… làm ơn… dừng lại đi…” Nhưng Đông Dịch không để lời nói của cô vào mắt, cự long thô to được ra vào trong hoa huyệt nhỏ hẹp đầy nước khiến hắn không khỏi vui thích rên lên một tiếng đầy sung sướиɠ, “Minh nhi, nhìn xem, tiểu huyệt nhi của em thật ngoan ngoãn nuốt lấy đại nhục bổng của tôi, thế nên em cũng nên ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi hưởng thụ đi”, nói xong lại mãnh liệt trừu đưa.
“Phốc xuy phốc xuy” tiếng nước nơi hai vật đang gắn kết với nhau phát ra tràn đầy dụ hoặc. Lệ Khiết Minh không nén được nỗi đau đớn, uất ức úp mặt vào gối nức nở tự cắn lấy môi của mình để áp chế tiếng kì lạ trong miệng. Đông Dịch nhìn xuống đôi môi xinh đẹp bật máu có một vết răng in hằn xuống thì đau lòng, giọng nói không tự chủ được như ra lệnh, “Bỏ môi ra!”. Thấy Lệ Khiết Minh sắc mặt trắng bệch sợ hãi lại tăng thêm lực, cả gương mặt hắn đanh lại đem bàn tay to lớn hung hăng bóp lấy cái cằm phấn nộn đem môi cô mở ra, cúi xuống ngậm lấy vết cắn ở môi, mυ"ŧ vào tạo thành một dấu hôn nhỏ.
“Bạch Bạch Bạch” Tiếng thân thể da thịt va chạm nhau theo tiết tấu điên cuồng làm cho nhiệt độ căn phòng nóng lên, tiếng thở dồn dập của người đàn ông và tiếng nức nở kêu xin của người phụ nữ thảm thiết đến quỷ dị.
Lệ Khiết Minh đau đớn mở mắt khắc lấy dung nhan anh tuấn của người đàn ông vào trong đầu, cảm giác tội lỗi xót thuơng tràn ra trong lòng như những ngọn lửa cháy bừng không cách nào dập tắt, đáng thuơng đến như vậy! Đây là nam nhân Lệ Trâm yêu một đời đến chết đi một kiếp, vậy mà lúc này cô đang trên giường của hắn.
Lệ Khiết Minh biết đến lời hứa hôn ước giữa Đông Dịch và Lệ Trâm giữa hai nhà Lệ – Đông do Lệ Nhất và ông nội của Đông Dịch tạo ra. Thế nên hay nói Đông Dịch là anh rể của cô, chỉ là đến khi cô biết được chuyện này, mọi chuyện lại đã đi quá xa khỏi tầm kiểm soát của cô. Cô và hắn đang phạm phải cấm kị lσạи ɭυâи, là tội lỗi. Thế nhưng giờ phút này, người đàn ông này còn đang dùng lời nói trầm khàn quyến rũ chuyền vào tai cô câu nói, “Minh nhi của anh, em là của anh, anh yêu em”
Lệ Khiết Minh nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt người phụ nữ chảy ra. Ngày hôm nay, Đông Dịch đem cuộc đời một thiếu nữ trở thành phụ nữ vào độ tuổi tươi trẻ nhất thanh xuân của mình.
Một lúc sau, Đông Dịch vui sướиɠ A lên một tiếng đầy quyến rũ, đẩy nhanh tốc độ kinh hồn đánh vào hoa tâm trăm cái, cảm giác được sống lưng tê dại, cơ thể co lại nhanh chóng rút phân thân phân ra, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c phun ra mạnh mẽ từ lỗ nhỏ trên qυყ đầυ tưới ướt hết phần bên ngoài cửa động hoa huyệt, lúc này từ trong hoa huyệt cũng chảy ra dòng chất lỏng màu trắng, chảy xuống phần đùi phần mông rồi rớt xuống ga giường đầy da^ʍ mĩ.
Đông Dịch ghé lên người cô thở dốc ồ ồ, một lúc sau quay qua hôn lên vầng trán đầy mồ hôi của cô, cúi xuống ân cần dịu dàng vuốt vuốt mái tóc. “Minh nhi thật giỏi, ngoan ngoãn như vậy”. Lệ Khiết Minh được hắn cởi trói ở tay, hắn nhìn cổ tay trắng trẻ giờ đây đã đầy vết bầm tím nhất thời trong lòng tràn ra một cỗ áy náy hối hận cùng thuơng xót hôn lên chỗ bầm tím đấy, lại bị Lệ Khiết Minh hất ra, ánh mắt vô hồn đầy oán khí nhìn hắn.
Nhưng giờ phút vừa trải qua gia đoạn cao trào này, ánh mắt cô vẫn còn vương một tầng hơi sương đầy mê ly nên không có chút sát thuơng nào, ngược lại làm cho Đông Dịch tăng phần kɧoáı ©ảʍ. Côn ŧᏂịŧ vừa bắn ra một luồng tϊиɧ ŧяùиɠ đã nhanh chóng đứng dậy đầy cứng rắn, gân xanh chằng chịt.
Có lẽ Lệ Khiết Minh đã nhìn thấy điều đó, thế nên cô hét lên đầy phẫn nộ, “Đông Dịch, tôi hận anh, hận anh, hận… A”. Đông Dịch không mấy bận tâm lời cô nói, cầm chân trái thon dài vác lên, một đường đâm thật mạnh đến tận hoa tâm, mãnh liệt đâm đâm chọc chọc, trừu đưa với tần suất mê người.
Nghe lời nói của Lệ Khiết Minh, hắn cười chua xót, hận cũng tốt, chí ít cô có thể nhớ đến hắn, cái người đàn ông đã hủy hoại đi cuộc đời cô.
Đêm dài, ác mộng kéo đến tận sáng khi bình minh mọc, cuộc hoan ái mới kết thúc.
Hết chương 36-2