Độc Chiếm - Phồn Nhã

Chương 17: Ký ức đẫm máu




Ăn cơm xong, Hải Đào và Hòa Thượng cũng không có ý muốn đi về.

Tôi sớm đuổi Điểm Điểm lên lầu làm bài tập, lúc xuống tới lầu, nhìn thấy Hòa Thượng vẻ mặt không chút thay đổi, một mình ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, nhưng lại không thấy bóng dáng Hải Đào đâu.

Tôi bưng ly trà tới, khoát tay ý bảo Hòa Thượng không cần đứng lên, thế mà cậu ấy vẫn cúi người rồi mới đưa tay nhận ly trà.

Tôi ngồi xuống đối diện với cậu ta, vừa ngước mắt nhìn ra thấy Hải Đào đang gọi điện thoại ở ngoài cổng chính, khuôn mặt lộ rõ vẻ nặng nề.

Tôi hiểu rõ Hải Đào là người khôn khéo vô cùng, nhất định không hỏi được gì từ miệng cậu ấy, vẫn là hỏi Hòa thượng trước: "Hôm nay Hải Ba cũng bận rộn?"

Hòa thượng suy nghĩ một chút mới trả lời: "Vâng"

Tôi lại hỏi: "Vậy cậu cùng Hải Đào từ chỗ nào tới?"

Hòa thượng sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn thẳng ra phía cửa, là đang tìm Hải Đào xin giúp đỡ sao?

Tôi không cho cậu ta cơ hội, hỏi tiếp: "Anh Tôn của các cậu cũng ở đằng đó hả? Các cậu không phải trở về sao?"

Tôi hoàn toàn đang tính kế cậu ta.

Hòa thượng im lặng một lúc lâu, thật sự không kéo dài được nữa mới nói: "Vâng, không cần trở về.

Tôi tiếp tục hỏi: "Cậu không trở về, bọn họ không có chuyện gì sao?"

Hòa thượng không chắc chắn đáp: "Chắc sẽ không có chuyện gì, bên kia đủ người."

Suy đoán của tôi cơ bản đã được chứng thật, nhất định là xuất hiện tình huống rất nguy hiểm, Tôn Hạo Chí mới phái Hải Đào cùng Hòa Thượng tới bảo vệ chúng tôi.

Rốt cuộc là chuyện gì, ngay cả Hải Ba gần như rút lui cũng trở lại giúp đỡ?

Tôi bắt đầu căng thẳng, giả bộ bình tĩnh uống một hớp trà, tính toán làm thế nào để hỏi thêm.

Hải Đào đẩy cửa đi vào, khuôn mặt đổi thành vẻ ôn hoà: "Ôi! Hôm nay thật lạnh, thời tiết thay đổi rồi."

Tôi vừa nghĩ, dứt khoát kích cậu ta một câu, buộc cậu ta phải nói thật: "Vậy các cậu nên về sớm một chút, lát nữa trời sẽ mưa!"

Hải Đào vui vẻ: "Đừng mà chị dâu, chúng em ở lại đây, trở về cũng không có việc gì làm. TV nhà anh chị tốt như thế, em và Hòa Thượng ở dưới lầu xem bóng đá, không làm phiền chị chứ?"

Cậu ta đẩy vấn đề ngược trở về , tôi hạ quyết tâm, nhất định phải hỏi ra, trên mặt vẫn cười nói: "Vậy cũng không tốt, cậu không về nhà vợ cậu lại lo lắng, hơn nữa mai Điểm Điểm còn phải đi học nữa!"

Hải Đào không một chút khó xử, mở miệng liền nói: "Chị dâu, xem chị nói kìa, em ở lại nhà anh Tôn, vợ em mới yên tâm đấy! Nếu chúng em xem bóng đá tới khuya, sẽ không về nữa, sáng mai trực tiếp đưa Điểm Điểm đi học, cũng thuận tiện hơn!"

