Độc Chiếm Thâm Tình

Chương 8




Cô gái nhỏ nức nở một tiếng, sau đó nuốt hết tiếng khóc vào trong cổ họng.

Gần trong gang tấc, cô có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trên người Trình Hoài Thứ, rất nhẹ và rất nhạt.

Vì bị Trình Hoài Thứ cõng trên vai như vậy, Đường Ninh không biết tay mình nên để ở đâu, chỉ có thể cẩn thận nắm lấy một góc áo của anh giống như một con thú nhỏ nhỏ vô gia cư vậy.

Trình Hoài Thứ đã có thể không cần dùng gậy dò đường để lên cầu thang, chỉ là tốc độ vẫn chậm hơn người bình thường một chút.

Hơn nữa anh phải đảm bảo an toàn cho Đường Ninh nên toàn bộ quá trình đều dùng một tay nắm chắc tay vịn cầu thang.

Đường Ninh chỉ cảm thấy bàn tay còn lại của người đàn ông đang áp vào chân mình, bàn tay ấy rộng lớn, hữu lực, xuyên qua lớp vải mỏng của chiếc váy ngủ bằng cotton liên tục truyền đến nhiệt độ.

Giống như hai viên bi nhỏ va chạm không ngừng, nhịp tim của cô bỗng chốc nhanh hơn bình thường.

Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng cô, Trình Hoài Thứ đẩy cửa ra, cho đến khi đôi chân dài đã chạm vào mép giường.

Cũng tốt, Đường Ninh nghĩ nếu Trình Hoài Thứ không buông cô xuống, anh chắc chắn sẽ biết cô chỉ bị anh cõng một lúc thôi mà đã đỏ mặt như thế này.

Người đàn ông quỳ nửa gối xuống mép giường, sau đó cúi người về phía trước, động tác nhẹ nhàng đến vô hạn.

Đường Ninh được đặt xuống chăn bông một cách vững vàng, đầu mũi cô toàn là mồ hôi, không biết tại sao lại nóng như vậy.

Cô gái lật người nằm lên chiếc ga giường màu xanh lam đậm, có thể thấy người đàn ông đang chống tay ở phía trên mình, đường viền hàm dưới thanh thoát gọn gàng, yết hầu hơi nhô lên trông rất là đẹp.

Mặc dù khoảng cách gần như vậy chỉ duy trì được trong chốc lát.

Trình Hoài Thứ thẳng lưng, lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày: “Đắp chăn vào.”

Trong phòng không bật đèn, giữa màn đêm âm u, sự tồn tại của anh chính là áp lực vô hình.

“Nóng quá...” Đường Ninh nhỏ giọng phản kháng, ngón tay thon nhỏ nắm chặt lấy chăn, nhất định không chịu kéo lên.

Nếu bây giờ Trình Hoài Thứ có thể nhìn thấy thì sẽ biết, sắc mặt cô đã đỏ bừng đến mức khó thở, lồng ngực cũng không ngừng phập phồng.

Ban đầu chỉ là một yêu cầu hợp lý, nhưng khi đến tai Trình Hoài Thứ lại tự động chuyển thành cô đang làm nũng với anh.

Cô bị sốt vì dầm mưa, thuộc loại cảm lạnh, ra chút mồ hôi sẽ có lợi cho việc hồi phục nhanh hơn.

Trình Hoài Thứ hạ giọng nói: “Ninh Ninh nghe lời.”

Trên thực tế, câu nói đó của Trình Hoài Thứ không phải là câu ra lệnh, nhưng giống như mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người, khiến tai Đường Ninh mềm nhũn, sau đó tự động đắp chiếc chăn mỏng lên người.

Đây là lần đầu tiên Đường Ninh được Trình Hoài Thứ gọi là Ninh Ninh, ngoài sự ngạc nhiên, trong lòng cô còn tràn ngập niềm vui khó tả.

Trước đây dường như có một lớp ngăn cách, anh không gọi cô là Đường Ninh thì cũng là cháu gái.

Trình Hoài Thứ không biết, những người thân thiết đều thích gọi cô là Ninh Ninh.

