Hôm nay tròn 20 năm ngày Hạ Thường Hi mất.
Đã nhiều năm rồi Sở Lập Thành không trở về Thiên Tân, vừa là vừa vì công việc, cũng vừa là vì không muốn bị kỉ niệm ở nơi này vây lấy bản thân anh.
Trụ sở chính của tập đoàn Chấn Phàm nằm ở Thượng Hải, anh cũng chuyển đến đó mà sống. Mỗi năm anh chỉ trở về Thiên Tân vào ngày giỗ của cô, còn lại trừ khi cần thiết anh sẽ không trở về. Hôm nay cũng vậy, anh đến nghĩa trang với bó hoa dạ lan hương màu trắng, phía sau còn có Ken, Trương Vân Nhã và Nhiếp Tiểu Nguyệt.
Bia mộ đã được ai đó đặt trước ba bó hoa cúc trắng, bởi vì thường xuyên quét dọn nên không hề bẩn, chỉ là đã sớm đã phủ rêu xanh. Bức ảnh trên bia mộ cũng đã thoáng nhạt màu, khóe môi cong lên điềm đạm của người con gái trên ảnh vẫn vậy, không có gì thay đổi nhiều.
Đã 20 năm trôi qua, hậu quả của thời gian đã thể hiện rõ trên khuôn mặt của anh, không còn là người thanh niên trẻ điển trai ngày trước kia nữa, anh bây giờ đã là một người đàn ông trải qua hết sương gió cuộc đời, dù khó thấy nhưng nếp nhăn đã hằn mờ trên trán, râu lúng phúng mọc dưới cằm, người thanh niên năm xưa đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông trưởng thành trầm ổn.
Đứng trước bia mộ cô, anh đã sớm không còn đau thắt tim gan như nhiều năm trước, đổi lại chính là cảm giác thương nhớ cô liêu.
“Chủ tịch, lần này anh định sẽ ở lại Thiên Tân bao lâu?” Nhiếp Tiểu Nguyệt đã thay đổi cách xưng hô, nhẹ nhàng đứng ở phía sau lưng anh hỏi khẽ.
“Tôi cũng chưa biết, chắc là vài ngày.” Anh bâng quơ trả lời.
Sở Lập Thành vẫn nhìn vào di ảnh của cô, đáy mắt hiện lên nhiều nét phức tạp, có chút buồn bã xa xăm. Dù anh đang đứng cùng ba người khác, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thật cô độc, thật tẻ nhạt, buồn chán.
“Ken, báo cáo lịch trình đi.” Anh xoay gót chân rời đi.
Ken bước đi cùng Trương Vân Nhã và Nhiếp Tiểu Nguyệt theo sau anh.
“Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của cố Tổng giám đốc Hạ, nên tôi đã để trống lịch trình buổi sáng của Chủ tịch, hoạt động đầu tiên của ngày hôm nay sẽ là cuộc họp với ban quản lí Wonderland vào lúc 1 giờ, sau đó là cuộc họp với ban quản lí trang sức đá quý Innal vào khoảng 3 giờ và cuối cùng sẽ có tiệc tối xã giao tại Marriott vào 7 giờ.”
“Nói vậy buổi sáng hôm nay tôi không có việc gì để làm sao?” Anh nhạt nhẽo nhếch môi, bước chân trầm lắng đi dọc theo con đường mòn dẫn ra khỏi nghĩa trang.
Ken và Trương Vân Nhã bối rối nhìn nhau.
Sở Lập Thành cứ đến vào ngày này sẽ vô cùng thất thường kì lạ: có một năm anh trở về Thiên Tân rồi ngồi luôn ở nghĩa trang hết một buổi sáng, có năm thì anh nói rằng sẽ không về nhưng cuối cùng vẫn tự ý đặt vé máy bay, thậm chí còn có một năm từ sáng đến chiều anh đều ngồi ở nghĩa trang tự nói chuyện một mình.
Chính vì sự thất thường của anh như vậy mà Ken và Trương Vân Nhã luôn sợ phải xắp xếp lịch trình vào ngày này cho anh. Những sự kiện gặp mặt quan trọng trong ngày này bọn họ đều phải kéo léo từ chối, vì họ sợ anh lại nổi hứng hủy lịch tình.
“Chủ tịch, nếu như lịch trình buổi sáng của anh trống như vậy thì có thể đến học viện Tân Nghệ tham quan thử.” Nhiếp Tiểu Nguyệt thấy hai người kia bối rối, liền nhẹ giọng nói đỡ.
Học viện Tân Nghệ là học viện thời trang mà trước đây Hạ Thường Hi từng theo học.
“Học viện Tân Nghệ sao?” Anh khẽ quay đầu nhướng mày.
“Hôm nay là vòng chung kết của cuộc thi thiết kế, Wonderland cũng nằm trong hội đồng giám khảo của cuộc thi, hơn nữa tôi nghe Hiệu trưởng nói trong danh sách khách mời đặc biệt của họ cũng có tên anh.” Nhiếp Tiểu Nguyệt đi theo sau anh giải thích.
“Vậy sao?” Anh gật gù, rồi lại hỏi: “Thư kí Trương, hình như tôi chưa từng nhận được lời mời đến đó?”
Trương Vân Nhã vội trả lời anh: “À đúng là tôi có nhận được lời mời gửi cho anh, nhưng vì cuộc thi tổ chức vào buổi sáng nên tôi đã để vào danh sách chờ.”
Bốn người cùng lúc đi ra đến bãi đỗ xe, Sở Lập Thành trước khi mở cửa xe ngồi vào, nhìn lướt qua Ken.
“Đến học viện Tân Nghệ đi.”
***
Học viện Tân Nghệ là một trong những học viện thời trang lâu đời có tiếng ở Thiên Tân, từng đào tạo ra rất nhiều nhà thiết kế nổi danh cả nước.
Một số cựu học viên ở đây bây giờ đã là người nổi tiếng, có thể kể đến như Nhiếp Tiểu Nguyệt bây giờ đã là Tổng giám đốc của thương hiệu thời trang Wonderland đang dẫn đầu thị trường. Còn có một nhân vật khác ít được nhắc đến nhưng cũng được xem như tượng đài của học viện là Hạ Thường Hi, không chỉ là người sáng lập ra thương hiệu thời trang Wonderland, mà cô còn là học viên thuộc loại ưu tú của học viện, dù học gia sư từ xa, thậm chí còn chưa hoàn thành xong chương trình học, nhưng nhiều thiết kế của cô đã được lưu lại ở phòng trưng bày của học viện.
