Độc Chiếm: Rơi Vào Lưới Tình

Chương 44: Một đời bình thường




“Đoành! Đoành!” Vu Quân đang chạy đột ngột nghe thấy tiếng súng từ ống cống truyền lại. Anh cả kinh. Bước chân càng thêm vội vã hơn.

Trong đường cống, bóng một con cá sấu lầm lũi tiến từ trong bóng tối đi ra. Dường như nơi đây là chỗ trú ngụ của chúng.

Mặt Tịnh Hương cắt không còn giọt máu, đôi mắt kinh hoàng nhìn về sinh vật đang muốn đoạt mạng mình, cô lùi dần ra. Bàn tay run rẩy cầm lấy khẩu súng, chĩa thẳng về phía con cá sấu. Đạn đã bắn đi nhưng lại không trúng đích, càng chọc cho con cá sấu điên lên.

“Hức.” Con cá sấu tăng tốc, nó nhấc hẳn vùng đầu lên, miệng mở rộng, mùi hôi thối trong khoang miệng bốc lên.

“Tịnh Hương!” Vu Quân chạy tới, kéo mạnh tay đưa cô ngã ra sau, anh đỡ được cô.

“Phập!” Con cá sấu đớp mồi bị trượt trong một tích tắc. Tịnh Hương sợ đến mức tim run lên, á khẩu không nói được gì. Cô bất động trong vòng tay Vu Quân.

“Đoàng.” Tiếng súng vang lên, con cá sấu bị trúng một phát trúng vùng đầu, máu túa ra.

“Điền Khanh!”

Bạch Đình cũng từ đâu thở hồng hộc chạy đến. Điền Khanh chính là người vừa lấy súng bắn con cá sấu tấn công Tịnh Hương.

“Mọi người không sao chứ?” Hứa Điền Khanh lo lắng chạy tới.

“Không sao. Cô cũng nhanh đó.” Bạch Đình nói. Anh liếc mắt nhìn về phía duới triền sông, chỗ bãi sậy. Có thể thấy dưới ánh sáng hắt lên từ mặt sông loang loáng, lũ cá sấu đang no mồi, những kẻ tấn công không một ai thoát được.

“Cử người tới dọn dẹp đi. Xem kẻ tấn công là ai.” Vu Quân nói nhanh, anh ôm bổng Tịnh Hương lên tay mình bước lên bên trên đường quốc lộ.

Tịnh Hương nhất thời vẫn không thể lên tiếng nổi. Thế giới của cô sống trước giờ vốn rất bình yên. Chuyện bị phục kích như thế này chưa từng xảy đến, nó vượt qua sức chịu đựng trong thời điểm này của cô.

“Cô ấy không sao chứ ạ?” Bạch Đình lo lắng hỏi.

Vu Quân mím môi lại, không đáp. Bản thân anh lúc này có lẽ còn căng thẳng hơn cả Bạch Đình.

...



Trở về Tĩnh Thảo Viên, Tịnh Hương nằm trên giường, đầu dựa vào chiếc gối lớn.

“Em uống đi, ấm người cũng sẽ khá hơn.”

Vu Quân đưa cho Tịnh Hương một cốc trà nóng. Anh biết cô thích trà, bởi vậy đặc biệt pha một tách trà hoa cúc táo đỏ tịnh thần.

Dương Tịnh Hương đón lấy, cô ngồi dậy, bàn tay áp cả vào chiếc cốc để cảm nhận hơi ấm mà nó truyền lại.

“Vậy ra đây là cuộc sống của anh?” Khó khăn lắm Tịnh Hương mới dám cất tiếng nói.

Vu Quân kéo lại cái chăn đắp qua chân cô, khẽ gật đầu.

“Ừ. Lần này là người bên nước S, chính là do vụ làm ăn hôm trước.” Vu Quân lên tiếng, không hề giấu diếm nguyên nhân sự việc.

Tịnh Hương không hỏi sâu xa. Cô quay sang anh:

“Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Nhận ra đối phương lo lắng cho mình, Mộ Dung Vu Quân vừa hạnh phúc lại vừa đau lòng. Anh lắc đầu rồi ôm lấy cô, cô dụi đầu vào trong ngực anh, thổn thức.

“Những tháng ngày này sẽ không bao giờ chấm dứt phải không?”

