Độc Chiếm: Rơi Vào Lưới Tình

Chương 73: Người gác đền




“Đúng là không lừa nổi em.” Mộ Dung Vu Quân cười cười nói. Anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng rồi lần nữa lên tiếng:

“Tạm thời anh không thể lộ ra mình là Vu Quân, vì vậy hãy cùng anh diễn một vở kịch.”

“Em cần biết mọi chuyện. Sao anh có mặt tại căn hầm đó được? Tại sao chiếc vòng và cái gương lại tương đồng nhau? Túi hương nữa? Anh đóng giả làm ông già bán khoai có mục đích gì? Nếu anh không trả lời tất cả những điều đó, đừng mơ em phối hợp với anh.” Dương Tịnh Hương rất dứt khoát, ánh mắt cương nghị nhìn anh.

“Em chắc chắn muốn biết tất cả?”

“Khi anh đưa cho em một chữ Hương trong đồ ăn tối hôm đó bản thân anh cũng muốn em tự tìm hiểu rồi, cớ sao còn ra vẻ nữa? Nói đi? Tất cả những chuyện này là sao? Sao không chờ em trở lại Tĩnh Thảo Viên rồi nói chuyện nhà họ Diệp mà lại bật mí vào lúc ấy?”

Khác hẳn với sự vô tư và hồn nhiên trước đây, thái độ của Dương Tịnh Hương thực sự thay đổi. Mộ Dung Vu Quân chỉ có thể nhìn cô và không ngừng cười trừ.

“Nói thế nào nhỉ? Nếu như anh chờ em trở lại đây để bật mí với em, tin tức em thu về từ nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không nhiều như khi em tự mình hành động. Chuyện này thực tế không thể nói rõ được là vì sao phải thế. Nó thuộc về mặt trạng thái em hiểu không? Khi đặt con người ta trong những trạng thái khác nhau để đón nhận thông tin thì sẽ có kết quả khác nhau.”

“Nói như anh thì nếu như em trở về Tĩnh Thảo Viên trước, nghe về túi hương từ anh thì em rất có thể sẽ khua chiêng múa trống về nhà họ Diệp hay sao?” Dương Tịnh Hương tỏ vẻ ấm ức nhưng ở một khía cạnh nào đó vẫn đã nhìn ra.

“Em không khua chiêng nhưng khi em trở lại Tĩnh Thảo Viên, em làm gì người khác cũng chú ý đến em. Ngược lại, khi em chẳng liên quan gì đến Tĩnh Thảo Viên, họ lại thấy em vô hại.” Mộ Dung Vu Quân tóm gọn lại. Dương Tịnh Hương nhíu mày một cái, đáy mắt đăm chiêu. Thứ mà Mộ Dung Vu Quân nói thực tế rất rõ ràng. Nhưng những thắc mắc sau tấm màn bí mật này mới là thứ khó hiểu với cô.

“Em đã nghe về Vu Hương Đền đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy thì em có thắc mắc vì sao dòng họ Mộ Dung chỉ có anh có chữ Vu và em trai anh nữa không?”

“Nó liên quan đến Vu Hương Đền sao?” Dương Tịnh Hương đổi sắc, cô hỏi rất nhỏ, nhưng lại dứt khoát, cũng không nén được mình kích động đến run lên.

“Bởi vì anh là một người gác đền.”



“Gác đền? Là sao?”

“Dòng tộc của bọn em là phù thủy với một cái vạc sủi tăm vậy thì người gác đền như bọn anh phải bảo vệ dòng tộc của em. Không những thế, bọn anh còn là những chiến binh, buộc phải đi chinh chiến. Đương nhiên đó là câu chuyện của thời kỳ xưa, thời này đã khác đi nhưng nó là sự tiến hóa lên. Đơn giản hơn là dòng dõi của hai nhà trở thành một tổ chức hợp nhất, phù thủy đó là những nhà khoa học với bộ óc vĩ đại, còn người gác đền trở thành những người lính.”

“Cái gì?” Dương Tịnh Hương vẫn không sao tin được.

Cô vẫn biết bất cứ một chính phủ nào cũng có những nhà khoa học đảm nhiệm những nghiên cứu bí mật của nhà cầm quyền, nó phục vụ lợi ích quốc gia và chính trị quân sự. Nhưng cô ngàn vạn lần không tin được mình lại có liên quan, dù gián tiếp hay trực tiếp đi chăng nữa.

“Khoan đã. Nhưng em không phải nhà khoa học, em không được đào tạo, xã hội phát triển rồi, những người phục vụ chính phủ IQ hơn 200 và đương nhiên họ là thiên tài trong lĩnh vực của họ.”

“Đúng. Hứa Điền Khanh là một ví dụ. Họ là những nhà khoa học được đào tạo. Nhưng, vẫn có những người bẩm sinh đã cất giấu những điều huyền bí trong cơ thể, nó được cất ở một nơi nào đó trong não, chờ một ngày được khai phá. Hoặc là nếu như họ không có thì cái họ có trong tay lại giá trị, như bộ công thức chẳng hạn.” Mộ Dung Vu Quân thâm trầm nói. Ánh mắt anh xoáy sâu vào cô.

Dương Tịnh Hương thấy bao tử mình quặn cả lên. Chỉ trong một thời gian ngắn cô đã phải tiếp nhận một lượng thông tin quá nhiều và vượt xa khỏi sự hiểu biết của cô.

“Và anh... cũng không đơn thuần là một CEO, anh là người của chính phủ? Trước giờ không vi phạm pháp luật? Nói như nào nhỉ... em đang là nữ chính trong một bộ phim hành động gay cấn, người yêu là tình báo cao cấp sao?” Dương Tịnh Hương có chút khổ sở khi diễn đạt ý của mình.

“Haha. Những chuyện đó là tuyệt mật. Bây giờ chúng ta thẳng thắn một lần, em nói đúng, thân phận của anh là như vậy. Nhưng anh không thể nói cho em nhiệm vụ của anh là gì, đây là nguyên tắc.”

Dương Tịnh Hương không nói thêm nữa. Những chuyện này thực có phần hoang đường, nhưng cô cũng tin nó là sự thật. Trong cô lúc này là nhiều thắc mắc, thậm chí có phần hoang mang.

“Vậy anh chọn em là vì chuyện này? Anh mới cố chấp với em như vậy? Đây cũng là nhiệm vụ của anh?”

“Không hẳn. Nó chỉ đúng một nửa thôi.” Mộ Dung Vu Quân nhìn Dương Tịnh Hương khảng khái nói.

Trong mắt anh, Dương Tịnh Hương không chỉ là một hậu duệ của nhà khoa học nắm giữ bí mật lớn về các loại hương huyền diệu, vũ khí tuyệt vời mà hơn hết đó là người cô gái anh yêu. Nhưng hai thứ này nhất thời khó có thể nói rõ tách bạch được khi mà thực sự nhiệm vụ của anh chính là giữ cô bên mình.