Cậu ta đẩy đẩy gọng kính viền vàng, giọng điệu vừa khách khí vừa vô lại làm cho người ta hết cách.

Hai anh em Hải Ba và Hải Đào dáng vẻ rất giống nhau, nhìn bề ngoài Hải Đào có vẻ lịch sự hơn một chút, thật ra lại là một người khó trị.

Tôi âm thầm cắn môi, xem ra bọn họ không chịu nói, thôi, không nói cho tôi biết, tôi cũng không hỏi nữa.

Tùy bọn họ đi!

Tôi mặc kệ bọn họ, xoay người đi lên lầu với Điểm Điểm.

Cả đêm, Hải Đào và Hòa Thượng đều ở dưới lầu canh chừng không một tiếng động, mỗi lần tôi lặng lẽ mở cửa từ cầu thang nhìn xuống, đều nhìn thấy ánh mắt hòa thượng sáng ngời nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, còn Hải Đào thì nửa nằm trên ghế sofa, không ngừng nhìn điện thoại di động.

Không khí căng thẳng lan tràn, tôi quay về phòng, cài cửa, vẫn cảm thấy lo lắng.

Suy nghĩ một chút, thay quần áo thường ngày, ôm Điểm Điểm đến ngủ trên giường của tôi.

Điểm Điểm còn đang buồn ngủ hỏi tôi: "Mẹ, làm sao vậy?"

Tôi cười cười an ủi bé: "Không có chuyện gì, mẹ muốn ngủ cùng con."

Bé xích lại ôm tôi, tôi ôm lấy thân thể ấm áp mềm mại nhỏ bé của bé, mới có thể cố gắng nhắm mắt lại, nhưng đầu óc không ngừng nghĩ dù chỉ một khắc.

Phong ba trong ký ức không nén được cuồn cuộn dâng lên.

Tôi tình nguyện không bao giờ nhớ lại chuyện cũ cùng cảnh tượng máu me ấy …….

Chuyện xảy ra khi Điểm Điểm còn nhỏ.

Khi đó, Tôn Hạo Chí còn chưa có được địa vị như bây giờ, khu Hà Tây tất nhiên là địa bàn của anh, nhưng Tạ Tứ ở thành Bắc vẫn luôn vi phạm nên xảy ra mâu thuẫn với anh.

Tôi từng gặp mặt Tạ Tứ một lần, đều có chút nhớ lại mà hoảng.

Tóm lại, khi đó mâu thuẫn giữa Tôn Hạo Chí và Tạ Tứ trở nên gay gắt, nhưng tôi lại không biết gì cả, còn tưởng rằng có thể cùng anh trải qua cuộc sống yên tĩnh, năm đó, tôi thật sự đã nghĩ như vậy.

Mùa đông năm đó rất lạnh.

Sau vài ngày tuyết rơi, tuyết đóng băng trên cửa kính, trên bệ cửa sổ tuyết đọng lại cao hơn tầm với của tôi.

Lúc Tôn Hạo Chí ra khỏi nhà, tôi nói anh đi đường cẩn thận, anh còn quay đầu về phía tôi cười cười.

Điểm Điểm đang bi bô tập nói ở phía sau gọi: "Ba, bái bai."

Anh nói rõ ràng: "Anh sẽ về sớm."

Nhưng vừa đi chính là ba ngày ba đêm chưa về nhà, đến ngày thứ tư, Hải Ba xông tới, nói tôi ôm Điểm Điểm đi cùng cậu ta.

Ngay cả giày của Điểm Điểm cũng chưa kịp lấy, cậu ta đã đẩy tôi vào xe.

Điểm Điểm tròn mắt nhìn chằm chằm, không khóc không nháo, hoảng sợ ôm lấy cổ của tôi.

Tôi không biết an ủi bé như thế nào, vì bản thân tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Hải Ba tránh nặng tìm nhẹ trả lời câu hỏi của tôi: "Có chút chuyện, nhưng không cần gấp gáp. Anh Tôn ra ngoài mấy ngày, nhớ hai mẹ con chị thôi."

