“Em ổn rồi, anh đừng lo… Vâng… tạm biệt”
Kết thúc cuộc điện thoại vừa tròn hai phút với Lãnh Niên Ngạo, Lệ Khiết Minh mệt mỏi nằm vật ra giường, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà màu trắng. Đây không phải căn phòng màu hồng trông kí ức nữa, cái gì rồi cũng phải thay đổi…
Sau ngày hôm đó, Tần Hải chính thức xin nghỉ việc ở Đông Minh, hắn biến mất không để lại chút dấu vết.
Cả gia đình cũng thay đổi. Hoàng Mẫn từ một người đàn bà cao quý nay trở nên tiều tụy đến đáng sợ, bà ấy chủ động để lại đơn ly hôn cho Lệ Nhất, xách vali đi đến một miền quê. Trước khi đi, bà đã nói với riêng cô, rằng:
“Tôi không phải mẹ ruột của cô, chắc cô cũng biết rồi. Mẹ của cô là cô ấy, cô ấy là một người tốt, cô cũng vậy. Thời gian qua, thiệt thòi cho cô rồi. Bây giờ, tôi cũng không còn lưu luyến gì nữa, người yêu tôi nhất trên đời không còn, người tôi bỏ ra ba mươi năm để yêu cũng không cần nữa rồi. Tất cả đều không cần nữa… ”
Hoàng Mẫn lúc đó, nhìn tựa như một mùa hè không có nắng, hay như một bông hoa tàn, héo khô đến xấu xí. Bà ấy đã đến một miền quê, tự nguyện làm cô giáo dạy học cho trẻ em miền núi, có lẽ là muốn bù đắp chỗ tình cảm thiếu thốn với con gái.
Một tình mẫu tử thiêng liêng cao cả, ngay cả tình yêu ba mươi năm cũng sẵn sàng bỏ đi, bà ấy hoàn toàn đã tuyệt vọng. Lệ Nhất cũng vì thuơng tiếc cho con gái và lưu luyến Cẩn Hy, nên ông đồng ý ly hôn, đem chi nhánh công ty sang nước ngoài, cũng rời bỏ nơi này mà sang nơi đất khách quê người.
Ông đem chuyện của Cẩn Hy và Hoàng Mẫn nói hết với cô.
Sau đó, không còn vướng bận gì, giống như một cây kim đυ.c qua tấm vải, thủng một lỗ nhỏ nhưng đau đớn, ông bỏ đi, bỏ lại cốt nhục duy nhất của mình, cũng không biết bao giờ về…
Lệ Khiết Minh khẽ cụp mắt. Căn biệt thự to lớn không che giấu được mùi vị của sự cô đơn…
“Ting…”
Dưới cổng vang lên một tiếng chuông, nhưng dường như người kia không có kiên nhẫn chờ, nhấn một tiếng rồi lại đưa tay lên thúc dục nhấn thêm. một hồi chuông nữa.
Lệ Khiết Minh vốn đang chờ đợi quản gia từ trong nhà sẽ đi ra mở cửa, xong cô lại cười buồn. Sao lại quên chứ, sau khi Hoàng Mẫn với Lệ Nhất không còn ở đây, tất cả quản gia lẫn người hầu trong nhà đều tự động nghỉ việc… chỉ còn lại một mình cô.
Lệ Khiết Minh vừa mở cổng, chưa kịp nhìn người đối diện thì đã rơi vào một khoảng đen, cả người mệt nhoài, gục xuống ngất lịm đi. Đám người áo đen một chữ cũng không hé răng, một tên trong đó trực tiếp vác cô lên vai, đi vào chiếc xe màu đen. Cả quá trình đều không gây ra một chút tiếng động nào, mà căn biệt thự này xung quanh rất vắng, thế nên để có hi vọng có người nhìn thấy sẽ báo cảnh sát hộ hoặc lao lên cứu là không thể.
***
Căn phòng hắc ám nguyên một màu đen bao phủ, vừa sa hoa huyền bí, vừa lạnh lùng kiêu sơn. Tiếng giầy da cộc cộc vang trên thềm hành lang, rất nhanh, rất gấp. Nam nhân đó mặc tây trang đắt tiền, bàn tay đẹp như nghệ sĩ piano nhanh chóng bấm lên một hàng số mật mã trước căn phòng.
