Độc Chiếm Thâm Tình

Chương 2




Lúc đó, trong đầu Đường Ninh chỉ có một ý nghĩ đó là cô đã trêu phải người không nên trêu.

“Cháu..... đến sân sau hái nho.” Đôi chân của cô cứ như bị dây nho quấn lấy, không thể nhúc nhích nửa bước.

Thành thật mà nói đây là một lời giải thích rất “có lệ”.

Nhưng Trình Hoài Thứ vẫn bình tĩnh đáp lại: “Lúc này mà hái thì nho rất chua.”

Những quả nho có màu xanh ngọc trông rất tươi mát và ngon mắt nhưng người có kinh nghiệm đều biết hái nho vào thời điểm này vị không ngon lắm.

Lời nói dối của cô giống như một quả bóng bay chỉ cần khẽ chạm là vỡ tan.

Trình Hoài Thứ cao ráo, đôi chân thon dài chỉ cần hơi giơ tay lên là có thể hái được một chùm nho từ giàn xuống, anh cầm trên tay nghịch ngợm.

Đường Ninh lại chú ý đến đôi tay đó, đốt ngón tay thon dài, mu bàn tay nổi gân xanh quả thực rất đẹp.

Nhưng bây giờ không phải lúc để mê muội vì sắc đẹp.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan thì Trình Húc đã đi tới.

Anh không kiên nhẫn, thấy chú nhỏ và Đường Ninh đang ở cùng một chỗ liền lơ đãng nói: “Thật khéo, Ninh Ninh và chú nhỏ, hai người đều ở đây.”

Đường Ninh ngượng ngùng giấu tay ra sau lưng, cố nặn ra một nụ cười: “Anh Trình Húc...... sao anh cũng ra đây?”

“Chuyện hôn sự của anh cả thì bản thân anh ấy còn không quyết định được, anh ngồi không ở đó cũng thấy chán.”

Trình Húc tỏ vẻ đã nhìn thấu, khẽ hừ một tiếng: “Chắc chắn em cũng nghĩ như vậy, nếu không thì sao anh lại bắt gặp em ở đây.”

Đường Ninh lè lưỡi, không có lập luận nào phản bác.

Trình Húc không biết đang suy nghĩ gì, vô thức nắm lấy cổ tay cô gái: “Chú nhỏ, nếu chú không có việc gì thì chúng ta về trước nhé.”

Trình Hoài Thứ đang nghịch chùm nho, hồi lâu cũng chỉ đứng trong bóng tối im lặng không nói.

Bị Trình Húc kéo về phòng khách, Đường Ninh mới né tránh rút cổ tay về.

Làn da cô mềm mại, bị Trình Húc kéo một lúc cổ tay liền in hằn một vệt đỏ.

Ánh sáng trong phòng khách rất tốt, nhìn kĩ lại thì Trình Húc vừa rồi còn vội vội vàng vàng bây giờ mặt đã đỏ bừng, lắp bắp không nói nên lời.

Đường Ninh không nhịn được nhắc nhở: “Anh Trình Húc, mặt anh đỏ quá......”

Trình Húc thầm chửi thề trong lòng, con trai ở độ tuổi này đều sĩ diện nhất quyết không thừa nhận: “Có lẽ là do bị ngấm nước mưa nên cảm lạnh.”

“Vậy lát nữa bảo dì Lưu nấu cho anh bát canh gừng.” Cô lại quan tâm một cách chân thành, Trình Húc cảm thấy tai mình sắp cháy đến nơi rồi.

Anh liếm môi, muốn nói lại thôi: “Em và Trình Hoài Thứ......”

“Tình cờ gặp nhau thôi.” Đường Ninh dứt khoát ngắt lời Trình Húc, nhỏ giọng nói: “Ngày mai phải đi học rồi, em lên lầu trước.”

Chạy lên tầng hai tim cô vẫn đập rất nhanh nhưng không phải vì rung động.

Mà là cảm giác kháng cự vô cớ, còn có cả sự áy náy khi nói dối.

Ở tầng dưới, ông nội đã bàn bạc xong ngày đính hôn của Trình Triệt và cô gái nhà họ Giang, lại nói Đường Ninh sắp lên lớp mười hai không nên ở lại lâu làm phiền, vì vậy bữa tiệc gia đình cũng sớm tan.

Đường Ninh ngồi vào bàn học uống một ngụm sữa ấm.