20 năm trước khi Hạ Thường Hi mất, sau khi sát nhập vào tập đoàn Chấn Phàm, Wonderland đã chi ra một số tiền đầu tư lớn vào học viện Tân Nghệ và tổ chức một cuộc thi thiết kế mỗi năm như để nhớ về cô, đây hoàn toàn là ý kiến của bộ phận thiết kế do Nhiếp Tiểu Nguyệt đứng đầu.
Sở Lập Thành phê duyệt ý kiến này, nhưng anh chưa từng một lần công khai đến dự hay hỏi han về cuộc thi này, đơn giản chỉ vì anh bận, và anh cũng không muốn bản thân bớt bận để rồi nhớ cô.
Nhưng hôm nay anh trở nên thất thường, đến học viện Tân Nghệ xem vòng chung kết của cuộc thi.
Trước khi vòng chung kết diễn ra, hội đồng giám khảo và khách mời đặc biệt được sắp xếp vào cùng một phòng chờ của hội trường. Những người khác nhìn thấy anh liền kính cẩn cúi chào, đón tiếp anh vô cùng cẩn trọng.
Cũng ở đây, Sở Lập Thành gặp lại Ôn Tuấn Kiệt và Hứa Hâm Kỳ, lần cuối anh gặp hai người chắc cũng là 2-3 năm trước.
Hai người họ gặp lại anh như gặp lại người thân, tay bắt mặt mừng rất cảm động.
Bọn họ đã làm việc với nhau hơn 20 năm, sớm đã trở thành những người thân thuộc, dù là trước đây hay bây giờ đều có sợi dây gắn kết, chẳng qua hình ảnh đã khác đi, nếp nhăn trên mặt mỗi người đã nhiều hơn lúc trước.
Hứa Hâm Kỳ chú ý đến bàn tay của anh, gượng gạo cười nhạt: “Anh vẫn còn đeo nó sao?”
Sở Lập Thành theo hướng mắt của cô nhìn xuống tay mình, chiếc nhẫn cưới sáng chói trên ngón áp út làm đau mắt anh. Anh khẽ cười, gật đầu “ừm” một tiếng.
“Đại ca, anh đừng nhìn vật nhớ người nữa.” Ôn Tuấn Kiệt thở dài. “Chuyện xảy ra cũng đã 20 năm rồi.”
“Tôi biết chứ.” Anh cười thành tiếng. “Nhưng đeo quen rồi, tháo ra có chút khó chịu.”
Hứa Hâm Kỳ và Ôn Tuấn Kiệt khó xử nhìn anh, nhưng anh không làm biểu cảm gì khác, trên mặt chỉ nhàn nhạt ý cười trầm ổn.
Sở Lập Thành chuyển hướng nhìn, lơ đễnh hướng về phía khu vực trưng bày hình ảnh lưu niệm, nhàn rỗi cất bước đi đến xem thử.
Khu vực này treo chủ yếu là hình ảnh và những giải thưởng danh hiệu của học viện, trong đó còn có cả hình ảnh của những sinh viên từng đạt học bổng hoặc đại diện học viện ghi dấu ấn trên sàn thi đấu bên ngoài.
Ánh mắt anh chậm rãi lướt qua từng khung hình, cho đến khi nhìn đến một bức ảnh, tầm nhìn của anh liền ngưng đọng, thu lại vào một khuôn mặt trong ảnh.
Đôi mắt anh hiện lên tia bàng hoàng sợ hãi, con ngươi run rẩy như nhìn thấy điều gì đó kinh khủng.
Trong đôi con ngươi sâu hoắm của anh phảng phất khuôn mặt xinh đẹp của người trong ảnh, mái tóc ngắn năng động khẽ bay theo chiều gió, đôi mắt to tròn cùng khuôn miệng đáng yêu vui vẻ cười tươi, tỏa ra loại cảm giác thanh xuân nồng đậm khiến người ta xiêu lòng.
Hạ Thường Hi.
Cái tên vốn đã đóng bụi từ lâu trong trí nhớ của anh bây giờ lại phóng to cực đại.
Cô gái trong ảnh này chính là Hạ Thường Hi!
Tấm lưng của anh căng cứng, khiến cho Ôn Tuấn Kiệt chú ý.
“Đại ca, anh không sao chứ?”
“Cô gái này là ai?” Anh mở giọng khàn khàn.
Ôn Tuấn Kiệt nhíu mày nhìn theo hướng tay của anh, một giây sau liền bất ngờ.
“Tôi… Tôi không biết. Tôi chưa từng nhìn thấy cô gái này bao giờ.”
Hứa Hâm Kỳ cũng hiếu kì nhìn thử, cũng lộ ra khuôn mặt sửng sốt y hệt hai người.
Dù trôi qua bao nhiêu năm đi nữa, bọn họ cũng không bao giờ quên được khuôn mặt này, bọn họ cũng chắc chắn mình không hề nhìn lầm, người này chính là Hạ Thường Hi!
Nhưng từ trước đến giờ cô không có chụp hình ở học viện, cũng rất hiếm khi xuất hiện ở đây, vì vậy không thể nào có chuyện ở đây có hình của cô được. Hơn nữa cô để tóc dài, còn cô gái này lại để tóc ngắn.
“Chủ tịch, đã đến lúc di chuyển ra hội trường.” Trương Vân Nhã đi đến đằng sau anh nhỏ giọng nhắc nhở.
Sở Lập Thành vẫn còn muốn nhìn kĩ bức ảnh hơn, nhưng cuối cùng anh tự cho là mình hoa mắt, quay người rời khỏi phòng chờ.
Hội trường của học viện rất lớn, nhưng vì cuộc thi mà chật chội đông đúc.
Sở Lập Thành ngồi ở khu vực hàng đầu của khách mời bên cạnh hội đồng giám khảo, nơi quan sát được sân khấu ở góc nhìn đẹp nhất.
Thể lệ vòng thi chung kết rất đơn giản, những học viên lọt vào top 5 toàn trường thiết kế ra một bộ trang phục theo đề bài đã cho, đến ngày diễn ra cuộc thi sẽ đứng trước toàn trường trình bày tác phẩm.
Hôm nay chính là ngày đó.
Sau phần giới thiệu là phần trình bày của các thí sinh. Toàn hội trường, kể cả Sở Lập Thành đều chăm chú dõi theo bài trình bày của từng người, cho đến người thứ tư.
MC giới thiệu người tiếp theo xong, Hạ Niệm từng bước bước lên sân khấu.
