Độc Chiếm: Rơi Vào Lưới Tình

Chương 19: Bộ mặt giả dối




Tịnh Hương thoái lui vào góc tường, lùi dần tìm hướng cửa, đôi mắt vẫn mở to nhìn về phía những cái bóng đang tiến về phía mình.

“Ai? Các người là ai?” Một lần nữa Dương Tịnh Hương tuyệt vọng hét lên. Khuôn mặt xám ngắt như tro tàn.

“Cô em! Chúng ta vui vẻ một chút nhé!” Tiếng nói dị hợm cười cợt vang lên bên tai. Tịnh Hương như chết trân. Toàn thân run rẩy đến mức mềm nhũn.

“Huhu. Đừng mà. Tôi chỉ đi nhầm vào đây, chắc chắn không phải người các anh hẹn đâu.” Tịnh Hương vẫn cho rằng đây là sự tình cờ.

“Đâu! Anh đâu có hẹn ai? Là em chủ động hẹn bọn anh chứ? Tình thú của em khiến người khác kinh ngạc đó. Một lúc có thể vui vẻ cùng năm người bọn anh.” Từ trong bóng đêm, một thân thể trần truồng từ từ tiến lại, mùi thuốc lá trên người gã phả vào Tịnh Hương. Cô khóc nấc lên.

“Không! Các người nhầm rồi, tôi không có hẹn ai hết. Tôi đi nhầm.”

“Lại muốn thêm chút kích thích à? Em cũng biết cách tạo cảm hứng đó. Haha.” Một thanh âm khác vang lên trong căn phòng, kèm với đó là tiếng cười của cả đám.

“Tách!” Đột ngột luồng ánh sáng chiếu tới căn phòng, cùng với tiếng bật công tắc. Dương Tịnh Hương giật bắn mình, hoảng hồn hét lên.

Trước mắt cô, năm gã đàn ông đều trần như nhộng đang vây quanh cô, đôi mắt từng gã đều đỏ ngầu bởi dục vọng đang xâm chiếm.

“Làm việc trong điều kiện ánh sáng tiêu chuẩn chúng ta sẽ lưu được khoảnh khắc đẹp đẽ. Haha.”

“Cứu. Cứu với! Có ai không?” Lúc này, bản năng chống cự sau bao sợ hãi mới trỗi dậy trong lòng Dương Tịnh Hương, cô hét lên, điên cuồng lao ra phía cánh cửa.

“Mẹ kiếp! Con đàn bà này định tính chơi trò gì? Thuê tụi anh đến đây mua vui bây giờ lại kêu cứu?”

Thông qua ngữ khí, quả thật Dương Tịnh Hương xác định đám đàn ông lúc này không hề nói dối.

“Không. Tôi không thuê, là người khác, chắc các ngươi nhầm rồi.” Cô hét lên.

Rõ ràng năm gã được thuê đến để mua vui cho người nào đó. Trong cuộc sống hỗn loạn này, những quý bà quý cô có đời sống khác người không hề hiếm. Họ thích chơi mấy trò kích thích hoặc vui vẻ tập thể. Trước đây Dương Tịnh Hương cũng đã từng nghe qua, không ngờ đến lúc mình lại bị đẩy vào tình huống trớ trêu này. Cô lần nữa khẳng định:

“Tôi có tiền, nhưng tôi không hứng thú với chuyện này, thả tôi ra.”

Năm gã đàn ông nghi ngờ quay nhìn nhau, lại nhìn Tịnh Hương như vật thể lạ.

Nhưng rồi, khuôn mặt xinh đẹp như hoa hồng chớm nở của cô, lại thêm đôi mắt lấp lánh biết nói, cánh ngực phập phồng vì hoảng loạn của cô lúc này chẳng khác nào một khu vực xuân sắc kích thích bản năng nguyên thủy trong lòng gã đàn ông. Bọn họ nhìn cô như con thú săn khát mồi.

“Nhưng... cô em mơn mởn thế này, anh đây không cầm lòng được. Kể cả là trả thêm tiền cũng phải có được cô em.” Một gã trong số năm tên đã nói hộ nỗi lòng của đồng bọn mình. Hắn sáp đến, môi lưỡi nhớp nháp muốn chiếm đoạt Tịnh Hương.

“Không! Không! Cứu tôi! Buông ra đi.”

“Rầm!”



Đột ngột, cánh cửa bị phá tung bản lề khiến tất thảy sửng sốt quay nhìn.

Tịnh Hương co rúm người lại. Cô đưa đôi mắt nhìn ra.

Từ phía cửa, Mộ Dung Vu Quân y như quỷ dữ từ địa ngục xuất hiện, đôi mắt đỏ rực muốn giết người. Anh rít lên:

“Kẻ nào dám?”

Tịnh Hương sau giây phút sợ hãi đó, cô vội vã chạy về phía anh, nhỏ bé nép trong lòng. Chưa bao giờ cô cảm thấy ác ma lại trở thành cứu tinh của mình giống với lúc này. Cô nấc lên:

“Vu Quân!”

