Độc Chiếm - Phồn Nhã

Chương 38: Bắt cóc (2)




Lí Dũng nhốt chúng tôi vào một nhà kho, trước khi ra ngoài còn ném cho tôi một chiếc áo cũ nát.

“Đừng có chết cóng đấy! Tôi còn chờ Tôn Chí Hạo đến cầu xin nữa, ha ha ha.”

Cánh cửa “Rầm” bị đóng lại.

Nhiệt độ ban đêm lạnh đến dưới âm ba mươi mấy độ, nhà kho lại lớn như vậy, rất lạnh.

Tôi sợ Điểm Điểm bị lạnh không tốt, nên cho bé dựa vào ngực tôi, thật vất vả mới dùng bàn tay bị trói chặt nhặt được chiếc áo đắp lên.

Điểm Điểm không hề khóc, ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Mẹ, người này là người xấu sao?”

Tôi “Ừ” một tiếng.

Tôi không quen nhiều người trong hắc đạo, nhưng dù sao tôi ở chung với Tôn Hạo Chí nhiều năm như vậy, nên miễn cưỡng gặp được không ít.

Hung ác, âm hiểm, xảo quyệt, miệng nam mô bụng bồ dao găm... Cái dạng người gì cũng có.

Nhưng không có người nào điên cuồng như Lí Dũng!

Gã ta vui giận thất thường, đôi mắt thâm ở trong hốc mắt to luôn luôn bắn ra ánh mắt hung dữ khát máu.

Tôi không biết gã muốn làm gì chúng tôi, như tôi chắc chắn, gã ta không có tính toán giữ lại mạng sống cho bất kì ai trong chúng tôi.

Tôi cúi đầu, hôn lên trán Điểm Điểm.

Điểm Điểm, thật xin lỗi.

Mẹ không bảo vệ tốt cho con.

Giống như Điểm Điểm nhìn ra sự lo lắng của tôi, ngược lại đi an ủi tôi: “Mẹ, đừng sợ. Chắc chắn ba ba sẽ đến cứu chúng ta. Mẹ cứ yên tâm.”

Tôn Hạo Chí sẽ đến, tôi biết rõ.

Chẳng qua tôi và Điểm Điểm chỉ là mồi nhử, Tôn Hạo Chí mới là mục tiêu của Lí Dũng.

Nhưng nếu anh đến, chỉ thêm một người gặp nguy hiểm thôi.

Điểm Điểm lại rất lạc quan: “Ba ba rất giỏi, chắc chắn sẽ đánh bại được người xấu này.”

Dáng vẻ tràn đầy tự tin của bé làm cho tôi có thêm hi vọng: “Điểm Điểm nói đúng, ba ba sẽ đến, nhất định sẽ đến.”

Điểm Điểm dựa vào người tôi, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, bọn họ nói ba ba là xã hội đen, nhưng con thấy ba ba không giống như họ nói, ba ba là người tốt. Con không quan tâm người khác nói như thế nào, dù sao trong lòng con thì ba ba là một anh hùng, ba sẽ bảo vệ chúng ta.”

“Ừ.”Trừ từ đó ra, tôi không nói được gì nữa.

Nhiều khi, tôi không biết đứa bé đã hiểu hết mọi chuyện.

Trong thế giới của bé, chỉ có người tốt và người xấu khác nhau, tất cả đen trắng đều rõ ràng.

Bé yêu thích, bé không thích, được chia ra rõ ràng.

Nhưng mà tôi, luôn ở biên giới mà do dự, mỗi lần tôi bước về phía trước một bước, nhìn thấy một điểm tốt ở anh, đều có vô số cánh tay ở phía sau lôi kéo, mang tôi quay lại...

Luôn luôn chiến đấu cùng với tôi, đến lúc này, cuối cùng thì tôi mới phát hiện ra, tôi vẫn ỷ vào sự bảo vệ của anh.

Lúc này, anh có tìm ra tôi không?

Lòng càng ngày càng lạnh.

Điểm Điểm ở trong ngực tôi dần thiếp đi.

Còn tôi hoàn toàn không có cách nào khép mắt lại.

