Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Trình Hoài Thứ đối mặt với tình huống đột xuất như vậy nên có phần không biết phải xử lý thế nào.
Trong quân đội mọi người đều nói rằng dù máu có chảy, mồ hôi có rơi cũng không rơi nước mắt. Bước đầu tiên là phải học cách phục tùng, vì vậy anh không hề kiêng nể khi huấn luyện người khác.
Nhưng bây giờ, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nức nở kìm nén đã lâu của cô khiến anh không thể nào làm ngơ được.
Có thể thấy cô không muốn nói ra lý do bị thương ở chân, Trình Hoài Thứ đương nhiên sẽ không tiếp tục truy hỏi.
Một lúc lâu sau anh khẽ thở dài, tiếp tục dỗ dành: “Đừng khóc nữa, được không?”
Đường Ninh kìm nén cảm xúc trào dâng như vỡ đê, cô có chút xấu hổ ngước mắt quan sát cảm xúc của Trình Hoài Thứ.
Cô suýt chút nữa nghĩ rằng sau khi cô khóc xong anh sẽ đuổi cô ra khỏi phòng.
Vậy mà không hề?
Khóe mắt cô ửng đỏ, vết nước mắt khô lại vẫn còn đọng trên khuôn mặt, có chút đáng yêu lại có chút đáng thương.
Hai người im lặng vài giây, Đường Ninh mới phản ứng lại được, thấy thật mất mặt hận không thể đào một cái hố trong phòng để chui xuống để Trình Hoài Thứ có thể nhanh chóng quên đi chuyện này.
Đường Ninh suy nghĩ một lúc mới mở miệng: “Chú Trình... Thực ra, bình thường cháu không hay khóc đâu.”
Vừa rồi cô như vậy Trình Hoài Thứ có thấy phiền không?
Cô không biết, nhưng ít nhất cô vẫn muốn cứu vãn chút hình tượng.
Trình Hoài Thứ thầm nhếch mép, vẫn là vẻ mặt hờ hững đáp lại: “Biết rồi, đồ mít ướt.”
Đường Ninh: “...” Thôi, coi như lời giải thích của cô là chữa cháy vậy.
Bây giờ vết thương trên chân cô đã được bôi thuốc, ở lại đây cũng kỳ.
Sau khi bôi thuốc xong, vết thương đau rát dữ dội trước đó đã dịu đi nhiều.
Điều hòa trong phòng thổi vào đầu gối mát lạnh.
Đường Ninh chống vào lưng ghế, cố gắng đứng dậy tiện thể quan sát căn phòng của Trình Hoài Thứ.
Trước đây cô đã đi ngang qua nhiều lần nhưng chưa bao giờ vào.
Cũng không khác mấy so với tưởng tượng của cô, căn phòng chủ yếu theo phong cách tối giản, không có nhiều đồ đạc nhưng mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, đặc biệt là chăn xếp như khối đậu phụ vậy.
Trình Hoài Thứ kiềm chế và trầm tĩnh giống như những người lớn tuổi trong gia đình dặn dò: “Mang thuốc về, nhớ bôi mỗi ngày.”
“Vâng.” Đường Ninh ngoan ngoãn nhận lấy, tay trên mép bàn vừa nhấc lên, mới phát hiện đã làm rơi thứ gì đó.
Bị thương rồi, bây giờ cô chỉ cần cong đầu gối là đau nhưng lại nghĩ đến việc Trình Hoài Thứ không nhìn thấy nhặt đồ còn bất tiện hơn đành phải cúi người xuống nhặt.
Đó là một tấm thẻ căn cước của Trình Hoài Thứ.
Đường Ninh cuối cùng cũng biết hai chữ đằng sau tên anh viết như thế nào, cũng đã nhìn thấy tuổi của anh.
Năm nay hai mươi tư tuổi cũng xêm xêm tuổi Trình Triệt.
Nhưng cô lại phải gọi một người là anh, một người là chú.
Thật không công bằng chút nào nhưng cách biệt thế hệ quá xa cũng chẳng còn cách nào khác.
Trình Hoài Thứ cảm nhận được sự ngây người trong chốc lát của cô: “Sao vậy?”
Đường Ninh chột dạ đặt đồ về đúng chỗ, biết rõ anh không nhìn thấy, nhưng ánh mắt vẫn không kiềm được mà né tránh.
“Không có gì.”
Cô giấu tay ra sau lưng, muốn nhanh chóng thoát khỏi hiện trường giọng điệu có chút nũng nịu: “Chú Trình ngủ ngon.”