Cạch một cái, cửa phòng mở ra, nam nhân nhìn thoáng qua người con gái đang nằm trên giường kia, nhẹ nhàng thở hắt ra. Xong, hắn cởϊ áσ khoác ngoài, tùy tiện vứt lên ghế sofa gần đó, gương mặt điển trai giờ phút này hiện lên một vài tia tà mị đầy thỏa mãn.
Lệ Khiết Minh nằm trên ga giường màu đen, làn da trắng tuyết đầy mềm mại như có thể bóp ra nước. Cô nằm đó, an tĩnh ngủ, ngoan ngoãn nhu nhược như một bảo vật của ác ma, chờ hắn đến cưng sủng.
Đông Dịch bàn tay khẽ đưa lên vuốt vuốt mái tóc dài mượt của cô, lấy vài sợi đưa lên mũi ngửi nhẹ. Người Lệ Khiết Minh tản ra một mùi hương thanh mát ngọt bùi, dường như làm cho hắn nhớ lại bóng dáng của đứa trẻ bốn năm trước đó, không bao giờ thay đổi.
“Ưm” Lệ Khiết Minh khẽ nhăn mi, đầu đau nhức khó chịu. Thật sự loại thuốc mê Lệ Khiết Minh bị dính là loại nhẹ, nhưng với sức khỏe kém như cô lại là cả một vấn đề. Đầu đau nhức, thân thể rã rời, không có sức lực. Ánh mắt lam ngọc đẹp đẽ mở ra nhìn lên chùm đèn pha lê sa hoa sang trọng, cố lục lại trí nhớ trong đầu, xong ánh mắt hiện lên tia hoảng hốt. Đây không phải nhà cô…
Bên tai có một hơi thở nóng ấm ôn nhu, tiếng cười khe khẽ một tiếng, giọng nói tràn ngập trầm lắng quyến rũ:
“Dậy rồi?”
Giọng nói ấm áp quyến rũ như vậy, đưa vào tai người khác khẳng định sẽ bị quyến rũ sa vào thảm họa. Nhưng vào tai Lệ Khiết Minh thì đặc biệt chói tai, cô vùng dậy, thanh âm cao lên thể hiện sự tức giận:
“Đông Dịch, tại sao anh lại ở đây?”
Đông Dịch không tức giận với giọng điệu của cô, ngược lại còn bình tĩnh đưa tay kéo lấy thân thể mềm mại ôm vào trong lòng. Dùng giọng nói ôn nhu quyến rũ Lệ Khiết Minh trầm luân trong bể tình:
“Đây là nhà của tôi, không ở đây thì có thể đi đâu?”
“Nhà của anh?” Lệ Khiết Minh sửng sốt, lập tức nghĩ ra, cao giọng, “Anh cho người bắt cóc tôi? ”
“Em nghĩ xem?”
“Khốn nạn, đê tiện” Lệ Khiết Minh vung tay ra tát vào mặt hắn một cái chát vang lên đầy thâm thúy, cô không nghĩ tới hậu quả đυ.ng vào hắn sau này, “Anh lại có thể dùng thủ đoạn hạ lưu ti bỉ này để ra tay với tôi?”
Đông Dịch nhìn chằm chằm vào Lệ Khiết Minh. Cổ tay tinh xảo của cô được chiếc lắc tay bạc khóa lại, như giam cầm, khóa chặt tuổi xuân. Nhớ lại lúc bàn tay xinh đẹp này tát vào mặt hắn một cái, lắc tay lại kêu ring một tiếng, giống như báo động cho Lệ Khiết Minh biết rằng nguy hiểm sắp đến gần. Nhưng cô không biết, cũng không để ý.
Đông Dịch nhìn một lúc lâu, bạc môi mỏng mới cong lên một hình cánh cung đẹp đẽ:
“Đêm nay, em là của tôi”
Hết chương 35
****
Có người nói nhân vật nữ ta xây dựng lúc trẻ con, lúc khô khan, lúc trầm tĩnh. Ta xin cảm ơn và tiếp thu ý kiến.
Nữ chính lúc đầu sẽ hơi trẻ con vì tính cách ngay từ đầu rất yêu đời, sau này trải qua vô số chuyện, chứng kiến tình yêu của An Kiều, rồi cái chết của chị gái, cha mẹ bỏ đi. Cuối cùng biến cường, trầm tĩnh lạnh nhạt, mạnh mẽ.
Cảm ơn các nàng đã đóng góp ý kiến để truyện của ta được hoàn hảo hơn.
Chương sau sẽ có H…( hí hí >~