Độc Chiếm: Rơi Vào Lưới Tình

Chương 94: Thừa nhận




Ở phòng bệnh gần đó, Diệp Vân Du ngồi bên giường của Dương Thanh Vân:

“Con ổn chứ?”

“Ổn. Nhưng mẹ biết không... Diệp Vân Hương bà ta vẫn còn sống.” Tiếng Dương Thanh Vân nói trong lo lắng, sợ hãi. Câu chuyện hôm đó cô ta cũng đã nghe thấy hết.

“Còn sống? Con nói lung tung gì thế? Năm đó là mẹ đã...” Diệp Vân Du lấp lửng, nhưng không nói ra câu.

“Mẹ nói gì? Có phải năm đó mẹ hại bà ta?” Dương Thanh Vân ngay lập tức chớp lấy. Đây là nghi ngờ nhiều năm của cô ta nhưng vẫn chưa có cơ hội hỏi Diệp Vân Du.

“Đúng thế, mẹ đã bỏ độc mỗi ngày vào đồ ăn để cho chị ta không bao lâu sau sinh Tịnh Hương thì chết, không thể có...”

“Vậy thì mẹ bị bà ta lợi dụng rồi, bà ta vẫn sống, còn là người của chính phủ. Con nghe rất rõ... còn có Diệp Mộ Phàm, người này là nữ.”

“Choang!”

Tiếng đổ vỡ đột ngột vang lên phía sau. Diệp Vân Du và Dương Thanh Vân đồng loạt quay lại. Ở bậc cửa, không ai khác là Dương Hoàng Kiên. Ông ta trừng trừng nhìn vợ và con gái.

“Ông... ông tới lúc nào?” Diệp Vân Du lắp bắp nói.

Khuôn mặt Dương Hoàng Kiên đỏ phừng phừng, ông ta rít lên:

“Nói. Nói rõ đi.”

Sự tức giận khiến cho Dương Hoàng Kiên không giữ nổi bình tĩnh. Diệp Vân Du chưa từng thấy chồng mình nổi điên như vậy liền khóc nấc lên, vội vã đóng cửa phòng bệnh rồi quỳ xuống.

“Tôi sai rồi. Tôi sai rồi. Nhưng không phải là chị ta chưa chết sao? Chị ta lợi dụng tôi giả chết... Hic... Ông tha thứ cho tôi đi mà...”

Dương Hoàng Kiên như thấy trời đất sụp xuống chân mình. Ông ta rơi cả nước mắt. Bàn tay đưa lên vò đầu bứt tai, bản thân như thấy bị lừa. Ông ta đang sống với một người vợ âm mưu giết chị gái, còn người vợ mà ông yêu thương nhất lại giả chết rời đi. Đời ông ta như một trò hề vậy.



“Bố... Bà ta cũng không chết mà, bà ta vốn muốn rời đi rồi, bà ta chỉ lợi dụng mẹ con...” Thanh Vân nức nở thay mẹ mình. Cô ta vẫn còn yếu nên nói được mấy lời thì hụt hơi không nói thêm được nữa.

Dương Hoàng Kiên cũng không nói thêm, ông ta đùng đùng bỏ đi, ngang qua căn phòng bệnh của Dương Tịnh Hương, ông ta dừng lại, tần ngần ở đó một lúc rồi vẫn quyết định không vào.

“Thực ra... tôi vốn không xứng với bà và con.” Dương Hoàng Kiên lại nói với chính mình. Bóng ông ta lướt qua phòng bệnh, tình cờ đúng lúc Dương Tịnh Hương nhìn ra.

“Bố...” Cô khẽ gọi nhưng rồi lại thôi. Nhìn bóng dáng Dương Hoàng Kiên lướt qua, cô đã hiểu phần nào tâm tình của ông.

Sau mấy ngày ở viện, cuối cùng thì Dương Tịnh Hương cũng trở về Tĩnh Thảo Viên. Dương Thanh Vân kể từ hôm đó cũng không tới phiền cô. Có lẽ cô ta xấu hổ chuyện mẹ mình, lại thêm sợ hãi cuộc sống mà Dương Tịnh Hương trải qua hung hiểm trùng trùng nên không còn muốn trèo cao nữa.

“Tịnh Hương, có tin vui cho em đây.” Mộ Dung Vu Quân lên tiếng nói. Liền theo đó, anh mở cửa, từ phía sau Hứa Điền Khanh vui vẻ chạy tới.