Trình Hoài Thứ không nói gì, chỉ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng khi cô đi ngang qua mình, thậm chí còn lẫn cả mùi sữa.
Thật kỳ lạ, đã mười sáu tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con vậy.
Căn phòng lại trở về sự tĩnh lặng cho đến khi có một cuộc điện thoại gọi đến.
Lý Tư Minh lái một chiếc xe quân sự dọc đường thu hút không ít người chú ý.
Đến quân khu, anh ta mới gọi điện cho Trình Hoài Thứ, giọng nói đầy ý cười: “Cô gái nhỏ nhà họ Trình kia khá là dựa dẫm vào anh nhỉ.”
Trình Hoài Thứ gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, nói chuyện có cũng được không cũng chẳng sao: “Sao thế?”
Lý Tư Minh: “Thấy anh bôi thuốc cho con bé mà mắt con bé sáng hẳn lên.”
“Đừng đùa như vậy, con bé chỉ là một đứa trẻ thôi.” Ngón tay anh khẽ dừng lại, hơi nhíu mày.
Sau khi Lý Tư Minh đến mới hiểu được tình hình hiện tại của nhà họ Trình.
Trình Bách Thành và Tô Hồi vì công việc bận rộn nên không thể chăm sóc gia đình, hai cậu con trai cũng đã chuyển ra ngoài, dưới cùng một mái nhà Trình Hoài Thứ tự động trở thành người giám hộ của Đường Ninh.
Anh ta hiểu rõ: “Cũng đúng, nói gì thì nói anh cũng là chú của người ta, kết quả lại giống như làm ba của người ta vậy.”
Trình Hoài Thứ nhất thời không nói nên lời: “...”
Nói thật, mấy ngày trước anh giúp Đường Ninh che giấu sự thật cũng đúng là mượn danh Trình Bách Thành.
Nhưng anh không coi lời trêu chọc của Lý Tư Minh ra gì, qua loa vài câu: “Anh lại không nghĩ tới địa vị của tôi hiện tại à.”
Lý Tư Minh tiếp lời: “Biết rồi, đại úy Trình, anh dưỡng thương cho tốt, quân đội đều đang chờ anh trở lại.”
…
Sau đó Đường Ninh đã thử thực hiện một số động tác vũ đạo nhưng vết thương ở đầu gối vẫn chưa lành hẳn nên quá trình tập luyện đành phải tạm dừng, vai trò vũ công chính trực tiếp rơi vào tay Uất Hạ.
Mặc dù thất vọng nhưng cũng không còn cách nào khác.
Dì Lưu cũng đã báo cáo chuyện cô bị thương với Tô Hồi, Tô Hồi liền cho tài xế nhà đón cô đi học và về nhà mỗi ngày.
Trước đây Đường Ninh không thích tài xế đưa đón, cảm thấy như vậy mất đi sự tự do khi đi học nhưng giờ cô chỉ còn cách chấp nhận mọi sự sắp xếp.
Mãi cho đến ngày trước khi nghỉ hè, trường cô thi xong kỳ thi cuối kỳ nên cho học sinh nghỉ vài tuần.
Vì khi đến trường họ sẽ phải đổi phòng học nên lần này phải dọn sạch đồ đạc trong hộc bàn.
Trương Linh Nguyệt ôm một chồng sách lớn đi ra ngoài, đi đi lại lại mấy lần.
Thấy Đường Ninh định đeo cặp ra ngoài, Trương Linh Nguyệt chặn đường cô: “Này, Ninh Ninh, cậu không cần dọn đâu, lát nữa anh cậu sẽ vào dọn giúp.”
Đường Ninh ngẩn người hỏi: “Cậu gặp anh ấy rồi sao?”
“Đúng vậy, xe đua của anh ấy đỗ ngay cổng trường, rất ngầu.” Trương Linh Nguyệt nháy mắt ra hiệu, mô tả cảnh tượng rất nhiều người trong và ngoài trường muốn xem chủ xe là ai.
Đường Ninh cười nói: “Cậu cũng quá lời rồi...”
Nói vậy thôi nhưng cô biết tính cách chơi bời lêu lổng của Trình Húc không bỏ được.
Quả nhiên, Trình Húc hỏi bảo vệ trường lớp học ở đâu sau đó đi thẳng đến, đứng ở cửa gọi: “Ninh Ninh.”
Lúc này trong lớp học đã không còn mấy người, hai ba bạn học nghe thấy tiếng động còn ra xem Trình Húc ở cửa.
Anh ấy có một khí chất thiếu niên bẩm sinh, phóng khoáng, ngang tàn, thậm chí khi đối mặt với Đường Ninh còn có chút... ngây thơ.