Sở Lập Thành tưởng như mình đang quay trở về 20 năm trước, hai mắt vốn trầm tĩnh giờ đang mở to ngạc nhiên.
Trước mắt anh chính là sân khấu rộng lớn, bóng dáng bé nhỏ bước đi nhẹ nhàng cùng người mẫu đang diện tác phẩm của mình, di chuyển ra chính giữa. Ngoại trừ mái tóc ngắn và nụ cười rạng rỡ, mọi thứ của cô đều giống hệt như trong kí ức của anh.
Hạ Niệm gập người cúi chào, cầm micro niềm nở nở một nụ cười tươi.
“Xin chào tất cả mọi người, các bạn học viên, giáo viên, phụ huynh và các khách mời, em là Hạ Niệm, là học viên của khóa 32.”
Tiếng vỗ tay vang lên khắp hội trường, sau đó người mẫu bước lên bục cao, máy được khởi động chậm rãi xoay tròn.
Hạ Niệm bắt đầu trình bày tác phẩm. Giọng nói của cô ngọt ngào dễ nghe, giống như suối êm trôi nhẹ lọt vào tai người khác vô cùng dễ chịu.
Sở Lập Thành suýt nữa đã quên mất thế gian cũng có một loại âm thanh trong trẻo này. Âm thanh này đã phai mờ trong kí ức của anh từ lâu, ngày hôm nay lại bị gợi nhớ một lần nữa.
“Em yêu anh… Thành… Em yêu anh nhiều lắm…”
“Thành… Cuối cùng em cũng… em cũng có thể nói yêu anh…”
“Em xin lỗi… vì đã không nói sớm hơn… Thành… em yêu anh…”
Đầu của anh nhói đau, trước mắt anh lại đột nhiên hiện ra màu đỏ của máu tươi, mũi xẹt qua mùi vị tanh nồng.
Khi đó bàn tay của cô nắm chặt lấy tay anh, giọng nói ngọt ngào trở nên khó nghe cố gắng nói yêu anh thật nhiều giống như đang nói cho hết cả phần đời còn lại.
Ánh mắt anh lại hướng về phía sân khấu lần nữa, cô gái nhỏ đó vẫn đang mỉm cười, giọng nói vẫn ngọt ngào nói ra phần trình bày của mình, hết thảy đều giống hệt như người mà anh luôn thương nhớ.
Khóe môi Sở Lập Thành giật giật, anh muốn ngay lập tức xông lên đó kéo người con gái kia xuống hỏi chuyện, nhưng bàn tay anh lại siết lấy đùi mình ngăn cản bản thân. Lồng ngực thấp thỏm kì lạ, cảm giác như muốn nổ tung ngay tức khắc.
Anh không nhịn được nữa, cương quyết đứng dậy rời khỏi hội trường.
***
Hạ Niệm, chưa biết tuổi, là trẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện từ khi còn sơ sinh, đang là học viên của học viện Tân Nghệ khóa 32.
Thông tin ít ỏi đến đáng thương.
Đó là tất cả những gì Ken tìm hiểu được, bên cạnh đó còn có thông tin vặt vãnh như cô không có tiền thuê nhà nên ở lại kí túc xá, mỗi ngày đều làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng tiện lợi.
Sở Lập Thành đã đi theo Hạ Niệm 3 ngày. Toàn bộ công việc anh đều dồn hết vào buổi sáng, sau đó buổi chiều lên xe đi theo cô gái kia, ngay cả Ken cũng không đoán ra được anh muốn gì.
Anh chính là muốn ngắm cô, bởi vì cô giống người đó y như đúc.
Anh ở từ xa nhìn cô gái này suốt 3 ngày, cũng đồng thời phát hiện cô gái này cũng có một điểm khác cô, đó là rất hay cười, còn cô thì không như thế.
Nhưng nụ cười của cô gái nhỏ này lại xinh đẹp đến say động lòng người, nhìn hoài cũng không chán.
Hạ Niệm mỗi buổi chiều sau khi hết lớp học đều chạy ra cửa hàng tiện lợi làm thêm. Ở đây lương bổng cũng không cao, nhưng may mắn ông chủ biết cô là sinh viên nghèo, lại còn chăm chỉ làm việc, nên thỉnh thoảng cuối tháng sẽ thưởng cho cô một món tiền nhỏ khích lệ.
Thoạt đầu cô cảm thấy làm việc quá cực khổ, nhưng vì không có tiền nên vẫn phải cắn răng đi làm. Ngày qua ngày, cô cũng dần quen.
Hạ Niệm vừa tính tiền cho khách xong, định lấy giỏ hàng tiếp theo thì bàn tay nhỏ nhắn đã bị hộp bánh to đập vào, góc hộp đâm vào da cô khiến cô đau nhức, kêu khẽ một tiếng ngẩng đầu.
Mộc Phù Dung kiêu ngạo nhìn cô, cười lên khinh bỉ: “Có biết chào hỏi không?”
Hạ Niệm nhíu mày, cố gắng chịu đựng: “Chào chị Dung.”
Mộc Phù Dung hất cằm một cái, đám chị em phía sau cô ta liền xông vào quầy thu ngân túm lấy Hạ Niệm lôi ra bên ngoài vứt cả người cô xuống sàn.
Cửa hàng tiện lợi xui xẻo giờ này lại không có khách, không có ai đứng ra giúp đỡ cô.
“Hạ Niệm, tao đã dặn mày như thế nào trước khi thi mày không nhớ sao?” Mộc Phù Dung khụy gối xuống bên cạnh cô, đưa bàn tay sơn đỏ chót nắm chặt cằm cô, đâm sâu vào da thịt mỏng manh.
“Chị Dung…” Ánh mắt cô hiện lên sợ hãi vô tận. “Chị Dung… Em thật sự chỉ làm đúng khả năng của mình thôi mà…”
Mộc Phù Dung vung tay tát một cái lên gò má trắng trẻo của cô, lời nói sắc lạnh đáng sợ: “Bớt nói nhảm đi, đồ không biết điều. Tao để mày vào đến top 5 là quá nhân nhượng rồi, mày còn muốn ra oai với ai?”
Gò má Hạ Niệm hằn lên dấu bàn tay đỏ chót, cô đau đớn ôm má, nước mắt ẩn hiện nơi khóe mắt.
“Chị Dung… Em thật sự không có ý muốn ra oai mà. Em chỉ đi thi thôi mà chị…”
“Câm mồm!” Cô ta lại tát một cái nữa lên má cô.
Khóe miệng cô rướm máu, màu đỏ tươi chói mắt chảy xuống.