“Chị Tịnh Hương!”

“Điền Khanh! Em về rồi.”

“Vâng. Em về rồi. Cậu chủ cũng đón Bạch Đình về, từ giờ em sẽ chăm sóc anh ấy.” Hứa Điền Khanh ôm lấy Dương Tịnh Hương, khóc nấc như một đứa trẻ. Nước mắt lăn trên má, rơi xuống vai áo Dương Tịnh Hương.

“Tất cả không sao rồi, cậu ấy sẽ khỏe lại nhanh thôi. Đừng lo lắng quá.” Dương Tịnh Hương vỗ về Hứa Điền Khanh rồi khẽ nói như an ủi.

Mộ Dung Vu Quân không phiền hai người, anh lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại.

Mấy ngày sau, đêm, Dương Tịnh Hương tỉnh lại, cô nhìn vầng trăng vằng vặc ngoài kia, đột nhiên nhớ đến Cố Định Khả. Cô trở mình một cái.

“Em sao thế?”

“Em muốn tới nhà họ Diệp.”

“Ngay bây giờ sao?” Mộ Dung Vu Quân ngạc nhiên hỏi.

“Đúng, ngay bây giờ. Em có cảm giác cần tới đó bây giờ.” Vừa nói, Dương Tịnh Hương vừa ngồi dậy, tìm chiếc áo khoác mỏng mặc vào người.



“Vậy anh đi cùng em.” Mộ Dung Vu Quân lo lắng nói.

Dương Tịnh Hương cũng không phản đối. Không biết vì lẽ gì, cảm giác cho thấy cô phải tới nhà họ Diệp, và tới đúng lúc này sẽ gặp được người cô cần gặp.

Mộ Dung Vu Quân không hỏi thêm, anh vội vàng bật đèn, thay quần áo cùng cô đi ra. Hứa Điền Khanh cũng đi cùng.

Trời đêm nay là rằm, trăng vằng vặc sáng. Hôm nay là một trăm ngày Cố Định Khả. Ban ngày cô đã ở nhà họ Diệp, nhưng trở về vẫn không thể ngủ nổi. Cô muốn quay lại.

“Có người.” Hứa Điền Khanh dừng xe cách cổng một đoạn xa, tắt đèn lên tiếng nói. Cô đã phát giác phía trước có người vừa bước vào cổng lớn nhà họ Diệp.

“Chúng ta đi bộ vào.” Ngược lại Dương Tịnh Hương rất bình thản, như đã đoán biết sẵn chuyện sẽ tới.

Trong nhà họ Diệp, linh vị của cả dòng họ đều được thắp nến sáng, Diệp Vân Hương quỳ trước linh đường, lầm bầm khấn nguyện.

Cơn gió thoảng qua, một mùi hoa lê thoáng tới.

“Mộ Phàm?” Diệp Vân Hương lên tiếng.

Từ phía sau, bóng đen cười lớn bước tới.

“Chị gái à, chị vẫn nhạy mùi như ngày nào... Đúng thế, là em.” Diệp Mộ Phàm cất tiếng, bà ta bước rất nhẹ, gần như không phát ra tiếng động.

“Hừm. Chúng ta giống nhau, nhưng nói về thiên phú thì bà chị già này không bằng em được.”

Một thoáng im lặng nơi Diệp Mộ Phàm. Ai cũng biết người nhà họ Diệp rất cao ngạo, không dễ nhận thua với ai, nhưng lúc này đây Diệp Vân Hương, người được bao nhiêu người ngưỡng mộ vì xuất thân, nhan sắc lại thêm khả năng điều hương lão luyện, đã tạo ra biết bao nhiêu sản phẩm cho chính phủ và các công trình lớn vinh danh lúc này lại thừa nhận bản thân vẫn thua em gái mình.

“Hiếm khi chị khiêm nhường như vậy.”

“Không phải khiêm nhường mà đó là sự thật. Em không cần khẳng định bản thân với bất cứ ai. Nhà họ Diệp có lỗi với em chỉ vì nặng một cái quan niệm cũ. Nhưng trước khi mất, giới tính của em bố đã biết, ông ấy có nói với em vài lời. Nếu em muốn nghe có thể nghe.” Vừa nói, Diệp Vân Hương đặt một cái máy nhỏ lên trên linh vị của bố mình. Xong xuôi, bà lặng lẽ rời đi.