Đường Ninh cũng biết anh ấy có không ít bạn bè xấu, Trình Húc ở trong đó là người được mọi người vây quanh có thể nhờ anh ấy giúp mình bê sách chắc chắn là Tô Hồi đã thông báo.
Trình Húc quen làm thiếu gia, thật sự phải lên xuống cầu thang bê sách, chống đỡ một lúc cũng thấy mệt muốn chết.
Vào buổi tối, những đám mây trên bầu trời liên tục thay đổi kéo thành đủ loại hình dạng.
Trình Húc giọng điệu nhẹ nhàng: “Đúng rồi Ninh Ninh, tối nay anh sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, dù sao em cũng được nghỉ rồi, đến chơi cùng anh nhé.”
Đường Ninh dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay: “Sinh nhật anh không phải là ngày mai sao?”
“Đúng vậy, tối nay tổ chức trước.”
Trình Húc sợ cô không vui, lại nói thêm: “Em muốn về lúc nào cũng được.”
Biết Trình Húc đang rất phấn khích, Đường Ninh cũng không từ chối.
Trình Húc đưa cô đến một hộp đêm nổi tiếng ở Giang Thành, trong phòng riêng, những người phụ nữ trang điểm đậm nói chuyện rôm rả.
Còn trên bàn chơi bài, tiền cược càng ngày càng lớn.
Đường Ninh nhìn thấy cảnh tượng này mới hiểu ra, những người phụ nữ ngồi trên ghế sofa đều là bạn gái của những công tử nhà giàu.
Đường Ninh mặc một chiếc váy ngắn màu trắng tinh, đơn giản và tinh khiết, giống như hoa mộc lan nở trên cành cây, mỏng manh dễ gãy.
Tóm lại, kiểu ăn mặc này không phù hợp với bầu không khí của hộp đêm.
Không biết ai trên bàn chơi bài là người mở lời trước: “Ồ, đây chẳng phải là Đường Ninh sao?”
…
Những người bạn gái kia đã bắt đầu bàn tán.
“Cô bé đó là ai vậy? Em gái ruột của Trình Húc sao? Trước đây chưa từng thấy...”
“Cậu không biết à? Là con gái nuôi của nhà họ Trình, có thể coi là vợ bé của Trình Húc.”
“Thảo nào Trình Húc không có bạn gái, hóa ra là ở nhà giấu một đứa trẻ.”
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng đủ để Đường Ninh nghe thấy.
Đột nhiên cô cảm thấy hối hận.
Đây là bạn của Trình Húc, cô không quen biết, vì lý do tuổi tác dường như cũng không thể trò chuyện được.
Hơn nữa, Đường Ninh không thích người không quen biết bàn tán về mình như vậy.
Trình Húc không nhận ra tâm trạng chống đối của cô, hạ giọng nói: “Ninh Ninh, anh đã gọi đồ ăn cho em rồi, em thích ăn gì thì ăn.”
Đường Ninh gật đầu nhưng cô không có hứng ăn, cuối cùng chỉ nếm thử một ít hoa quả trong đĩa, ngồi lo lắng ở một góc ghế sofa.
Ban đầu định lấy điện thoại ra xem nhưng điện thoại đã hết pin.
Chờ đợi thật khó chịu, Đường Ninh dụi mắt, lẩm bẩm: “Anh ơi, em buồn ngủ.”
Cô có ngũ quan thanh tú, mắt đen môi đỏ, giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ.
Trình Húc không còn đùa giỡn với họ nữa, cầm chìa khóa xe đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Anh đưa em về.”
Những người khác trêu chọc: “Trình thiếu gia, anh không nể mặt chúng tôi rồi.”
Trình Húc không để ý, vẫy tay nói: “Các người cứ chơi đi.”
Xe đua khởi động, gió đêm mùa hè ấm áp, đèn neon nhấp nháy trên đường phố kéo thành một dải ngân hà bạc.
“Ninh Ninh, em có ăn no không? Có muốn anh đưa em đến nhà hàng ăn thêm không?”
Chỉ với Đường Ninh, anh ấy mới khó lòng kiềm chế được tính khí của một thiếu gia.
Đường Ninh từ chối: “Không cần đâu.”
Trước đèn đỏ, Trình Húc trượt nút nghe, hóa ra là Trình Hoài Thứ gọi đến, anh ấy cung kính nói: “Chú nhỏ có chuyện gì vậy ạ?”
Cô cứng đờ sống lưng như có vật gì đó mắc trong cổ họng, dường như không ngờ Trình Hoài Thứ lại gọi điện đến.