Khoảnh khắc cô nép vào ngực anh run rẩy khiến cho Vu Quân càng nổi điên, một tay ôm lấy cô, một tay túm một gã nhấc bổng lên. Chiếc áo măng tô trên người càng khiến anh trở nên giống thần Chết.

“Khốn nạn! Quỳ xuống xin lỗi cô ấy.” Anh gằn từng chữ, đôi mắt đục ngầu.

“Ọc ọc...” Gã đàn ông kêu lên mấy tiếng, hai tay muốn gỡ gọng kìm ra khỏi họng mình mà không được, đôi mắt trắng dã, xanh xám.

Vu Quân ném hắn xuống. Tên đàn ông lúc trước mạnh miệng muốn trả tiền mua người lúc này xụi lơ trên thảm, toàn thân như không còn sức sống.

Bốn gã còn lại kinh hãi co rúm một góc. Thân thể trần truồng càng thêm dị hợm. Bọn chúng quỳ xuống cầu xin:

“Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi cứ nghĩ cô ấy thuê chúng tôi.”

Bạch Đình lúc này từ đâu tiến đến, tóm lấy một gã, dí thẳng khẩu súng vào đâu nói:

“Ai thuê? Mau nói nếu không tao bắn chết.”

Một thân ảnh bò lê trên sàn nhà, lục tìm chiếc quần vứt lăn lóc trong một góc rồi lấy ra cái điện thoại. Tay run như cầy sấy đưa về phía Bạch Đình.

“Dạ... đây. Giao dịch vào sáng nay, ngày giờ, địa điểm,... tiền đều rõ ràng.”

Bạch Đình quét ánh mắt sắc lạnh nhìn bốn gã một lượt, bàn tay vươn ra đón lấy cái điện thoại.

“Là Tống Tử Phong?” Tiếng Bạch Đình vang lên. Mà Tịnh Hương giây phút này đang khóc nấc liền nín bặt.

“Anh nói cái gì?”

Bạch Đình hướng đôi mắt về phía Vu Quân như xin ý kiến. Vu Quân ôm lấy Tịnh Hương, nói khẽ:



“Đừng bận tâm.”, anh muốn mang cô đi, dường như anh sợ cô đau lòng nhiều hơn việc làm rõ trắng đen về bộ mặt Tử Phong.

“Không. Tôi cần phải biết.” Tịnh Hương hồi phục tâm thế, nỗi sợ đã lùi lại phía sau. Lúc này chỉ muốn có được tất cả sự thật.

“Mang hắn vào đây.” Vu Quân liền nói.

Không nhanh không chậm, từ bên ngoài, một vệ sĩ tóm lấy Tống Tử Phong rồi đẩy hắn vào bên trong căn phòng.

“Chúng tôi phát hiện hắn ta lén lút ở bên ngoài.”

Vu Quân nhíu mày một cái, cơn giận lại bùng nổ trong anh. Anh toan xông đến thì Tịnh Hương kéo lại chắn trước. Có lẽ, bình tĩnh rồi xâu chuỗi lại mọi việc cô cũng có thể nhìn ra rất nhiều thứ.

“Tử Phong, anh nói đi! Chuyện này là sao?”

Tống Tử Phong run rẩy trên sàn nhà, trông hắn đáng khinh hơn bao giờ hết.

“Không có, anh không biết gì hết. Tịnh Hương, hãy tin anh, anh không bao giờ thuê bọn chúng. Chúng đổ oan cho anh.”

Dương Tịnh Hương thấy tim mình nhói lên, cảm giác lồng ngực tức thở, cô nghẹn lại.

Tống Tử Phong bò trên sàn, lồm cồm tiến tới bám lấy chân của Tịnh Hương. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy đối phương hèn mọn đến thế. Cô thấy lòng như vỡ nát.

“Là hắn. Chính hắn đổ vạ cho anh. Hắn muốn hủy hoại nhà họ Tống, hủy hoại anh và em.”

Bạch Đình nghe mấy lời này tức giận, anh tiến tới, chỉ mặt Tống Tử Phong mà nói:

“Thằng khốn! Cậu chủ tao đã nương tay cho mày và gia đình rất nhiều lần vì nghĩ đến cô Dương. Nhưng mày vẫn không bao giờ biết giới hạn. Ngày hôm qua, trong căn phòng này mày và Thanh Vân đã làm gì mày không quên chứ? Tao có cả video kích thích lắm đó.”

Đáy mắt Tịnh Hương bùng lên ngọn lửa hoài nghi. Cô chua xót nhìn đối phương không chớp mắt.

“Bạch Đình, đủ rồi.” Vu Quân trừng mắt cảnh cáo vệ sĩ của mình.

“Tịnh Hương! Không đúng, anh bị gài, em phải tin anh.”

Nhưng Tịnh Hương chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt khinh bỉ, cô lùi lại, nép vào lòng Vu Quân.

“Tôi và cả Vu Quân chưa từng nói rằng họ được thuê để tới.”

Nói xong lời này, cô cười lớn, rồi thân thể như không còn chút sức lực nào, ngay lập tức ngất xỉu:

“Tịnh Hương!”