Độc Chiếm - Triều Lạc Hi

Chương 25




Lãnh Niên Ngạo lôi từ trong túi áo ra một chiếc hộp hình vuông nhỏ, sau đó đặt vào tay cô, giọng tràn đầy tình yêu:

“Tiểu Minh, quà sinh nhật của em, phải nhanh lớn đấy”

Lệ Khiết Minh cũng thật vui vẻ nhận quà của hắn, nhưng cái gì mà là nhanh lớn chứ, cô như vậy rồi mà còn muốn lớn kiểu gì.

“Anh Niên Ngạo thật xấu xa, lại đem em coi là tiểu hài tử”

“Haha, trong mắt anh Tiểu Minh lúc nào cũng là tiểu hài tử”

Lãnh Niên Ngạo cười đến ôn nhu đẹp đẽ, không biết đã câu mất bao nhiêu trái tim của các vị tiểu thư ở đây, chọc cho Lệ Khiết Minh nhỏ giọng nói một tiếng: “Xấu xa”, sau đó, cô chăm chút vào mở cái hộp đỏ nhỏ.

Sau đó, Lệ Khiết Minh nhìn Lãnh Niên Ngạo tới không thể tin nổi. Bên trong là một chiếc vòng chân nhỏ bé xinh xinh, bề mặt được trang trí bởi những viên đá trắng hình trái tim, trông vô cùng xinh đẹp. Đây là chiếc dây mà Lệ Khiết Minh rất thích, cô hầu như đã rình mò nó cả tuần nay, chỉ mong sao mua được. Nhưng thực sự là nó rất đắt, mà cô thì cũng không nỡ bỏ ra một số tiền lớn như vậy. Bây giờ lại thấy có người tặng cho mình, thực sự là vui vẻ đến chết đi.
“Thích không?” Lãnh Niên Ngạo dịu dàng hỏi

“Thích lắm”

“Để anh đeo cho em”

Nói xong cũng không đợi Lệ Khiết Minh đồng ý, trực tiếp quỳ một chân xuống, tay nâng một chân của cô lên, cài chiếc vòng chân vào. Cổ chân của Lệ Khiết Minh nhỏ nhắn đáng yêu lại trắng nõn, hiện tại đeo cái vòng chân này vào ngược lại có chút vô cùng xinh xắn.

Lệ Khiết Minh chưa kịp hoàn hồn. Trong mắt cô, Lãnh Niên Ngạo là con người cao ngạo, lãnh đạm như một bá vương. Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn sẽ quỳ xuống dưới chân cô như vậy. Thật sự là kì lạ!

Lãnh Niên Ngạo dang tay ôm cô vào lòng, dùng giọng nói dịu dàng ôn nhu nhất có thể:

“Tiểu Minh, anh thích em, làm bạn gái anh nha”

Lời tỏ tình vô cùng đột ngột khiến cho tầm ngắm nhìn của mọi người rơi hết vào hai người họ.
Có lẽ do lời nói của Lãnh Niên Ngạo quá ôn nhu dịu dàng, khiến Lệ Khiết Minh luân hãm vào nơi đó. Cô có chút ngơ ngẩn hỏi lại:

“Gì cơ… anh… anh —”

Lãnh Niên Ngạo cũng rất kiên nhẫn mà lặp lại:

“Anh thích em, làm bạn gái anh nha?”

“Vâng, em cũng thích anh”

Lúc đấy, Lệ Khiết Minh đã đồng ý, mặc dù cô không biết tình cảm của mình có thật hay không, cô thấy mơ hồ, nhưng nghĩ tới sự ôn nhu không lối thoát của Lãnh Niên Ngạo, Lệ Khiết Minh vẫn tự nhận là bản thân thích hắn. Hắn quá hiểu cô, hiểu đến từng chi tiết.

Lãnh Niên Ngạo không biết diễn tả tâm trạng của mình bây giờ ra sao. Là vui sướиɠ? Là hạnh phúc? Không, là hơn thế nữa. Tâm trạng vui sướиɠ hạnh phúc đến cực điểm, hắn vòng tay ôm chặt Lệ Khiết Minh hơn, nghĩ muốn khảm cô trong cơ thể mình, mãi mãi không cho cô thoát ra.
Đằng xa, An Kiều ánh mắt thoáng đãng nhìn về phía bọn họ. Vậy là hoàn hảo rồi nhỉ? Hai nửa định mệnh đã về bên nhau. Một năm qua, cô đã biết, Lãnh Niên Ngạo không phải là nam nhân lạnh lùng, nhưng người chiếm được sự ôn nhu đầy yêu thương của hắn, lại chỉ có cô ấy. An Kiều từng muốn ghét bỏ Lệ Khiết Minh, muốn dành lại Lãnh Niên Ngạo, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt tràn ngập thích thú của hắn khi hỏi về sở thích của Lệ Khiết Minh, xem cô ấy thích gì, ghét gì, hắn luôn thận trọng để ý. Thì lúc ấy, An Kiều phát hiện ra bản thân đã hoàn toàn không có cơ hội rồi. Rõ ràng ngay từ đầu Lãnh Niên Ngạo đã chưa vao giờ để ý đến cô, chỉ là cô tự ảo niệm tất cả, mãi cũng không muốn thoát ra.

*****

Hôm nay trời cực kì đẹp, nên mặc dù đã hơn chín giờ tối, Lệ Khiết Minh vẫn muốn phá lệ ngủ sớm của mình bằng cách ra sân sau hóng mát.

Ngồi lên cái xích đu màu trắng, im lặng hưởng thụ không gian yên tĩnh, gió mát, trăng đẹp, hoa xinh. Lệ Khiết Minh là người yêu thích cái đẹp, cô phi thường thích hoa nên từ vườn trong ra vườn ngoài, tất cả đều trồng hoa cực kì xinh đẹp. Ánh trăng ôn nhu soi lên gương mặt xinh đẹp như búp bê sứ của cô, dung nhan lúc này nhìn dịu dàng đến hư ảo, như một tinh linh ghé xuống trần gian, sau đó như chỉ cần một tiếng động sẽ biến mất.

Đột nhiên, một vài tiếng cộp cộp của giày da hàng hiệu gõ xuống đất, một bóng đen cao lớn đứng chắn trước mặt Lệ Khiết Minh, che đi ánh trăng. Cô khẽ mở mắt, cô muốn xem xem ai là người đã che mất đi cảnh đẹp của cô. Nhưng khi vừa mở mắt ra, cô lại bĩu môi, nhàm chán nói:

“Đông Dịch, tại sao lại là anh?”

Hết chương 25