Độc Chiếm: Rơi Vào Lưới Tình

Chương 75: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn




Dương Thanh Vân lộ rõ ý đồ của mình khi nhắc đến mấy chuyện liên quan đến Mộ Dung Vu Quân và Mộ Dung Vu Đình. Suy nghĩ một hồi, Dương Thanh Vân lại nói:

“Thực ra em sang đây gặp chị là một chuyện, cũng biết bản thân chị vừa trải qua sự việc kinh hoàng, tâm lý không được ổn định nên mẹ và bố muốn em sang đây giúp chị để chị bình tĩnh lại.”

Dương Tịnh Hương gật đầu nhẹ nhàng. Dụng ý của Dương Thanh Vân đã mồn một rồi. Nhưng Dương Tịnh Hương khó có thể thẳng thắn từ chối ngay lập tức. Cô vờ như chưa hiểu để đối phương cứ thoải mái bộc lộ ý đồ.

“Nay em tới, lại thấy trong Tĩnh Thảo Viên có Mộ Dung Vu Đình. Nói đi nói lại, nam nữ ở cùng một chỗ khó tránh dị nghị. Hay là... em dọn vào ở cùng chị, như vậy người ngoài cũng bớt xét nét.”

Quả nhiên đối phương ngỏ ý như những gì Dương Tịnh Hương đoán. Cô nhẹ nhàng cười mà nói:

“Chị có nói với nhà Mộ Dung, nếu sau một tháng Vu Quân không về chị sẽ dọn khỏi đây. Lúc này là lúc nhạy cảm, nếu em dọn đến họ sẽ bảo chúng ta không an phận, muốn bành trướng. Vậy nên ý tốt của em chị xin nhận, nhưng chắc chúng ta không nên làm thế.”

Dương Thanh Vân ngay lập tức nhăn mặt vào tỏ vẻ không hài lòng một cách vô cùng lộ liễu. Cho dù vậy Dương Tịnh Hương cũng không mềm lòng. Bây giờ Mộ Dung Vu Quân phải sống dưới thân phận của Mộ Dung Vu Đình. Mặc dù sống cùng cô tại Tĩnh Thảo Viên nhưng cơ hội thân mật đã ít, nếu thêm Dương Thanh Vân đi vào thì sẽ lại càng thêm một kẻ nhiều chuyện, thích dòm ngó, đã vậy Mộ Dung Vu Quân cũng không thích phiền toái.

“Vâng, nếu như chị ổn thì em yên tâm rồi.”

Ngừng một lát, cuối cùng Dương Thanh Vân cũng lên tiếng phân trần.

“Chị cảm ơn em, nhưng chị cũng có cái khó của chị. Em đừng nghĩ gì nhé.” Dương Tịnh Hương tỏ vẻ thảo mai, dùng đúng giọng điệu của đối phương đối với mình mà lặp lại.

“Em nhìn chị có lẽ đã mệt rồi, em không phiền chị nữa để chị nghỉ ngơi nha. Em về trước, tối có thời gian em lại qua thăm chị.”

Dương Thanh Vân lại nói mà Dương Tịnh Hương thì thật lòng không chào đón Dương Thanh Vân tí nào. Cô ngao ngán ở trong lòng. Nếu như Dương Thanh Vân có ý với Mộ Dung Vu Đình thì chắc chắn sẽ mượn cớ qua Tĩnh Thảo Viên mỗi ngày, lúc ấy thì phiền muốn chết luôn.



...

Dương Thanh Vân rời Tĩnh Thảo Viên, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Trong đầu chỉ nghĩ đến hình dung Mộ Dung Vu Đình mà thôi. Cô ta bắt đầu tính toán:

“Nếu như... mình có được sự tín nhiệm, lọt vào mắt Mộ Dung Vu Đình thì còn tốt hơn cả Mộ Dung Vu Quân nữa. Dẫu sao Mộ Dung Vu Quân cũng nổi tiếng tàn bạo, lại còn bị hủy dung, giờ này sống chết chưa rõ. Nhưng Mộ Dung Vu Đình thì sờ sờ ra đấy, ưu tú như vậy.”

