Độc Chiếm: Rơi Vào Lưới Tình

Chương 46: Nỗi đau không ai sẻ chia




“Biết thì để ở trong lòng, không phải lúc nào cũng nói ra miệng thì mới được.” Diệp Vân Du lên tiếng căn dặn con gái. Rồi bà ta đứng lên, đặt lại tách trà xoay người đi qua Dương Thanh Vân.

“Muộn rồi đó. Con muốn hỏi gì thì để mai rồi hỏi, đừng để người khác thấy bản thân quá quan tâm chuyện này khiến họ hoài nghi. Con ấy, thông minh cũng có, nhưng hấp tấp hỏng việc, thiếu đi khéo léo.”

Dương Thanh Vân chun mũi, cô ta nhìn mẹ mình đi lên trên lầu mà lòng có chút không phục. Hai mẹ con đều là phụ nữ có tham vọng, có dã tâm nhưng Dương Thanh Vân quả nhiên nóng vội hơn mẹ mình, bởi thế nên Diệp Vân Du vẫn chưa an lòng được.

...

Sáng hôm sau, Dương Tịnh Hương tỉnh dậy thì thấy cơ thể đau ê ẩm, có lẽ ngày hôm qua cú va chạm khiến cô bị thương nhưng vì nỗi sợ nên không phát giác ngay được. Vu Quân đã đi làm. Tịnh Hương có chút buồn chán.

“Hứa Điền Khanh, em có đó không?”

Từ bên ngoài, Điền Khanh mỉm cười bước vào.

“Chị đã dậy rồi sao? Trước khi đi làm cậu chủ dặn không được đánh thức chị. Chị ổn chứ?”

“Chị ổn, hôm qua thật sự cảm ơn em. Nếu em không đến kịp thời thì...”

“Ui, có gì đâu chị, em nhận tin từ chiếc xe, vội vã phi mô tô tới, tới cũng chỉ kịp dọn dẹp hiện trường thôi, cuối cùng thì cũng là cậu chủ và Bạch Đình xử lý cả rồi.”

“Trước đây chuyện này xảy ra Vu Quân có thường bị thương không?”



“Cũng thường, đợt này đỡ hơn chút. Chắc chị cũng từng nhìn thấy da thịt của cậu chủ, dù em đã cố gắng chế thuốc bôi trị sẹo nhưng không đỡ được bao nhiêu.”

Tịnh Hương lúc này mới nhớ đến anh từng kéo cho cô nhìn sẹo trên người hồi cô mới tới Tĩnh Thảo Viên. Lúc đầu chưa quen cô cảm thấy rất sợ, sau này nhìn dần, cơ thể anh lại rắn rỏi nên cô không còn cảm giác ấy nữa.

Hứa Điền Khanh thở dài, đôi mắt chùng xuống.

“Trong số vết sẹo đó quá nửa là vết hồi nhỏ bị bạo hành mà ra.”

“Bạo hành?” Tĩnh Hương nghe mà run rẩy. Những vết sẹo trên người anh y như con rắn bò khắp, phải chịu đòn roi hà khắc thế nào mới có thể để lại cho đến tận ngày nay những vết tích gớm ghiếc như thế chứ?

“Trước khi em về đây, nhà có một vị quản gia già, một thời gian sau thì bà mất, bà có kể với em. Cậu chủ hồi nhỏ khổ lắm, bị đánh suốt. Vậy nên, nhìn cậu ấy bây giờ có muốn không mạnh mẽ cũng không được. Những đứa con nhà hào môn, nhìn vào thì tưởng hạnh phúc, nhưng chẳng ai biết được để có thể sống trên muôn người lại phải chịu cay đắng, gươm đao nhiều hơn tất thảy, hoặc nếu không bị bạo hành thể xác lại chịu sự cô đơn tâm lý.”

Dương Tịnh Hương rùng mình. Nhà họ Dương cũng là một nhà thương gia giàu có, nhưng so với những gia tộc lâu đời ở Hàn Ninh cũng chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, đã thế họ Dương ít người, không đến mức đấu đá kinh người như vậy.

“Sau này... nếu như chị và Vu Quân có con, liệu anh ấy có dạy con như vậy không?” Đột nhiên Tịnh Hương nghĩ đến chuyện này lòng có chút phiền muộn.

Hứa Điền Khanh bật cười:

“Chị cứ lo xa quá, mà thực ra, em thấy cậu chủ đối với chị rất tốt, nếu hai người có con với nhau, cậu chủ sẽ cưng lên tận trời cho xem.”

Tịnh Hương khẽ nhún vai đồng tình:

“Đúng thật.” Nghĩ đến lúc Vu Quân dịu dàng với cô, cưng chiều cô, bản thân từ mặt sắt thành thỏ con trong chớp mắt cô lại vui vẻ, hạnh phúc, hai má cũng ửng hồng lên.



“Vậy bố mẹ Vu Quân... họ đang ở đâu?” Tịnh Hương nhớ đến việc trong Tĩnh Thảo Viên không có bài vị hai người đó, lại chưa từng nghe thấy ai nhắc đến thì cũng lấy làm tò mò.

Hứa Điền Khanh bèn đổi sắc, cô ghé sát tai Tịnh Hương ra hiệu đừng nhắc đến.

“Chị, chuyện này là cấm kỵ của cậu chủ đó.”

“Cấm kỵ?” Tịnh Hương lấy làm ngạc nhiên.

Hứa Điền Khanh đóng cửa lại, chắc chắn không có ai quanh quẩn ở đây nghe cô nhiều chuyện mới nói:

“Em cũng không rõ lý do, nhưng hồi đó nghe quản gia buột miệng nói ra bảo rằng cậu chủ và họ không hợp nhau. Chị nghĩ mà xem, nếu cả tuổi thơ chị bị cha mẹ bạo hành tới mức đấy chị có hận hay không?”

Ánh mắt Hứa Điền Khanh phức tạp nhìn Tịnh Hương. Bản thân Hứa Điền Khanh cũng thoáng rùng mình khi nghĩ đến cảnh bị tra tấn mỗi ngày mà Mộ Dung Vu Quân từng trải qua. Nỗi đau cả về thể xác và tinh thần ấy có lẽ là nỗi ám ảnh cả đời của anh.

“Đúng thật.” Ngoài thở dài ra thì lúc này đây Dương Tịnh Hương chẳng thể nào có biểu cảm phù hợp hơn. Ở tạo Tĩnh Thảo Viên một thời gian, lại cùng Vu Quân trải qua biết bao nhiêu chuyện nhưng hôm nay cô mới chợt nhận ra có một Vu Quân đáng thương như vậy mà cô lại không thể ở bên để chia sẻ cùng anh.

“Lát nữa đi cùng chị tới tập đoàn nha. Chị muốn mang cơm trưa cho anh ấy.”

“Được, em sẽ đi chuẩn bị. Nhưng mà lần này chị đừng làm cà rốt nữa nhé.” Điền Khanh trêu chọc rồi nháy mắt một cái rất dễ thương, lém lỉnh.

Dương Tịnh Hương bật cười, cô gái trước mặt này cũng thật biết cách nói chuyện, dỗ người khác vui. Có Điền Khanh ở đây, những ngày tháng ở tại Tĩnh Thảo Viên của Tịnh Hương cũng bớt buồn tẻ đi nhiều.