Cô chọn phần kiến thức trong môn toán còn yếu, làm vài trang bài tập cũng không tìm ra được gợi ý, trước khi đi ngủ đầu vẫn còn choáng váng.

Buổi tối, cô mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Trong mơ, Trình Hoài Thứ vẫn là dáng vẻ lạnh lùng nho nhã như tối nay nhưng mí mắt khẽ nhếch lên tạo thành một nếp nhăn, đồng tử giống như đá đen.

Cho đến khi tiến lại gần, ánh mắt người đàn ông trở nên nồng nhiệt, giọng nói trầm ấm: “Ninh Ninh, nho chín rồi, muốn chú đút cho cháu ăn không?”

Nửa đêm tỉnh dậy Đường Ninh phát hiện mình đã đổ mồ hôi đầy người.

Cô vào phòng tắm tắm lại lần nữa, bật điều hòa hẹn giờ trong phòng, cơn nóng bức mới giảm bớt đi nhiều.

Di chứng của giấc mơ này vẫn kéo dài đến sáng hôm sau.

Dì Lưu đưa cho cô một quả trứng luộc, Đường Ninh vẫn còn ngơ ngác mất hồn.

Đến khi gần đến giờ Đường Ninh mới thu dọn đồ đạc ra ngoài.



Dì Lưu vừa dọn bát đũa vừa lẩm bẩm: “Hôm nay đứa nhỏ này bị sao thế như bị ma nhập vậy.”

Mùa hè ở Giang Thành vừa oi bức vừa ẩm ướt, cơn mưa lớn mấy ngày trước đã qua đi cuối cùng cũng thấy được ánh nắng.

Cổng trường Phổ thông liên kết bị xe đưa đón học sinh vây kín, Đường Ninh chen chúc trong đám đông theo dòng người đi về phía tòa nhà dạy học.

Tầng năm và sáu là các khối lớp sắp tốt nghiệp, sau kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ trống, với tư cách là học sinh lớp mười hai sắp tới lớp của Đường Ninh vẫn chưa chuyển, tạm thời ở tầng ba.

Sau khi Đường Ninh đặt cặp xuống, bạn cùng bàn Trương Lăng Nguyệt vẫn nằm úp trên bàn học tranh thủ chợp mắt.

Bảy giờ mười phút, “cá đuối ma” đúng giờ bước vào lớp.

Thấy vậy, Đường Ninh vội dùng khuỷu tay huých người bên phải.

Trương Lăng Nguyệt ngủ đến nỗi mặt hằn cả vết, mơ màng vội vàng với lấy quyển sách tiếng Anh trên bàn che trước mặt.

Đáng tiếc, “cá đuối ma” cao hơn một bậc.

Cô Vu Hồng đã dạy nhiều năm, điều làm nên sự nổi tiếng của cô ấy là cô ấy vô cùng nghiêm khắc, vì vậy mọi người đặt biệt danh là “cá đuối ma”, ghép với họ của cô ấy cũng khá thuận miệng.

Cô Vu Hồng cười như không cười hỏi: “Trương Lăng Nguyệt, sách gì mà phải lật ngược lại để đọc thế?”

Lớp học đang râm ran tiếng đọc bài sáng đột nhiên im bặt, đây là điềm báo trước cơn bão.

Bị cô Vu Hồng bắt quả tang tại trận, ngoài im lặng nhận lỗi ra thì chẳng còn gì để bào chữa.

Nhưng Trương Lăng Nguyệt lại là một người cứng đầu, mặt không đổi sắc như đang nói thật: “Cô Vu, em làm vậy để học thuộc bài.”

Lý do quá vô lý, cả lớp cười ồ lên.

Sắc mặt cô Vu Hồng lập tức trở nên khó coi: “Yên lặng, cười cái gì mà cười?”

Cô đi giày cao gót từ hàng ghế sau lớp lên phía trước: “Các em đều là học sinh sắp lên lớp mười hai rồi, còn không có chút ý thức nào, đợi đến khi kết quả thi tháng ngày mai có xem còn mấy đứa cười nổi?”

Lúc học lớp mười một có một buổi liên hoan mừng năm mới, cả lớp vốn định tập một điệu nhảy tập thể, kết quả bị cô Vu Hồng phủ quyết, trong mắt cô học tập là trên hết còn lại đều là chuyện lộn xộn, huống chi bây giờ là thời điểm quan trọng.

“Trương Lăng Nguyệt, mời ra ngoài đọc thuộc bài rồi mới vào lớp.”