Cô hơi được đằng chân lân đằng đầu hỏi: “Chú nhỏ, sau này chú có thể gọi cháu như vậy mãi không?”

Răng khẽ cắn vào môi dưới, mong chờ câu trả lời của anh.

“Ninh Ninh?” Giọng anh hơi cao lên, như đang phối hợp dỗ dành đứa trẻ.

Trước khi đi, Trình Hoài Thứ không quên dặn dò: “Uống thuốc đã rồi hẵng ngủ.”

Vài phút sau, dì Lưu cũng lên tiếng lên lầu, đưa cho cô thuốc hạ sốt, tiện thể pha thêm thuốc giải cảm.

Thuốc hạ sốt có tác dụng trực tiếp là gây buồn ngủ, sau khi mí mắt díu lại, cô gái nhỏ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ say.

Chăm sóc Đường Ninh xong, Trình Hoài Thứ đi thẳng về phòng.

Trong phòng rất lạnh, thổi vào da mát rượi, nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa vừa bùng cháy trong lòng anh.

Không phải chỉ là cõng đứa trẻ đó đi lại vài bước thôi sao?

Đường Ninh rất nhẹ, cộng thêm thói quen tập luyện hàng ngày của anh, không thể nào khiến anh mệt được.

Đã không mệt, anh đổ nhiều mồ hôi như vậy là bị làm sao.



Trình Hoài Thứ cau mày, đi vào phòng tắm tắm lại lần nữa.

Nước lạnh xối xuống, người đàn ông có sống mũi rất cao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nước bắn ra tung toé, nhiều giọt nước theo cơ bụng săn chắc chảy xuống.

...

Thời điểm Đường Ninh tỉnh dậy, trời đã chuyển từ màu trắng đục sang màu mực đen.

Cứ bị bệnh là cô ngủ một mạch đến tối.

Chống khuỷu tay ngồi dậy, Đường Ninh ôm gối ngồi trên giường, trông giống như một cục bột trắng mềm.

Dì Lưu vốn định xem cô đã tỉnh chưa, vừa thấy cô đã ngồi ở mép giường, vội vàng lo lắng hỏi: “Ninh Ninh, con hết sốt chưa?”

Cô đưa mu bàn tay áp lên trán, không thấy nóng chút nào, trước mắt cũng không thấy trời đất quay cuồng.

Đường Ninh chớp chớp mắt: “Dì Lưu, có lẽ con hết sốt rồi.”

Nhưng dì Lưu vẫn không yên tâm, kiểm tra lại nhiệt độ cho cô, kết quả hiển thị là 36,5 độ, lúc này dì Lưu mới hoàn toàn yên tâm.

“Ninh Ninh, con thay quần áo rồi xuống ăn cơm nhé, Trình thiếu gia cũng đến rồi.”

“Anh Trình Húc ấy ạ?” Đường Ninh lẩm bẩm, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Dì Lưu là người nhìn Trình Húc lớn lên, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Húc vẫn luôn rất để tâm đến Ninh Ninh.”

Không chỉ dì Lưu, có thể nói cả nhà họ Trình đều nghĩ như vậy.

Đường Ninh rũ hàng mi đen như lông quạ, che đi những suy nghĩ vụn vặt trong mắt.

Cô đương nhiên biết ơn nhà họ Trình, trong những ngày tháng đen tối nhất, cô gái nhỏ không có ai nương tựa đã có lại một mái ấm trọn vẹn.

Nhưng dù có biết ơn đến đâu, tình cảm của cô đối với Trình Húc vẫn luôn chỉ dừng lại ở mức độ người nhà.

Trên cầu thang, cô gái đang đi xuống có thân hình mảnh mai, có lẽ vì vừa mới khỏi bệnh nên sắc mặt còn trắng bệch, tuy nhiên đôi mắt nai vẫn sáng ngời.

“Anh Trình Húc, chú nhỏ... buổi tối tốt lành.” Đường Ninh chào hỏi xong thì ngồi xuống đối diện với Trình Hoài Thứ.

Dì Lưu nói: “Ninh Ninh, thử xem có ngon miệng không.”

Vừa mới khỏi bệnh, dì Lưu nấu toàn món ăn thanh đạm, còn đặc biệt nấu cho cô một bát cháo.