Mộc Phù Dung đứng dậy, dùng gót giày nhọn hoắc đạp đạp lên bụng cô nhẹ nhàng, quay đầu nhìn chị em: “Dạy dỗ nó lại đi.”
Đám chị em của cô ta đồng thanh hô “dạ”, sau đó mỗi người một tay nhào vào túm lấy cô gái nhỏ.
Đúng lúc này, cửa kính được đẩy ra cùng tiếng chuông gió vang lên khe khẽ. Mọi hoạt động đang sắp sửa diễn ra đều dừng lại, hướng mắt về phía cửa ra vào.
Sở Lập Thành tháo kính râm, đút hai tay vào túi quần, giọng nói trầm thấp uy quyền “Buông cô gái đó ra.”
“Này ông chú.” Mộc Phù Dung ngạo mạn bước lên phía trước, ngẩng mặt không hề kiêng kị. “Cửa hàng đóng cửa rồi, chú đi chỗ khác dùm cho.”
Anh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp lướt qua người cô ta đi đến chỗ đám nữ sinh.
Thân ảnh người đàn ông cao lớn vô cùng nổi bật, khụy một gối xuống, ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc rối của người con gái đang nằm sõng soài trên nền đất.
“Có đứng dậy được không?”
“Ông chú kia.” Mộc Phù Dung bị phớt lờ sinh giận, tức tối quay người định làm càn. “Chú xen vào chuyện của chúng tôi làm gì?”
Nhưng cô ta còn chưa đi được ba bước, đã bị Ken mạnh bạo giữ lại.
Anh liếc sơ qua dây đeo thẻ trên cổ cô ta, khuôn mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng mở miệng: “Mộc Phù Dung đúng không? Có muốn bị đuổi học không?”
“Chú…” Mộc Phù Dung bị khí thế của Ken dọa sợ, mặt dần tái mét. “Chú mà đánh tôi là tôi la lên đó!”
“Không muốn bị đuổi học thì mau dẫn đám nhóc kia rời khỏi đây.”
Mộc Phù Dung sợ đến tái xanh mặt mày, còn định gân cổ lên tìm lại mặt mũi nhưng vẫn bị ánh mắt sắc lẹm của Ken làm cho lùi bước. Cô ta nghiến răng, hậm hực giậm chân rời đi, đám chị em của cô ta ở phía sau cũng không dám ở lại lâu, vội vã chạy theo đàn chị.
Hạ Niệm được Sở Lập Thành dìu đứng dậy, cả người cô ê ẩm, khó khăn nói khe khẽ: “Cảm ơn chú.”
Hai người chậm chạp đi đến khu vực ghế ngồi cạnh cửa kính, cô ngồi trên ghế, anh lại khụy gối vừa tầm với cô quan sát gò má đỏ ửng cùng khóe môi sưng đỏ rỉ máu. Nhìn cô, trái tim anh vốn luôn bình thường bây giờ lại đập nhanh.
“Ở đây có hộp cứu thương không?”
Cô khẽ gật đầu: “Ở trong phòng nhân viên.”
Ken xoay người vào phòng nhân viên, rất nhanh đã trở ra với hộp cứu thương trong tay.
Sở Lập Thành trước tiên lau sơ vết thương cho cô, nhưng lại phát hiện ánh mắt cô cứ run rẩy sợ hãi làm anh cảm thấy khá kì lạ.
Anh trông theo hướng mắt của cô mới biết cô đang lo lắng nhìn Ken và vệ sĩ ở phía sau anh, đoán chừng là bị khí thế lúc nãy của anh dọa sợ rồi.
“Ken, cậu và mọi người ra ngoài đi.” Anh nghiêng người nhìn dàn người cao lớn đang đứng bên cạnh.
Ken gật đầu “vâng” một tiếng, sau đó thu xếp rời khỏi cửa hàng. Thoáng chốc cả cửa hàng chỉ còn lại hai người.
Sở Lập Thành cẩn thận xử lí vết thương của Hạ Niệm, dù chỉ là một vết rách nhỏ, nhưng mọi động tác của anh đều hết sức nhẹ nhàng tỉ mỉ. Lúc anh xịt thuốc sát trùng, anh chú ý thấy cô nhắm nghiền mắt chịu đau, khóe môi không nhịn được cưng chiều cong lên.
Thế giới này to như vậy, người giống người là chuyện thường tình, nhưng anh không ngờ đến có một ngày anh sẽ được gặp lại hình dáng của cô. Chỉ là…
Chỉ là phải đợi đến 20 năm sau.
Vết thương được xử lí xong, Sở Lập Thành thu gom rác y tế bỏ vào thùng rác gần đó, lãnh đạm nhìn cô: “Xong rồi.”
Hạ Niệm đã đỡ đau hơn rất nhiều, khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng vốn có, mỉm cười: “Cảm ơn chú đã cứu tôi.”
Cô lia mắt thấy khăn tay của anh đã bị dính máu, đáy mắt hiện lên tia sốt sắng.
“Khăn tay của chú dơ rồi, để tôi đền lại.”
Cô cầm lấy khăn tay, phát hiện ra khăn tay này là của CK, một chiếc cũng phải 300 tệ, sắc mặt liền thoáng cứng nhắc.
Sở Lập Thành nhìn thấy phản ứng của cô, không nhịn được bật cười: “Không cần đâu.”
Hạ Niệm áy náy nhìn anh, liếm môi nói khẽ: “Vậy… Hay để tôi mời chú uống café được không? Dù không phải loại café đắt tiền nhưng tôi biết cách pha café rất ngon.”
Nhìn thấy thành khẩn trong mắt cô, anh khẽ cười gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của anh, hai mắt cô sáng lên thấy rõ, vui vẻ đứng dậy chạy đi pha café.
Sở Lập Thành ngồi ở ghế nhìn cô bận rộn, trong lòng đột nhiên trở nên ấm áp khác thường.
Dựa vào trong những kí ức của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô hiếm khi nở nụ cười, thường giữ mãi vẻ mặt lãnh cảm, nhưng khi đã cười lên rồi nhất định sẽ khiến người ta mê đắm. Nhưng ở hiện tại, cô gái này cũng mang khuôn mặt đó, chỉ có điều nụ cười trên môi có phần rạng rỡ hơn, tỏa nắng hơn cô của năm đó rất nhiều.
Hạ Niệm chuyên tâm pha café nhưng vẫn cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, thỉnh thoảng cô quay đầu, nhìn anh cười một cái.