Nói xong, Đường Ninh nhìn cô bạn bằng ánh mắt thương cảm còn Trương Lăng Nguyệt thì nhún vai tỏ ý không sao.

Buổi tối, bầu trời hiện lên cảnh tượng mây đỏ rực như lửa, làn gió ấm áp khẽ lướt trên da.

Đường Ninh và Trương Lăng Nguyệt đi chung một đoạn đường, nghe cô ấy nói: “Sau khi đối chiếu đáp án thi tháng thì lần này tớ chắc chắn sẽ lại tèo.”

Đừng nói đến Trương Lăng Nguyệt, Đường Ninh vì chuyện tập nhảy mà trước đây cũng bị chậm tiến độ không ít, kỳ thi tháng trước vừa đúng vào kỳ kinh nguyệt, đau đến mức cô chẳng còn chút sức lực nào để làm bài kiểm tra.

Nhưng Trương Lăng Nguyệt là người lạc quan, dùng đồ ăn để chữa lành thì chẳng còn gì buồn bã nữa.

Nếu một bữa không chữa được thì ăn nhiều bữa.

Nói xong những chuyện bát quái trong trường, cô ấy dừng chân trước cửa hàng trà sữa, chân như bị chôn chặt không bước nổi: “Thèm trà sữa quá, Ninh Ninh, cậu có muốn uống không?”

Đường Ninh xua tay từ chối: “Cậu đi đi, tớ không uống đâu.”

Với các học viên múa thì kiểm soát cân nặng là quan trọng nhất.

Đối với họ, trừ việc không thể nhảy thì chẳng có gì kinh khủng hơn việc cân nặng tăng.

Trương Lăng Nguyệt ngậm ống hút đầy vẻ ghen tỵ: “Ôi... Ninh Ninh, nếu tớ cũng giống cậu uống bao nhiêu cũng không béo thì tốt biết mấy.”

Hai người chia tay nhau ở cửa trạm xe buýt, Đường Ninh một mình về nhà.

Vừa bước vào cửa mùi thức ăn đã xộc vào mũi khiến cô thèm ăn vô cùng, lúc thay giày còn lớn tiếng hỏi: “Dì Lưu, tối nay dì nấu món gì thế? Thơm quá.”

Nhưng khi nhìn thấy Trình Bách Thành ngồi trên bàn ăn, Đường Ninh lập tức trở nên ngoan ngoãn: “Bố mẹ, sao hai người đều về rồi?”

Tối qua, hai vợ chồng đi công tác ở nơi khác nên không thể tham dự bữa tiệc gia đình đúng giờ, Đường Ninh còn tưởng phải một thời gian nữa hai người mới về.

Trình Bách Thành thuộc tuýp người nóng giận, đối với hai người con trai càng yêu cầu khắt khe, Trình Triệt trầm ổn vài phần giống ông ấy còn Trình Húc thì luôn khiến Trình Bách Thành đau đầu.

Ông ấy đóng tạp chí tài chính, giọng dịu xuống: “Việc bàn bạc diễn ra thuận lợi nên ba mẹ về sớm.”

Trình Bách Thành hỏi lấy lệ: “Dạo này con học hành thế nào?”



Cô đi đôi dép lê lông xù, mặc đồng phục rộng thùng thình trên, vội đáp lời: “Mấy hôm trước có kì thi tháng.”

“Thi thế nào?”

Đường Ninh nhàn nhạt nói: “Kết quả vẫn chưa có, ngày mai đến trường con mới biết.”

Tô Hồi từ bếp đi ra trách móc: “Anh hỏi nhiều quá rồi, Ninh Ninh vừa về để con bé nghỉ ngơi một lát đã.”

Bà ấy lại sắp xếp: “Ninh Ninh, lên lầu cất cặp trước đi.”

Tô Hồi và Trình Bách Thành cố ý hạ thấp giọng, nhưng Đường Ninh vừa bước lên được vài bậc thang những lời trò chuyện đó đã lọt hết vào tai cô.

“Có phải chú của con bé lại gọi điện đến làm ầm ĩ không?”

“Việc này để em giải quyết, đừng nói với Ninh Ninh kẻo con bé buồn.”

“...”

Ở trong phòng không được bao lâu cô lại xuống lầu, cô đứng ở góc cầu thang vẻ mặt có chút ngơ ngẩn.