Không biết Trình Hoài Thứ bên kia nói gì, Trình Húc hứa: “Ninh Ninh đang ở với cháu, cháu sẽ đưa em ấy về nhà ngay.”
Có phải Trình Hoài Thứ cố tình gọi điện đến hỏi thăm tình hình của cô không?
Dù sao thì cô cũng về nhà quá muộn, điện thoại hết pin lại không liên lạc được.
Đường Ninh nắm chặt tay đặt trên đầu gối, giống như bị đột kích kiểm tra vậy, tâm trạng vừa căng thẳng vừa lo lắng.
Trình Húc đưa cô đến trước cửa nhà, liếc nhìn căn biệt thự sáng đèn: “Anh vào một lát nhé.”
Nhưng điện thoại của anh ấy lại reo, là người tổ chức sinh nhật đám người đó không dễ dàng buông tha cho anh ấy như vậy.
Giọng Trình Húc run run, ngữ điệu lười biếng: “Tự các người chơi một lát không được sao?”
Có lẽ vì bị thúc giục gấp quá, anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, tôi đến ngay.”
Đường Ninh nhìn vào mắt anh ấy, ôn tồn nói: “Anh Trình Húc, tạm biệt.”
Trình Húc: “Vậy em nhanh về ngủ đi.”
Sau đó, sách của cô được đặt ở sân sau của biệt thự, chiếc Maybach phóng đi mất.
Đường Ninh vừa đẩy cửa vào đã thấy Trình Hoài Thứ ngồi trên ghế sofa ở tầng một.
Đã mười giờ tối, người đàn ông vẫn bình tĩnh ung dung, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ vừa thay sau khi tắm, mái tóc đen nhỏ nước tí tách.
Ánh sáng xung quanh dần dần lan tỏa, anh cầm cốc nước uống một ngụm, trên đôi môi mỏng vẫn còn in vệt nước lấp lánh.
Dì Lưu giúp cô sắp xếp những cuốn sách mang về từ trường, giải thích: “Ninh Ninh, dì không gọi được cho con nên mới nhờ chú Trình của con liên lạc.”
Đường Ninh tất nhiên sẽ không trách ai, thậm chí còn cảm thấy hơi rung động vì cuộc điện thoại quan tâm của Trình Hoài Thứ.
Vừa từ phòng riêng trở về, trên người cô vẫn thoang thoảng mùi phấn son và rượu khó ngửi.
Cô nhịn không tắm rửa, cau mày ngồi xuống trước bàn ăn.
Dì Lưu lại bưng một bát mì lên bàn: “Nghe nhị thiếu gia nói con sắp về, chú Trình của cháu liền bảo dì nấu một bát mì sợ con tối về đói.”
Không hiểu sao, trong lòng cô như có một cục bông chặn lại.
Dù sao thì Trình Hoài Thứ cũng đã biết tối nay cô đi ra ngoài với Trình Húc, anh sẽ nghĩ như thế nào? Có phải sẽ lại “thêm tội” cho cô không?
Nhưng bát mì này vẫn còn nóng hổi, cô không thể phụ công sức của dì Lưu được.
Đường Ninh cầm đũa ăn một miếng, nhai chậm rãi nuốt xuống, thận trọng gọi anh: “Chú Trình.”
Trình Hoài Thứ: “Ừ?”
Cô chu môi, thuận miệng nói: “Tối nay là... sinh nhật anh Trình Húc, cháu không muốn anh ấy mất hứng.”
Đường Ninh nghĩ đến việc mình từng có “tiền án” nói dối trước mặt Trình Hoài Thứ, thậm chí còn liên hợp với anh để lừa gạt giáo viên, trong lòng bỗng chốc thấp thỏm không yên.
Sợ anh không tin, cô lại nhấn mạnh: “Cháu không đi chơi lung tung bên ngoài.”
Trình Hoài Thứ thu lại vẻ mặt: “Chú biết rồi.”
Anh trầm giọng nói: “Nhưng vết thương trên chân cháu vẫn chưa khỏi hẳn mà?”
“Sắp khỏi rồi.”
Lần trước vết thương ở đầu gối đã đóng vảy và bong ra, hiện giờ chỉ còn lại một chút vết thâm tím.
Trình Hoài Thứ từng chữ từng chữ một, giọng điệu không trách móc, miễn cưỡng coi như là cảnh cáo: “Sau này không được chạy lung tung.”
“Còn nữa, không được yêu sớm.” Anh cau mày, lời nói mang đầy sự cường thế không thể nghi ngờ: “Nếu không chú không thể giải thích với ba mẹ cháu.”