Đêm nay sao lại dài như vậy?

Điểm Điểm ngủ không thoải mái, thân thể dãy dụa không ngừng.

Tôi dán mặt lên trán bé, sao lại nóng như vậy chứ?

Cơm tối cũng không ăn, lại ở chỗ lạnh như vậy, một đứa bé làm sao chịu nổi, chắc chắn đã phát sốt!

Tôi gọi bé: “Điểm Điểm, Điểm Điểm!”

Bé miễn cưỡng mở mắt ra, mơ màng nói: “Mẹ, con rất lạnh.”

Nói xong lại nhắm mắt lại.

Tôi lại gọi bé, bé chỉ ậm ờ vài tiếng, lại không nói chuyện nữa.

Ngay lập tức tôi thấy sợ, bọc áo khoác xung quanh bé, chạy đến trước cửa mà đá.

“Mở cửa! Mở cửa!”

Trong kho hàng trống trải, chỉ có tiếng la của tôi và âm thanh cửa sắt bị đá, quanh đi quẩn lại.

“Lí Dũng! Mở cửa nhanh lên! Chúng tôi muốn đi bệnh viện!”

Bên ngoài không có người.

Tôi gõ thật lâu, đều không có người nào đến.

Chắc chắn Lí Dũng đã ném chúng tôi ở chỗ này, rồi đi đến nơi khác.

Chúng tôi phải làm gì bây giờ?

Điểm Điểm rên nhẹ, chắc chắn bé rất khó chịu.

Tôi lại đau lòng, vừa sốt ruột, không thể ngồi chờ chết được, tôi muốn rời đi.

Cửa sổ đóng lại lộ ra một kẽ hở, một ít ánh sáng yếu ớt chiếu vào.

Trời hửng sáng.

Mượn chút ánh sáng này, tôi bắt đầu tìm hiểu căn nhà kho hẻo lánh.

Góc tường có mấy chiếc thùng sắt, trên mặt đất có vài tấm ván gỗ nằm rải rác.

Tôi lại tìm được vài chiếc đinh ở trên tấm ván gỗ, lập tức đặt dây thừng bị trói lên mài.

Không biết mài bao lâu, da trên cổ tay bị mài mất, cuối cùng dây thừng chỉ còn lại một chút.

Lúc này, ở cửa truyền đến tiếng động, cánh cửa cũng chuyển động một chút.

Là Lí Dũng về.

Tôi vội vàng chạy về gần Điểm Điểm, dùng áo khoác che cổ tay lại.

Cửa bị mở ra, Lí Dũng bước vào, mặt mũi tươi cười đầy dối trá: “Làm sao vậy? Cô đơn sao?”

Tôi đang gấp muốn chết, hét to với gã: “Con gái tôi bị bệnh! Anh nhanh đưa chúng tôi đi bệnh viện!”

Lí Dũng giả bộ ngồi xuống, đẩy áo khoác ra, sờ khuôn mặt Điểm Điểm rồi nói: “Thật à, sốt rồi. Đáng thương, đáng thương!”

“Cầu xin anh, đưa chúng tôi đến bệnh viện đi. Tôi đảm bảo sẽ không bỏ trốn, lấy cho bé ít thuốc là được!” Tôi bắt đầu cầu xin gã, hi vọng gã có chút thương xót.

Lí Dũng chỉ vuốt ve khuôn mặt non mềm của Điểm Điểm, ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của tôi.

Gã ta rất chăm chú, giống như xem Điểm Điểm là một khối thịt ngon.

“Đưa chúng tôi đến bệnh viện!” Tôi lại tiếp tục cầu xin gã.

Cuối cùng gã cũng nghe được lời nói của tôi, nhíu lông mày nhìn tôi lắc đầu: “Khó mà được! Sẽ có nguy hiểm!”

Nói xong liền cười ha ha thành tiếng.

“Anh!”

Tôi tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn gã, dịch Điểm Điểm về phía bên cạnh.

Lí Dũng khua tay trên không trung, một lúc sau, bỗng nhiên đưa về phía tôi.