Người đàn ông quay lưng về phía cô, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, vai rộng eo thon, tóc cắt rất ngắn, có lẽ là vì từng ở trong quân ngũ nên dáng vẻ ở bất cứ lúc nào cũng đều không thể chê vào đâu được.

Tô Hồi thấy cô xuống, trực tiếp chào hỏi: “Đây là chú út của con, hôm qua con đã gặp rồi đúng không.”

Tô Hồi nói với Trình Hoài Thứ: “Đây là cô con gái nhà họ Đường, bây giờ đã học lớp mười hai rồi.”

Trình Hoài Thứ sắc mặt không đổi, lúc Tô Hồi nhắc đến chuyện này cũng giống như người lớn tuổi hỏi han, xác nhận lại: “Lớp mười hai?”

Tô Hồi tưởng anh không hiểu tình hình của Đường Ninh liền nói thêm: “Đúng vậy, mười sáu tuổi rồi.”

Trình Hoài Thứ ẩn ý nói: “Em còn tưởng con bé còn nhỏ.”

Thảo nào hôm qua còn gọi cô là trẻ con.

Đến giờ ăn cơm, dì Lưu bưng lên mấy món ăn gia đình, đều là những món cô thích ăn.

Đường Ninh ngồi vào bàn mới phản ứng lại không đúng, Trình Hoài Thứ không nhìn thấy nhưng cảm giác bàn tay to lớn đêm qua xoa đầu cô vẫn còn rõ ràng.

Chiều cao này của cô trong các học viên múa cũng được xem là chuẩn, cao ráo mảnh khảnh, nhưng đối với Trình Hoài Thứ không nhìn thấy thì cô chỉ là một đứa trẻ còn chưa học hết cấp ba.

Độ tuổi thiếu niên này ghét nhất là bị nói là trẻ con.

Đường Ninh không nhịn được suy nghĩ nhỏ nhặt, cắn chặt đũa.

Lại ngẩng đầu nhìn Trình Hoài Thứ, rõ ràng trông rất ôn hòa nhưng cảm giác âm u đêm qua là sao?

Tô Hồi gắp một miếng sườn vào bát cô, dùng giọng thương lượng nói: “Sau này chú út của con sẽ tĩnh dưỡng ở nhà chúng ta, bây giờ chú ấy đi lại không tiện, lúc chúng ta không ở nhà, Ninh Ninh con cũng phải hiểu chuyện giúp đỡ chú nhiều.”

Đường Ninh giật mình, vẫn tươi cười nói: “Con biết rồi.”

Sau này cùng chung sống dưới một mái nhà đúng là quan hệ ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

Mà để Trình Hoài Thứ ở biệt thự nhà họ Trình chắc chắn là ý của ông nội.

Mối quan hệ giữa Trình Hoài Thứ và Trình Bách Thành vốn đã rất ngượng ngùng, hai người chênh lệch tuổi tác lớn, lại là cùng cha khác mẹ. Làm xong hết những thủ tục xã giao, đến lúc thực sự ngồi vào bàn ăn bữa tối trôi qua trong sự im lặng.

Ăn tối xong, Đường Ninh trở lại bàn học, đối chiếu đề thi tháng để xem lại những câu sai.

Dù có xem thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật là cô đã thi trượt.

Trong căn phòng ngột ngạt, máy lạnh rất lạnh không lâu sau cô đã cảm thấy khô miệng.

Đường Ninh có thói quen uống sữa mỗi tối, cô vặn tay nắm cửa đi thẳng đến phòng chứa đồ.

Sau khi xem xong, tâm trạng cô nhất thời phức tạp.

Tủ chứa đồ bị nhét đầy những mô hình máy bay lớn nhỏ của Trình Hoài Thứ, những mô hình này tinh xảo, màu sắc thuần khiết, mỗi chiếc đều khác nhau ở những chi tiết.

Còn hộp sữa có lẽ đã bị người giúp chuyển nhà ném vào vị trí mà cô không thể với tới.

Bên ngoài phòng chứa đồ, Trình Hoài Thứ tắm xong đi ra, mặc quần áo đen, hơi nước bốc lên mang theo một loại cảm giác cấm dục khó hiểu.

Đã bị nói là trẻ con, Đường Ninh không khỏi mang một chút tâm lý trả thù nho nhỏ, bước hai bước chặn đường anh.

Cô hơi nhếch mày, lại kéo dài giọng điệu mềm mại ra vẻ cầu xin: “Chú Trình, chú có thể... lấy giúp cháu hộp sữa không?”