Cứ như vậy đến chưa đầy 10 phút sau, một ly cà phê nóng hổi được đặt trước mặt anh.
“Cảm ơn.”
Anh cầm lấy ly café đưa lên mũi ngửi thử, nhấp một ngụm nhỏ thưởng thức thử mùi vị.
“Uống rất ngon.”
Hạ Niệm vui vẻ mỉm cười, đôi mắt to tròn hiện lên tia đáng yêu thở phào nhẹ nhõm.
Sở Lập Thành điềm tĩnh ngắm nhìn nụ cười của cô, giả vờ hỏi: “Cô tên gì?”
“Tôi tên Hạ Niệm.” Giọng nói của cô ngọt ngào phát ra. “Chính là “niệm” trong “kỉ niệm”.”
“Hạ Niệm.” Anh trầm thấp gọi tên cô, đáy mắt nhàn nhạt hiện lên bi thương rồi nhanh chóng biến mất. “Cô bao nhiêu tuổi?”
“Tôi 20 tuổi.”
20 tuổi.
Trong đầu anh lặp lại câu trả lời của cô, bàn tay đang đan vào nhau khẽ siết lại.
Không lẽ lại có sự trùng hợp đáng sợ như vậy sao?
“Chú không sao chứ?” Hạ Niệm thấy đáy mắt anh đông cứng lại nên sốt sắng hỏi.
“Tôi không sao.” Sở Lập Thành nhàn nhạt cong khóe môi. “Những người lúc nãy tại sao lại đánh cô?”
Sắc mặt Hạ Niệm hiện lên chút bất đắc dĩ, cô theo thói quen định cắn môi nhưng nhớ đến vết thương, chỉ khẽ mím nhẹ một chút, gượng gạo trả lời: “Bởi vì tôi đạt giải nhất cuộc thi của trường, nên bọn họ đánh tôi.”
Hai đầu lông mày của anh nhíu lại, biểu cảm nghiêm nghị hiếm thấy.
“Cô gái đó là Mộc Phù Dung, lớn hơn tôi nhưng thi vào học viện cùng lúc với tôi. Cô ấy giành được học bổng toàn phần, còn tôi chỉ có học bổng bán phần, thật sự là một người rất tài năng. Nhưng không hiểu sao cuộc thi năm nay cô ấy lại đe dọa tôi không được chiến thắng giải nhất, cuối cùng thì sự việc thành ra như chú thấy…”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ dễ nghe, rơi vào tai anh liền hóa thành khúc nhạc buồn.
“Cô từng chiến thắng vào năm ngoái đúng không?”
“Phải, làm sao chú biết?” Cô hiếu kì nhìn anh.
“Tôi nhìn thấy ở phòng chờ hội trường, bức ảnh cô chiến thắng với bài thi thiết kế trang sức.” Anh chậm rãi giải thích. “Có lẽ lúc cô vừa vào trường chưa phát huy được năng lực, nên khi cô đạt giải cô gái đó mới muốn cản đường cô.”
“Ra là vậy.” Hạ Niệm gật gù đã hiểu. “Nhưng làm sao chú vào được phòng chờ hội trường?”
Sở Lập Thành im lặng nhìn cô vài giây, sau đó từ tốn lấy ví tiền ra đặt tấm danh thiếp lên mặt bàn, đẩy về phía cô.
Hạ Niệm tò mò cầm lấy tấm danh thiếp, cẩn thận xem xét.
Tấm danh thiếp màu bạc được thiết kế vô cùng đơn giản, ba chữ “Sở Lập Thành” được mạ ánh kim tinh xảo đầy quyền uy, lướt xuống dưới là những cách thức liên lạc cơ bản, cuối cùng là dòng chú thích nhỏ bên dưới: Chủ tịch tập đoàn Chấn Phàm.
Hạ Niệm lục tìm cái tên và chức danh này trong trí nhớ, sau đó giật mình ngẩng đầu, đứng bật dậy.
“Chủ… Chủ tịch Sở…”
Hóa ra người đàn ông này chính là Sở Lập Thành - người đứng đầu của tập đoàn Chấn Phàm, đồng thời cũng là công ty mẹ của Wonderland nhà đầu tư lớn nhất của học viện. Những điều này cô đều đã được nói qua trong ngày đầu đến học viện, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy người thật bao giờ…
“Đừng cứng nhắc như vậy, ngồi xuống đi.” Anh cầm lấy ly cà phê uống một ngụm.
“Vâng…” Cô cẩn trọng ngồi xuống, đầu óc vẫn còn hỗn loạn.
Bây giờ cô mới cảm thấy ly café tự pha của mình quá thất bại rồi, người này là ai chứ, dù cô có là người pha café giỏi nhất hành tinh cũng không xứng để phục vụ cho anh.
“Vậy… Chủ tịch, tại sao ngài lại giúp tôi vậy? Tôi không nghĩ với thân phận đó ngài có thể tùy ý ra mặt như vậy đâu…” Cô thay đổi cách xưng hô.
Sở Lập Thành điềm tĩnh mỉm cười, anh có chút thong dong ngả người tựa vào lưng ghế, giọng nói ấm áp chân thành nhìn cô: “Vì cô rất giống một người tôi quen.”
Cô nhướng mày. “Là ai chứ?”
“Người vợ đã mất của tôi.”
Một khoảng im lặng xuất hiện.
Hạ Niệm cứng đờ nhìn anh, nhưng anh chỉ đơn giản dùng ánh mắt tĩnh lặng đối diện với cô.
“Cô ấy mất cách đây 20 năm.” Anh nhẹ nhàng nói tiếp.
Cánh môi Hạ Niệm hé mở, hoàn toàn nín lặng không biết phải nói gì.
Sở Lập Thành sâu xa nhìn cô, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hai mắt cô đang cứng đờ nhìn anh.
“Hạ Niệm, cô có tin vào kiếp luân hồi không?”
“Chủ tịch…” Cô thất thần tìm lại giọng nói của chính mình. “Tôi có thể hỏi ngài một câu hỏi kì lạ trước khi trả lời được không?”
Anh bình tĩnh nhìn cô, không nói gì.
Hạ Niệm thầm hít sâu, cố gắng hết sức can đảm mà hỏi: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
Sở Lập Thành thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của cô.
“Chủ tịch, cách mà ngài nhìn tôi vừa rồi hình như tôi đã gặp ở đâu đó.” Cô khẽ híp mắt. “Khuôn mặt của ngài, và cả giọng nói nữa, tôi cảm thấy rất quen thuộc…”
Và cô cũng cảm thấy rất yên bình.