Đường Ninh cầm thìa ăn một ngụm nhỏ, vị giác bùng nổ, bất tri bất giác ăn thêm vài ngụm nữa.

Trình Húc ngồi một cách tuỳ tiện, đôi môi mỏng cong thành nụ cười, mang theo chút tùy ý: “Ninh Ninh, thật đáng tiếc, tối nay có chương trình bắn pháo hoa ở bờ sông, ban đầu anh còn định đưa em đi xem.”

Trình Hoài Thứ ngồi ở vị trí chủ tọa của bàn ăn, chiếc áo sơ mi xanh đen được cẩn thận cài từng nút một, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng sắc bén.

Anh vốn không thích nói nhiều lúc đang ăn, nhưng khi nghe xong, anh vẫn siết chặt cơ hàm, giọng nói không mang theo chút độ ấm: “Ninh Ninh bị bệnh, không tiện đi đâu.”

Trên mặt Trình Húc lộ ra vẻ khó xử, lời nói vội vàng như một cậu bé mới lớn: “Chú Trình nói đúng, dì Lưu cũng đã nói với cháu, vậy nên Ninh Ninh, em cứ nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe nhé.”

Đường Ninh luôn ngoan ngoãn gật đầu đáp lại: “Vâng ạ.”

Trước đây trên bàn ăn, Trình Húc cũng sẽ về ăn cơm cùng Đường Ninh, nhưng chưa lần nào như hôm nay.

Mỗi khi anh ấy định mở miệng, anh ấy đều cảm thấy một luồng khí áp chế vô hình bao lấy mình.

Hơn nữa Đường Ninh dường như không có hứng thú chút nào, ăn một bát cháo đã kêu no, anh ấy đành phải thôi không nói nữa.

Trên sân thượng của biệt thự, Trình Húc nhìn thấy cuộc trò chuyện sôi nổi trong nhóm, mí mắt rũ xuống, lười biếng dựa vào lan can.

Không lâu sau, có một cuộc điện thoại gọi đến, hỏi: “Trình thiếu, tối nay không đến sao?”

Toàn thân Trình Húc lười biếng, nhắc đến Đường Ninh mới nghiêm túc hơn một chút: “Có việc bận, Ninh Ninh bị bệnh.”

Đầu bên kia cũng là một người không biết giữ mồm giữ miệng, muốn nói đùa gì cũng bật ra hết: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì em gái cậu mới mười sáu tuổi phải không, Trình thiếu bình tĩnh nào, ba năm tù giam đấy...”

Trình Húc không buồn để tâm mà cười nói qua loa với anh ta, với tính cách của một cậu ấm, sau đó anh ấy đã cúp điện thoại luôn.

Vừa đi xuống từ sân thượng, Trình Húc liếc thấy đèn phòng chứa đồ vẫn sáng, thế là anh ấy đổi hướng đi tới đó.



Cô gái đang ngồi xổm trên sàn nhà, mái tóc dài như rong biển xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt trắng trẻo thanh thuần.

Cô hơi hất tóc ra sau, để lộ đôi tai nhỏ xinh mịn màng.

Đường Ninh vừa nghe Trương Linh Nguyệt nói, bài tập nộp đầu năm học còn thiếu một bài, vì thế cô đành quay lại phòng chứa đồ để tìm trong đống sách.

“Tìm sách à, anh giúp em tìm.” Trình Húc tiến lại gần, nhiệt tình dọn chỗ trống cho cô.

Đường Ninh vẫn giữ phép lịch sự, khách sáo nói với anh ấy: “Làm phiền anh Trình Húc rồi.”

Trình Húc tự hiểu trong lòng, anh ấy vốn không phải là một người nhiệt tình.

Những người chơi với anh ấy đều biết điều này, bên ngoài anh ấy diễn trò như thế nào, trông có vẻ không đứng đắn, nhưng anh ấy vẫn luôn không thèm để mắt đến những cô gái đó.

Thật hiếm khi trong chuyện tìm sách này, chỉ cần đối tượng là Đường Ninh, anh ấy mới kiên nhẫn như vậy.