Cái đầu nhỏ của Dương Thanh Vân tính tới tính lui. Ngay lập tức cô gọi về cho mẹ mình.

“Mẹ! Mẹ đang ở đâu thế?”

“Mẹ đang đi mua đồ trong trung tâm thương mại. Sao vậy?”

“Con tới ngay đây, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Dương Thanh Vân hấp tấp đáp lời.

Diệp Vân Du ở đầu dây bên kia nhíu mày khó hiểu. Bà ta cố gắng nghĩ xem con gái có chuyện gì mà vội vã như vậy nhưng nhìn vẫn không ra.

“Thế thì mau lên. Mẹ sẽ chờ ở quán cafe tại tầng năm trung tâm thương mại nhé.”

“Vâng.”

Diệp Vân Du tắt máy rồi nhưng bà ta vẫn rất đỗi hoài nghi:



“Con nhỏ này không biết lại có chuyện gì, tự nhiên đòi gặp mẹ bằng được, bình thường nó có như thế đâu.”

Lẩm bẩm mấy lời, Diệp Vân Du cất lại điện thoại vào túi áo, lại chậm rãi lựa đồ.

“Ồ, kia có phải là Dương phu nhân hay không?”

Từ phía sau có tiếng gọi hỏi. Diệp Vân Du quay người nhìn lại, đằng xa bóng một phụ nữ đang nhanh nhẹn bước đến, thoáng thấy bà ta, Diệp Vân Du đã rất không hài lòng. Người phụ nữ này là một “đối thủ” của bà ta trong suốt thời trung học, lên đại học, rồi đến khi lấy chồng, sinh con vẫn luôn so đo với bà từng tí.

“Ồ, bà Trần đó à?” Diệp Vân Du cố nặn ra một nụ cười.

Kể như mà đối phương thua kém Diệp Vân Du thì bà ta sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng đằng này Hứa Kim Hoan lại là phu nhân nhà họ Trần, địa vị tại Hàn Ninh rất cao, thậm chí trước đây, con trai bà ta công khai theo đuổi Dương Tịnh Hương nhưng Dương Tịnh Hương chối từ, cậu con trai ghi thù còn từng gây khó dễ không ít cho Dương Hoàng Kiên.

“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Hứa Kim Hoan vui vẻ chạy tới, phía sau lưng, người phụ tá đang xách theo không biết bao nhiêu là đồ cao cấp. Nhác thấy từ xa, Diệp Vân Du đã ghen tỵ đỏ mắt,cũng cực kỳ không vui.

“Trời ạ! Sao đường đường là một bà chủ họ Dương hôm nay lại mua đồ trong cái cửa hàng nhỏ thế này? Trời ạ. Chị Vân Du à, chị đừng có tham rẻ mà mua lung tung, đồ ở đây đường may thì thô kệch, nhãn hàng cũng không quá nổi bật.”

Hứa Kim Hoan vừa tới đã xổ ra cả tràng chê bai khiến Diệp Vân Du tức tối mà không biết giấu mặt vào đâu.

“À... chẳng qua là mấy thứ phù phiếm thế này... tôi cũng không muốn đầu tư. Dù sao cũng chỉ là quần áo thôi mà. Tiền đó tôi dùng đi làm... từ thiện cho có ích.” Diệp Vân Du tìm đại một lý do để nói.

Hứa Kim Hoan vốn nổi tiếng là người cái gì cũng nói, không nể nang điều gì, tính tình lại thêm phần ngạo mạn nên đương nhiên không có chuyện tin tưởng dễ dàng thế.

“Phải không? Sao đột nhiên chị lại tốt tính thế? Trước đây tôi nhớ buổi đấu giá từ thiện của thành phố bà chỉ mang đến có một sợi dây nhỏ nhỏ, không đáng mấy đồng mà.”