Năm nay Lệ Khiết Minh 17 tuổi.
Cô học một trường dành cho những tiểu thư con nhà quý tộc. Cho dù mẹ có không thương cô, nhưng ba lại rất quan tâm nên vấn đề học hành cùng cuộc sống của cô sống rất ổn.
Lệ Khiết Minh chuyển vào kí túc xá của trường. Mới đầu cha Lệ còn không đồng ý, lạ là Đông Dịch cũng phản đối nhiệt tình, Lệ Trâm cũng hết lòng khuyên ngăn. Cô biết họ lo cho sức khỏe vốn đã yếu từ nhỏ của cô, nhưng Lệ Khiết Minh vẫn muốn thử cảm giác được sống như một học sinh bình thường, cô muốn giao lưu thêm nhiều bạn bè, cô muốn học hỏi nhiều điều mới lạ ngoài xã hội. Cô muốn… cô còn muốn rất nhiều thứ.
“Tiểu thư, đã đến nơi rồi”
Nói rồi, một người vệ sĩ bước ra mở cửa xe chờ người bên trong bước xuống. Lệ Khiết Minh bước ra ngoài, xoay người cảm ơn một tiếng, sau đó hướng cổng trường mà đi tới.
“Minh Minh, ở đây”
An Kiều thoáng thấy Lệ Khiết Minh từ xa, ngọt ngào cười tươi làm cho dung mạo càng trở nên thu hút người nhìn. Lệ Khiết Minh nhìn thấy bạn tốt, hướng người đi đến, phía sau còn kéo thêm vali màu hồng nữ tính.
An Kiều choàng một tay lên vai bạn tốt, giọng ngọt ngào vui vẻ nói: “Minh Minh, nói xem, chúng ta quả là có sức hấp dẫn mà”
Cha của An Kiều là người gốc Trung mà mẹ của cô lại là người nước ngoài nên An Kiều mang một đôi mắt xanh rất đẹp. Mái tóc nâu hạt dẻ cũng vì thế mà xoăn như hải tảo đẹp đẽ. Làn da trắng hồng non mềm thật khiến người ta muốn cắn một ngụm. Lúc đứng gần Lệ Khiết Minh lại tám chín phần giống nhau, nhìn phi thường giống chị em.
Mọi người trong trường cũng vì hai mĩ nữ đứng ở sân trường mà bị thu hút. Hai người đều mang dáng vẻ tiểu cô nương tinh nghịch vô cùng thanh tú tao nhã, cách ăn mặc giản dị nhưng khí chất lộ rõ thân phận không nhỏ.
Lệ Khiết Minh nghe An Kiều nói, không khỏi cười cười, cũng không nói gì. Cô không hề biết rằng, nụ cười của mình đã làm điên đảo không biết bao nam nhân ở đây.
*****
Lệ Khiết Minh ở chung một phòng kí túc xá với An Kiều. Căn phòng khá cao cấp, có hai giường lớn, cách bày trí đẹp đẽ thu hút người nhìn. Gam màu chủ đạo là màu lam không khỏi khiến người khác cảm thấy thoải mái mát mẻ.
An Kiều hưng phấn chạy xem xét khắp phòng, liên tục kêu lên: “Oa… Minh Minh, nơi đây thực đẹp, thực hợp ý mình nha”
Đối với tính khí trẻ con của An Kiều, Lệ Khiết Minh cũng hùa theo: “Ừ, cực kì giống đôi mắt của cậu”
*****
Hai cô nàng thoải mái dọn đồ, sau đó Lệ Khiết Minh không tự chủ được mà ngủ quên mất. Lúc tỉnh dậy đã là hơn hai giờ chiều, bản thân lại quên mất rằng chiều nay có một buổi họp báo danh, vậy nên lúc này đang vô cùng hối hả.
…
Học sinh được sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt thoải mái, cũng không vì gia cảnh mà phân chia cấp bậc. Lúc Lệ Khiết Minh đã đến nơi đã thấy An kiều ngồi hàng ghế đầu tiên vẫy vẫy tay gọi bản thân: “Minh Minh, nơi này”
Khi Lệ Khiết Minh đã an tọa được trên ghế ngồi, cô nhỏ tiếng trách móc: “Cậu hay lắm. Đi mà lại không gọi mình”
An Kiều ngược lại cười cười, hòa hoãn nói: “Thấy cậu mệt, nên cũng không gọi” Dù sao buổi báo danh này cũng không quan trong lắm.
Bạn tốt cũng chỉ là vì nghĩ cho mình nên Lệ Khiết Minh cũng không nói gì thêm.
Sau lời của thầy hiệu trưởng, một học sinh bước lên, học sinh nữ toàn trường thần hồn điên đảo, kinh hô một tiếng “Niên Ngạo, Niên Ngạo”
Lệ Khiết Minh vốn không để ý, cắm cúi ngồi đọc sách, lại nghe bên tai tiếng An Kiều vui sướиɠ kêu lên: “Minh Minh, nhìn kìa nhìn kìa, là đàn anh Lãnh Niên Ngạo”
“Ừ”
An Kiều thấy thái độ hờ hững của cô, sau đó vẫn không từ bỏ, cầm lấy tay mà lắc lắc, ép buộc Lệ Khiết Minh phải ngẩng mặt lên nhìn. Lúc này, An Kiều mới nói: “Anh ấy là thanh mai trúc mã của mình. Từ học lực đến gia thế đều rất tốt, nữ sinh trong trường này mê luyến anh ấy rất nhiều, chẳng qua là do tính tình quá lạnh lùng”
Lại thấy An Kiều một bộ dáng thiếu nữ mới yêu, hai má nổi lên rặng mây hồng, Lệ Khiết Minh trêu chọc: “Kiều Kiều, nói đi, cậu có tình ý rồi đúng không?”
Quả nhiên thấy sắc mặt An Kiều càng đỏ hơn, khẽ hô một tiếng: “Nói bậy” liền cũng không phủ nhận.
************
Lệ Trâm mặt áo khóa trắng, tay tháo băng khẩu bằng vải trắng liền lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đầy mệt mỏi, quần mắt đã có vết thâm.