Đột nhiên, Trình Húc sờ thấy mấy thứ không giống giấy kiểm tra.

Lấy ra xem, hóa ra là một xấp phong bì, trên đó viết nguệch ngoạc mấy chữ “Đường Ninh thân yêu“.

Đàn ông với nhau nên hiểu rõ suy nghĩ của nhau.

Trình Húc không cần mở ra cũng biết là đám con trai mới lớn trong trường viết thư tình cho Đường Ninh.

“Ninh Ninh, đây là thư tình người khác gửi à? Không giải thích với anh một chút sao?” Giọng Trình Húc vô lại, mang theo ý cười khe khẽ.

Đường Ninh thực sự không nhớ là đã nhận được vào lúc nào, thậm chí cô còn chưa xem nội dung thư, chỉ mơ hồ nói: “Không biết là ai đã bỏ vào ngăn kéo của em.”

Trình Húc thấy mình bị ma ám rồi, như thể sợ bầy sói sẽ tha mất con thỏ của mình.

Hơn nữa, nhìn biểu cảm của Đường Ninh, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì với người viết thư tình này, không tính là mối đe dọa với anh.

Còn định nói gì đó, điện thoại của Trình Húc lại reo lên, anh ấy chậc một tiếng, thấy “công việc” tối nay khá bận rộn rồi đó.

Định từ chối nghe máy, nhưng thấy là Trình Triệt gọi đến, anh ấy đành phải dặn dò Đường Ninh một câu: “Anh trai gọi cho anh, anh ra ngoài một lát.”

Cho đến khi Đường Ninh tìm thấy cuốn sách bài tập cần hoàn thành, chân cô đã gần như tê cứng vì phải ngồi xổm quá lâu.

Không ngờ, vừa đẩy cửa phòng chứa đồ ra, một người đàn ông cao lớn thẳng tắp lại dựa vào tường hành lang một cách hờ hững.

Đầu ngón tay Trình Hoài Thứ kẹp một điếu thuốc, ngọn lửa màu cam lập lòe, làn khói trắng sữa tỏa ra trong không khí.

Bên dưới làn khói, ngũ quan của anh không mấy rõ ràng, nhìn thế nào cũng thấy quyến rũ không tả được.

Da đầu Đường Ninh căng lên, nhanh chóng nhận ra có điều không ổn, Trình Hoài Thứ hút thuốc ở đây, vậy là anh đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện giữa cô và Trình Húc rồi?

Còn chuyện người khác gửi thư tình cho cô, anh sẽ không có hiểu lầm gì chứ?

Sau vài giây đấu tranh trong lòng, cuối cùng Đường Ninh cũng bước tới, chọn cách thành thật khai báo.

Cô lẩm bẩm: “Chú nhỏ, cháu không yêu sớm đâu... Thật sự không có.”

Trên thực tế, Trình Hoài Thứ thực sự ra ngoài hút thuốc, chỉ vô tình nghe thấy Trình Húc nói cô nhận được thư tình của một nam sinh cùng trường.

Trình Hoài Thứ kéo dài giọng điệu đầy thích thú: “Không ngờ, Ninh Ninh nhà chúng ta còn...”

Anh ta gõ tàn thuốc, liếm nhẹ hàm răng bên trong: “Rất được hoan nghênh.”

Rồi anh nói thẳng: “Nhưng chú phải giữ những lá thư này giúp cháu trước.”

Đường Ninh mở to mắt: “Tại sao?”

“Cháu quên mất mình đã hứa gì với chú rồi sao?” Trình Hoài Thứ nhắc nhở, sau chậm rãi nói: “Giấy cam kết.”

Đúng rồi, trong giấy cam kết cô cũng đã ghi chú về chuyện này, phải tập trung vào việc học, nếu có yếu tố nào khác gây nhiễu, biết đâu cô sẽ bị đưa đến lớp học thêm, kéo theo cả chuyện lần trước liên hợp với Trình Hoài Thứ lừa gạt Vu Hồng cũng bị phanh phui.

“Chú bắt nạt cháu.”

Đường Ninh hừ một tiếng, buồn bực sửa lại: “Không phải, là người già bắt nạt trẻ nhỏ mới đúng...”