Cảm giác yên lòng khi vừa mới gặp mặt ai đó lần đầu tiên, liệu điều này có kì lạ không?
“Hạ Niệm.” Anh lại gọi tên cô. “Nếu như kiếp luân hồi thật sự có tồn tại, có lẽ chúng ta đã quen biết nhau 39 năm rồi.”
Hạ Niệm bị lời nói của anh làm cho rối rắm, cô cảm thấy anh rất thân quen như đã ở bên nhau từ kiếp trước, nhưng cô rõ ràng biết bọn họ chính là mới gặp nhau lần đầu tiên.
Giữa lúc này, âm báo nhắc nhở của điện thoại vang lên, Sở Lập Thành đưa tay rút điện thoại tắt thông báo, ngẩng đầu nhìn cô.
“Tôi phải đi rồi, cô bỏ café vào ly nhựa giúp tôi.”
“À… Vâng.” Cô đứng dậy cầm lấy ly café anh đang uống dở, trở về quầy phục vụ.
Sở Lập Thành nhìn bóng dáng bận rộn của cô, trong lòng vô thức trở nên ấm áp. Đột nhiên anh lại nảy sinh ra loại cảm giác muốn nán lại thêm một chút, nhưng lại không thể.
“Chủ tịch, của ngài đây.” Hạ Niệm tay nghề mau lẹ, loáng một cái đã mang ra ly nhựa cho anh.
“Cảm ơn cô.” Anh mỉm cười.
Nhìn anh dợm quay lưng, cô sốt sắng gọi anh: “Chủ tịch…”
Sở Lập Thành quay đầu lại nhìn cô, nhướng mày.
Hạ Niệm cầm tấm danh thiếp anh đưa lúc nãy, dè dặt hỏi: “Thỉnh thoảng… Chỉ thỉnh thoảng thôi, tôi có thể nhắn tin vào số điện thoại này hỏi thăm ngài được không?”
Ánh mắt anh lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Cô có đang giữ điện thoại không?”
“A… Tôi có.” Cô lấy điện thoại trong túi ra đưa cho anh.
Sở Lập Thành cầm lấy điện thoại của cô, thoáng nhíu mày.
Một chiếc điện thoại cảm ứng cũ đã vỡ màn hình.
“Tôi xin lỗi, điện thoại tôi có hơi dơ…” Cô ngại ngùng mím môi.
Sở Lập Thành chỉ lướt nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu mở điện thoại, cô không dùng mật khẩu, nên anh vào được ngay, bấm một dãy số, mấy giây sau điện thoại anh reo lên, anh bấm tắt trả lại cho cô.
“Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, sau này muốn liên lạc cứ gọi vào số này.”
“Cảm ơn Chủ tịch.” Cô vui vẻ nở nụ cười. “Tôi hứa sẽ không làm phiền ngài đâu.”
“Không sao.” Anh đeo kính râm, nhàn nhạt nở nụ cười. “Tôi cũng muốn gặp lại cô.”
Sau đó anh mở cửa rời đi.
Hạ Niệm chạy ra cửa kính dõi theo người đàn ông ngồi vào xe, dưới sự tháp tùng của vệ sĩ, anh rời đi không hề ngoảnh đầu.
Khắp không gian im lặng, không hiểu tại sao trái tim cô lại chệch một nhịp.
***
Sở Lập Thành vậy mà lại thay đổi lịch trình ở lại Thiên Tân đến gần 1 tháng.
Trong 1 tháng này, ở bên cạnh anh xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn mang tên Hạ Niệm.
Sở Lập Thành cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, 20 năm qua anh đương nhiên không thể cấm dục, nhưng tuyệt nhiên chưa từng để bất cứ ai ở lại bên cạnh mình. Ấy vậy mà lần này anh lại để Hạ Niệm ở cạnh mình như hình với bóng.
Anh nói cô nghỉ làm thêm, sau đó thay cô đóng toàn bộ học phí, mỗi ngày đưa đón cô đi học như người yêu.
Nhưng nói bọn họ là người yêu cũng không đúng, bởi vì cơ bản hai người vẫn chưa xác định mối quan hệ.
Hay đúng hơn là Sở Lập Thành luôn một mực từ chối cô.
Hạ Niệm là một cô gái đơn thuần, ngay cả tình đầu còn chưa có, đối với sự xuất hiện của anh cô luôn cho rằng đó là định mệnh.
Cô từng bước dụ dỗ anh kể ra hết câu chuyện về người vợ đã mất, còn tận mắt nhìn thấy bức ảnh của người đó, quả thực giống cô y như đúc hoàn toàn không thể phân biệt.
Hạ Niệm cũng nhận ra nếu không phải vì gương mặt của mình, cô cũng sẽ không bao giờ với tới chỗ anh được.
Nhưng cô không hề cảm thấy buồn, ngược lại…
Kì lạ là cô lại muốn được trở thành thế thân của người vợ đã mất kia.
Hạ Niệm nghĩ có lẽ bản thân đã điên rồi, cô chẳng những bị một ông chú hấp dẫn, lại còn muốn trở thành thế thân của người ta.
Cô là trẻ mồ côi, không gia đình không người thân không bạn bè, nhưng từ 1 tháng trước cô đã có anh ở bên cạnh là niềm vui. Cô có úp mở muốn ở cạnh anh với một tư cách khác, nhưng anh luôn thẳng thừng từ chối.
Thế nên, Hạ Niệm quyết định đánh liều, một đêm chuốc cho anh say rồi để gạo nấu thành cơm.
Sáng hôm sau, anh trở về Thượng Hải.
Không một cuộc gọi, không một lời nhắn, im lặng như cách mà anh xuất hiện trước mặt cô.
***
Trụ sở chính tập đoàn Chấn Phàm, Thượng Hải
Sở Lập Thành mệt mỏi nhắm mắt tịnh dưỡng, mi tâm của anh khẽ nhăn lại mơ hồ lộ ra nếp nhăn trên trán.
Dạo gần đây anh đã không còn nhớ nhiều về một Hạ Thường Hi với mái tóc dài thanh nhã ngày xưa kia nữa, mà tâm trí lại thường xuyên in lên bóng dáng tinh nghịch của Hạ Niệm với mái tóc ngắn năng động, luôn nở nụ cười thật tươi mỗi khi nhìn anh.
1 tháng ở cùng cô quả thực khiến cho anh cảm giác như mình đang sống lại từ cõi chết, trở về 20 năm trước khoảng thời gian mà anh cho là đẹp nhất cả cuộc đời.
Hạ Niệm.