“Chắc là vậy.” Vu Quân nói. Phần trăm mà anh không dám khẳng định ấy có lẽ là lúc anh bị đạp xuống đáy vực thì mọi chuyện sẽ thật sự chấm dứt.

“Vậy... mai anh nói Bạch Đình dạy em võ công, dạy em dùng súng, dạy em tất cả những cái gì có thể dạy được.”

Tịnh Hương nín khóc, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Vu Quân mà nói. Khoảnh khắc này Vu Quân đột nhiên thở phào một cái, anh cười khổ:

“Anh cứ tưởng em sẽ sợ và chạy mất dép.”

“Liệu có chạy nổi không?”  Dương Tịnh Hương ra vẻ hờn dỗi nói. Trước đây không phải anh sống chết giữ cô ở bên mình, làm mọi cách để cô nằm gọn trong tay anh hay sao? Thậm chí bản thân anh còn hành động rất cực đoan làm tổn thương cô.

“Anh không biết. Có những lúc anh muốn để em tự do. Nhưng lại lo sợ em sẽ đi khuất tầm mắt anh...”



“Liệu có phải...?”

Dương Tịnh Hương nhớ đến chủ nhân túi hương nọ. Trong lòng muốn hỏi, phải chăng thứ anh muốn giữ bên mình là hình bóng ai đó ở trong cô nhưng rồi lại không thốt lên được. Anh đã cứu cô không chỉ một lần, lần nào hung hiểm trùng trùng thì cô cũng được anh đặt ở trong lòng mình bảo vệ và nâng niu. Cô có muốn đặt ra nghi vấn cũng lại sợ lời nói ra sẽ tổn thương anh.

“Sao cơ?”

“À không... Không có gì đâu.” Tịnh Hương gạt đi, cô ôm lại tách trà rồi đưa lên miệng nhâm nhi.

Ngoài kia trời đã muộn lắm rồi. Ánh trăng bàng bạc rọi vào khung cửa, cùng với đó là những ngôi sao lấp lánh dệt bầu trời đêm khiến khung cảnh thêm huyền diệu. Tịnh Hương đặt lại tách trà, nằm xuống chiếc giường nệm ấm. Vu Quân đắp chăn cho cô rồi ân cần vỗ về cô ngủ.

Nghe tiếng cô đã say giấc, anh mới nhẹ nhàng rời phòng, lặng lẽ đi thẳng xuống căn hầm bí mật của nhà Mộ Dung.

“Bạch Đình, điều tra thế nào rồi?”

“Cậu chủ, vụ bên nước S, rồi vụ hôm nay thực sự có liên quan đến nhau đúng như cậu đoán. Nhưng...”

“Nhưng gì?” Vu Quân rọi ánh mắt sắc bén về phía Bạch Đình đang ngập ngừng.

“Cả hai chuyện dường như đều có bàn tay của người nhà Mộ Dung.”

“Cũng không có gì bất ngờ cả. Từ ngày tôi ngồi ở vị trí này có biết bao nhiêu người không vừa mắt cơ chứ? Họ chỉ hận không thể đoạt được mạng của tôi hoặc đem tôi ấn xuống bùn mà thôi.

“Vậy chúng ta... nên làm gì ạ?” Bạch Đình nghi ngại hỏi. Gần đây có nhiều chuyện xảy tới, kéo theo đó nguy cơ cũng phát sinh nhiều. Điều này khiến cho anh thự sự lo lắng thay cho chủ nhân của mình.

“Án binh bất động thôi. Trong khi đó thì âm thầm rèn luyện, thiết lập bảo vệ tốt hơn. Tôi không tin, kẻ đó có thể ẩn nhẫn lâu trong bóng tối như vậy, trước sau gì cũng sẽ hiện thân mà thôi.”

“Vâng, tôi biết rồi ạ.”

Vu Quân mím môi lại, đứng bất động trong bóng tối, lặng lẽ nhìn vào màn hình camera chiếu mọi ngóc ngách trong Tĩnh Thảo Viên ở đây. Bạch Đình cũng không dám hỏi thêm gì, chỉ đứng đó chờ lệnh.

“Lâu như vậy rồi, tôi vẫn không tìm được người ấy. Nếu tìm được, tôi có thể sống một đời bình thường rồi.” Vu Quân nói, thanh âm chất chứa rất nhiều cảm xúc. Mà Bạch Đình cũng chỉ biết thở dài.