“Có thể mang đứa bé này đi bệnh viện... Nhưng mà, tại sao tôi phải đưa nó đi chứ? Ba ba nó thiếu chút nữa đã hại chết tôi! Bây giờ tôi chưa làm được gì, còn muốn đưa con gái anh ta đi bệnh viện sao? Cô nghĩ tôi ngu à?”

Gã vừa nói, vừa vuốt mặt và tóc tôi.

Tôi chán ghét lui về phía sau, trái phải tránh né.

Gã cười ha ha đi về phía tôi: “Tôi thấy cô không muốn cho con gái cô chữa bệnh đây mà!”

Tôi không quan tâm gã, uốn éo đầu.

Lí Dũng tóm lấy cổ áo tôi, kéo tôi lại: “Cô nghĩ tôi phải nói điều kiện với cô sao?”

Tôi liều mạng giãy dụa, mặc kệ có chọc giận gã hay không, hét lên với gã: “Anh thả tôi ra! Anh dám chạm vào tôi một chút, Tôn Hạo Chí sẽ không tha cho anh!”

Sắc mặt gã trở nên dữ tợn: “Đầu tiên, cô vẫn nên quan tâm rằng tôi có tha cho cô không đi!”

Sức lực cánh tay gã lớn như vậy, tôi không kịp giãy dụa, đã bị gã kéo ra bên ngoài.

Ngày hôm qua khi bị nhốt trong nhà kho thì trời đã tối nên tôi không để ý, hóa ra ở bên cạnh còn có một căn phòng nhỏ.

Chính giữa gian phòng là một bếp lò nhỏ, gần tường còn có một chiếc giường nhỏ.

Gã ta ném tôi lên giường, lập tức tôi thét lên: “Anh đừng đến đây.”

Gã ta nghiêng người cười rộ lên: “Kêu to lên, kêu lớn tiếng lên đi! Ở đây không có người...”

Tôi nhìn trước nhìn sau, đôi mắt căng thẳng nhìn bốn phía, tìm xem có thể lợi dụng thứ gì làm vũ khí không.

Lí Dũng đã cởi áo khoác xuống để một bên, từng bước đến gần tôi.

Tôi không còn đường lui nữa, bây giờ không thể nói gì nữa, chỉ có thể nghĩ biện pháp tự cứu mình.

Nhưng gã không cho tôi thời gian suy nghĩ, chỉ chớp mắt đã đè lên người tôi.

“A! Anh thả tôi ra!” Tôi vùng vẫy, bỗng nhiên dây thừng từng mài bị tôi giật đứt.

Hai tay thoát khỏi trói buộc, tôi nhanh chóng sờ lên áo ngoài Lí Dũng.

Vừa rồi tôi có nhìn thấy, cây súng kia gã để trong túi áo.

Tôi căng thẳng sợ hãi, vừa giãy dụa dưới người gã, vừa run rẩy lục lọi ở áo khoác.

Đúng là ở đây!

“Cút ngay!” Tôi hét to, đồng thời chỉa họng súng vào đầu gã.

Lí Dũng chậm rãi đứng lên, nhướng lông mi, cười nói: “Đừng kích động. Tôi chỉ nói đùa chút thôi...”

Tôi ra lệnh cho gã: “Anh, lui về phía sau, giơ hai tay lên.”

Gã giơ hai tay lên, vẫn cười hì hì nói: “Được! Được! Đều nghe cô.”

Tôi nhìn theo gã đang lui về sau từng chút, cho đến lúc dựa vào tường.

Tiếp theo phải làm sao đây?

Tôi không dám nổ súng, cũng không có khả năng đánh gã ta ngất xỉu, tôi chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi, có lẽ tôi phải trói gã ta lại.

Nhưng mà tìm dây thừng ở đâu?

Bỗng nhiên, tay Lí Dũng cử động, ngay lập tức tôi nhắm súng vào người gã: “Không được nhúc nhích!”

Trên mặt gã nở nụ cười giễu cợt, nhưng miệng lại nói: “Không nhúc nhích, không dám nhúc nhích.”

Có thể thấy tôi có dáng vẻ luống cuống, khiến gã có cảm giác dễ dàng đối phó.