Hạ Niệm.
Một cái tên vừa man mác buồn vừa khiến người ta phải lặng thinh mà suy nghĩ về ý nghĩa của tên cô.
Buổi sáng hôm đó nhìn thấy bản thân nằm cạnh cô không chút che đậy thực sự đã làm anh hoảng hốt.
Anh cũng có nhu cầu của mình, nhưng anh không muốn vấy bẩn cô.
Cô còn quá nhỏ, còn có cả tương lai rực rỡ ở phía trước, còn anh đã đi quá nửa đời người, anh không muốn trở thành vật cản cản trở tương lai của cô.
Vậy nên anh lại trốn tránh.
Tiếng gõi cửa vang lên, Sở Lập Thành mở mắt, phức tạp nhìn ra bầu trời bị màn đêm che phủ bên ngoài.
Cửa phòng mở ra, Trương Vân Nhã bước vào.
“Chủ tịch, cô Hạ đến tìm anh.”
Ánh mắt anh lập tức thay đổi, ngạc nhiên đứng dậy quay về hướng cửa phòng.
Trương Vân Nhã nhích người sang một bên chừa chỗ cho Hạ Niệm đi vào, sau đó im lặng rời khỏi.
Bóng dáng cao lớn của anh di chuyển đến trước bàn làm việc, sau đó như bị đông đá đứng nguyên tại chỗ, ngạc nhiên nhìn hình dáng nhỏ nhắc trước mặt.
“Tiểu Niệm…” Anh khẽ gọi tên cô. “Sao em lại ở đây?”
Hạ Niệm mang khuôn mặt giận dỗi nhìn anh, giọng nói tràn ngập ấm ức: “Chủ tịch, ngài còn định trốn em đến bao giờ nữa?”
Lần gặp này đã là gần 2 tháng sau khi anh rời đi, anh có lẽ cũng sẽ không bao giờ biết cô đã đấu tranh tư tưởng dữ dội như thế nào để đến được đây.
Cô từng bước lại gần anh, không còn là dè dặt như lúc ban đầu, mà lại mang khí phách hùng hồn như nữ thần chiến thắng.
“Chủ tịch, em thích ngài.”
Lời thú nhận của cô rất trực tiếp rõ ràng, không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề khiến anh ngây người.
Từng tuổi này rồi anh lại lần đầu tiên ngớ người khi nghe lời tỏ tình của người khác.
“Tiểu Niệm…” “Chủ tịch.” Cô cắt ngang lời anh. “Em thật sự rất muốn ở bên cạnh ngài.”
Sở Lập Thành bất động trước sự chân thành của cô, nhưng rồi anh chớp mắt một cái quay về dáng vẻ trầm tĩnh xa cách.
“Tiểu Niệm, quay về đi, ngày mai em còn phải đi học.”
“Chủ tịch.” Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào. “Ngài có thể xem em là Hạ Thường Hi cũng được, cứ để em trở thành thế thân của cô ấy. Chỉ cần ngài để em ở cạnh ngài.”
“Tiểu Niệm…” “Nếu ngài muốn, em sẽ để tóc dài, em sẽ không cắt tóc ngắn nữa, cô ấy không thích cười em cũng sẽ không cười…”
Lời nói bên miệng của cô bất ngờ bị anh nuốt xuống.
Sở Lập Thành hôn lấy đôi môi cô, ôn nhu mơn trớn như món bảo vật trân quý.
Nước mắt của cô cũng trong giây phút này lăn dài xuống má, nhưng khóe môi lại vô thức cong lên đón nhận nụ hôn của anh, cùng anh hôn môi triền miên.
Cả hai người cùng lúc đều phát tiết tất cả nỗi nhớ suốt những tháng qua không gặp nhau lên nụ hôn này, kéo dài đến khi hô hấp trở nên khó khăn.
Sở Lập Thành tách môi khỏi cô, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cô dịu dàng đầy thâm tình, giọng nói khàn khàn rót vào tai cô: “Tiểu Niệm, tôi không cần em phải giống Thường Hi, tôi thích nụ cười của em, tôi thích mái tóc ngắn xinh đẹp của em, tôi chính là thích con người của em, em không cần phải vì tôi mà biến mình trở thành người khác.”
Đôi mắt Hạ Niệm ánh lên tia hạnh phúc nhìn anh.
“Nhưng tôi không thể để em ở cạnh tôi được, hãy trở về đi.”
Nét hạnh phúc đang vương trên khóe môi cô chợt tắt.
“Chủ tịch… Tại sao…” Cô thẫn thờ lạc mất giọng nói của chính mình.
Sở Lập Thành nghiêm nghị nhìn cô, môi mỏng mím lại rồi hé mở.
“Tiểu Niệm, em là một cô gái trẻ đẹp, ở xung quanh em vẫn còn rất nhiều người ưu tú yêu thương em, nếu không phải bây giờ thì sẽ là tương lai, rồi sẽ có người vì em mà làm tất cả. Em chỉ mới 20 tuổi, còn tôi đã sắp đến tuổi 50, tôi không thể để em vì tôi mà tự tay phá mất cuộc đời của mình được.”
“Chủ tịch, em không quan tâm điều đó.” Cô khóc nấc lên, thành khẩn nói ra những điều đang ấm ức. “Em thích ngài, em yêu ngài, em muốn được chăm sóc cho ngài.”
“Tôi rất vui vì điều đó. Nhưng Tiểu Niệm, sau này em sẽ hiểu, tôi chính là cục đá đang cản đường em. Có thể bây giờ tôi vẫn còn khiến em vui vẻ, nhưng khi em 30 tuổi, tôi đã bắt đầu trở thành một người già nua xấu xí, khi em 40 tuổi, tôi đã đến với cái tuổi gần đất xa trời, khi em 50 tuổi, tôi có lẽ đã không còn trên đời này nữa.” Anh lãnh đạm vỗ về cô. “Tiểu Niệm, hãy nghĩ cho bản thân em, đừng vì tôi mà đánh mất tương lai của mình.”
“Chủ tịch…” Cô bất lực nhíu mày nhìn anh, nhưng sau đó ánh mắt cô lại hiện lên kiên quyết. “Chủ tịch, em muốn kết hôn với ngài.”
Đáy mắt Sở Lập Thành ngay lập tức đông cứng, sắc mặt sượng đi, bên tai anh lùng bùng không nghe thêm được bất cứ âm thanh nào khác.
Mất một lúc sau, anh mới chậm chạp phản ứng: “Em nói gì?”