Tôi hung hăng trừng gã, đồng thời nghĩ đến việc có thể nhốt gã ta ở bên trong.

“Anh đi vào! Đứng dựa vào tường!”

Lí Dũng chậm rãi đi vào, hoàn toàn không phản kháng chút nào.

Tôi đi phía sau gã, đi đến bên người Điểm Điểm, cúi người ôm bé lên.

Thật ra bình thường tôi không thể dùng một tay ôm nổi Điểm Điểm, nhưng bây giờ sức lực tôi lại vô cùng lớn, dùng một cánh tay trái cũng ôm được bé.

Lí Dũng nhìn tôi cười: “Bên ngoài trời đầy tuyết, cô muốn đưa đứa bé bị bệnh đến chỗ nào?”

“Chìa khóa xe của anh đâu, đưa cho tôi!”

Lí Dũng nhìn túi áo của gã rồi nói: “Ở trong túi áo của tôi, cô đến lấy đi.”

Sao tôi dám đi qua?

“Anh tự lấy ra, sau đó ném trên mặt đất.” Tôi chỉ về phía cửa ra vào.

Lí Dũng làm ra vẻ mặt thất vọng, lắc đầu nói: “Vậy cũng được.”

Gã vươn tay vào túi, chậm rãi nói: “Tôi muốn tốt cho cô thôi, bây giờ ở bên ngoài... Rất nguy hiểm!”

Ngay tại lúc gã nói ra hai từ “Nguy hiểm”, một cây phi đao bay đến chỗ tôi và Điểm Điểm/

“Aaa.”

Phản ứng đầu tiên của tôi là bào vệ Điểm Điểm, dưới tình huống khẩn cấp tôi đã xoay người ngăn trước bé.

Phi đao đâm sượt qua vai tôi, tạo ra một vết thương rất sâu, sau đó rơi xuống nền xi măng, phát ra một âm thanh trong trẻo.

Tôi đau đến mức ngã ngồi trên đất.

Lí Dũng đi hai bước đã đến chỗ tôi, thoải mái nhặt cây phi đao rơi trên mặt đất.

“Cô xem, tôi đã nói rất nguy hiểm.”

Gã vừa nói, vừa đẩy tôi ra, lấy khẩu súng về.

“Anh giết chúng tôi đi!”

Tôi đã một lòng muốn chết, dù sao không thể sống được, tôi không muốn chịu nhục.

Nhưng gã lại ngồi xuống trước mặt tôi.

“Vậy không thú vị rồi! Các người đều chết, vậy sao tôi có thể thấy được dáng vẻ thấp hèn của Tôn Hạo Chí khi cầu xin tôi được?”

Gã ta loa qua nói, đưa chiếc phi đao lên miệng, lè lưỡi liếm vết máu trên đó.

Như vậy nhìn thật kinh khủng.

Dao găm bị gã liếm đến sáng bóng, chỉ thấy một ánh nắng chiếu lên lưỡi đao, phản xạ lên khuôn mặt tôi.

“Nếu không, tôi cắt lấy thứ gì đó trên người cô, cho chồng cô nhanh đến đây! Cô cũng muốn nhìn thấy anh ta đúng không!”

Miệng vết thương đau nhói và lòng sợ hãi tột cùng khiến tôi phát run, nhìn dao găm của gã đang lại gần, tôi muốn khóc thét lên.

Lí Dũng lại cười ra tiếng, giống như rất hài lòng mà hưởng thụ dáng vẻ này của tôi.

Biến thái!

Kẻ điên.

Trong lòng tôi mắng chửi gã.

Lí Dũng đã cười đủ, thò tay lấy điện thoại di động ra rồi nói: “Nhớ số điện thoại chồng cô không? Gọi điện báo bình anh cho anh ta đi! Chắc là anh ta rất lo cho hai người đấy!”

Tôi nghiến răng đọc số điện thoại di động của Tôn Hạo Chí, Lí Dũng ấn gọi.

Trong điện thoại vang lên tiếng chuông mà Điểm Điểm yêu thích nhất, sau đó, điện thoại kết nối.