“Em nói là em muốn kết hôn với ngài.” Hạ Niệm hùng hồn nói với anh. “Em muốn gả cho ngài, sau đó sinh con cho ngài.”
“Tiểu Niệm, đây không phải lúc để đùa.”
“Chủ tịch, em không đùa.” Cô quả quyết nói. “Những gì ngài nói vừa rồi, em không sợ.”
Hạ Niệm siết chặt vòng tay đang ôm eo anh, ánh mắt hằn lên tình cảm mãnh liệt rực lửa cô dành cho anh.
“Chủ tịch, ngài từng hỏi em có tin vào kiếp luân hồi không. Bây giờ em muốn trả lời ngài, em tin. Nếu như kiếp luân hồi là thật, vậy em phải sống tiếp cuộc đời của Hạ Thường Hi, em muốn chăm sóc ngài khi ngài bệnh, ở cạnh ngài khi ngài mệt mỏi, dù sau này ngài có thể trở thành một ông già đãng trí, có thể quên mất em, em lại càng phải ở bên cạnh ngài, em muốn nhắc nhở ngài vẫn còn có em ở cạnh. Nếu em chính là Hạ Thường Hi, vậy thì em phải tiếp tục tình yêu mà cô ấy vẫn còn đang dang dở.”
“Tiểu Niệm, em không cần phải vì tôi mà làm vậy.” Anh cúi đầu nhìn dáng hình nhỏ bé của cô.
“Chủ tịch.” Cô đẩy anh ra, nén nước mắt nghiêm túc nhìn anh. “Ngài thật sự không có chút tình cảm nào với em sao?”
Sở Lập Thành đứng thẳng người, trên mặt đầy vẻ khó xử.
“Tiểu Niệm, em đừng quậy nữa.”
“Chủ tịch, ngài chỉ cần trả lời em thôi, ngài có tình cảm với em không, dù là tình cảm như một người thế thân?”
Anh trầm mặc nhìn cô, khẽ thở dài, gật đầu: “Tôi có tình cảm với em, nhưng là tình cảm với một cô gái tên Hạ Niệm, không phải với một người giống Hạ Thường Hi.”
Trong lòng Hạ Niệm nở hàng triệu bông hoa, như có đàn bướm vây xung quanh làm cô hạnh phúc. Khóe môi cô cong lên, sau đó từng bước nhẹ nhàng nói với anh: “Chúng ta đều có tình cảm với nhau, tại sao lại phải trốn tránh, ngài sợ điều gì? Khoảng cách tuổi tác sao? Chủ tịch, em không sợ chuyện đó. Em chỉ là một đứa mồ côi cha mẹ, nhưng em vẫn cả gan nói yêu ngài, điều đó em còn làm được, vậy nên em không sợ người ngoài nói em lợi dụng ngài, hay nói em dụ dỗ ngài, bởi vì tất cả những gì em làm đều là xuất phát từ tận đáy lòng.”
Sở Lập Thành đứng đối diện với cô, cảm giác như bây giờ lại trở về làm một người thanh niên trẻ lưỡng lự trước chuyện tình cảm nam nữ.
“Tiểu Niệm, bởi vì tôi có tình cảm với em, nên tôi không muốn em vì tôi mà hỏng mất cả đời. Em có nghĩ đến sau này, hay chỉ là vài năm nữa thôi tôi sẽ già, thậm chí chuyện giải tỏa sinh lí đơn giản nhất tôi cũng không thể thỏa mãn được em, em sẽ như thế nào không? Hay khi tôi chết đi, người khác sẽ nhìn em như thế nào? Tiểu Niệm, dù chúng ta thật sự kết hôn, em rồi sẽ phải hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay.”
“Chủ tịch, em chỉ quan tâm cảm xúc của ngài. Em không sợ cái mác “góa phụ” mà ngài nói, nếu có một ngày giữa ngài và em thật sự không còn bất cứ tình cảm nào, dù chỉ nhìn thấy nhau cũng không chịu được, em nhất định sẽ rời đi và để ngài đi. Còn bây giờ, chúng ta cứ sống thật với cảm xúc của mình không phải tốt hơn sao?”
"Nếu như một ngày anh và em có một người mất sạch hết tình cảm dành cho đối phương, đến mức nhìn thấy nhau cũng không chịu được, em chắc chắn sẽ lựa chọn rời đi hoặc để anh đi, vì ở ngoài kia nhất định sẽ có một người phù hợp với anh hoặc em hơn. Nếu ở bên nhau mà không hạnh phúc, tại sao lại phải cố chấp?"
Lời cô nói ra lại lần nữa dọa Sở Lập Thành sợ hãi.
Từng câu chữ của cô đều giống như Hạ Thường Hi từng nói, trong một khoảnh khắc anh đã nghĩ cô đã trở về.
Nhưng không, hiện tại chính là hiện tại, đây là Hạ Niệm, không phải Hạ Thường Hi.
Sở Lập Thành tiến đến trước mặt cô, dịu dàng cúi đầu.
“Tiểu Niệm, em thật sự đã sẵn sàng trở thành Sở phu nhân? Dù có bao nhiều lời đàm tiếu em cũng không sợ?”
Hạ Niệm cong khóe môi, tự tin nhìn anh: “Em không sợ. Chủ tịch, em yêu ngài.”
Nụ cười hiện lên trên gương mặt của anh, trước mắt thoáng có tầng hơi nước, cuối cùng là hạnh phúc vỡ òa.
Anh cúi đầu, cô cũng cùng lúc khiễng chân, hai đôi cánh tay vòng lấy nhau ôm thật chặt, trao cho đối phương toàn bộ ngọt ngào của bản thân.
Giữa căn phòng rộng lớn màu sắc tối tăm trong màn đêm, đôi nam nữ ôm lấy nhau lại tỏa ra hơi ấm nồng nàn, lan tỏa ra mùi vị của hạnh phúc.
Nếu kiếp luân hồi là có thật, có lẽ đó chính là món quà đến trễ mà ông trời để lại cho con người, một món quà bất ngờ, thành toàn cho một mối lương duyên.
Luân hồi là sự chuyển tiếp xoay tròn của sinh tử, một kiếp người kết thúc, mở đầu cho kiếp người tiếp theo, cứ như vậy trở thành vòng xoay lăn tròn quanh cánh cửa sinh tử.
Rốt cuộc chuyện này liệu có đáng tin không? Có thật là có kiếp luân hồi trên đời?
“Chủ tịch, anh biết gì không?”
“Chuyện gì?”
“Em đã mang thai rồi.”
Toàn văn hoàn.