Chắc chắn không đơn giản như vậy, cậu ta cũng không nói nhiều chỉ bảo đảm với tôi nhìn thấy anh Tôn ngay lập tức sẽ không có chuyện gì.

Cậu ta nói như vậy, càng làm cho tôi hiểu ra chúng tôi đang gặp nguy hiểm.

Chiếc xe rời khỏi đường chính, chạy trên con đường nhỏ không một bóng người trừ tuyết trắng, nhìn phía xa là một mảnh tuyết trắng xóa bao phủ, tuyết đã đóng thành tầng băng cứng thậy dày.

Trên mặt đường nguy hiểm như vậy, một người lái xe luôn cẩn thận như Hải Ba lại lái xe nhanh đến nỗi muốn tung ra. Tôi không dám làm phiền cậu ấy, sợ cậu ấy không chú ý sẽ lật xe, chỉ ôm Điểm Điểm thật chặt, cầu mong đến nơi nhanh một chút.

Rốt cuộc xe dừng lại trước một khu nhà đã cũ .

Tôi chưa tới chung cư này bao giờ, giờ này đáng ra là khoảng thời gian người dân tan tầm ồn ào trở về nhà mới đúng, thế mà nơi này lại là một khoảng yên lặng, xung quanh chỉ nghe được âm thanh phun nước "Xèo xèo" phát ra từ hệ thống sưởi ấm lộ ra trong không khí.

Chúng tôi lên lầu trong bóng tối, Hải Ba dẫn đường ở phía trước, tôi ôm Điểm Điểm đã ngủ say đi theo sau.

Hải Ba dùng sức giậm một cái xuống mặt đất, tiếng đèn cảm ứng sáng bừng trong nháy mắt, "Ầm", trên lầu đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn.

Nhất thời tôi còn đứng yên chưa biết chuyện gì xảy ra, Hải Ba đã xoay người kéo cánh tay của tôi chạy xuống.

Tôi bị vấp ngã ở bậc thang cuối cùng, Hải Ba khom lưng kéo tôi.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã có người vọt đến.

Lúc dao găm chém xuống mang theo một luồng gió lạnh âm u.

Tôi quay đầu nhìn lại, lưỡi dao sáng loáng đã chém tới trước mặt tôi.

Tôi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ lóe lên một ý nghĩ —— tôi chết, Điểm Điểm phải làm sao?

Máu ấm nóng phun lên mặt tôi, không phải của tôi.

Hải Ba đưa tay thay tôi cản một đao, hai ngón tay không tiếng động rơi trên mặt đất.

Hoàn toàn không có thời gian để la hét.

Hải Ba ngay cả một tiếng cũng chưa kêu lên đã nhấc chân đạp ngã người kia.

Tôi lập tức ôm Điểm Điểm chạy ra ngoài, Hải Ba ở phía sau đánh ngã hai người rồi mới chạy theo.

"Còn lái xe được không?" Tôi hỏi cậu ta.

Hải Ba nói không có việc gì.

Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy tay của cậu ấy không ngừng run rẩy, ngay cả chìa khóa xe cũng cầm không chắc.

"Để tôi mở." Tôi nói.

Tôi và Hải Ba vừa mới đóng cửa xe, đã thấy rất nhiều người lao xuống, bao vây chung quanh xe.

Gậy sắt đập lên kính xe, phát ra tiếng vang kinh người.

Rốt cuộc Điểm Điểm "Oa" một tiếng khóc lên, Hải Ba vừa lấy áo vest che mặt bé lại, vừa quay sang phía tôi hô to: "Xông tới!"

Muốn tôi lái xe đâm bọn họ sao?

Tôi do dự.

Có người leo lên xe, giơ ống thép đập mạnh xuống, lại có một tấm kính nữa bị vỡ.

Rốt cuộc tôi khởi động xe lùi về phía sau, người nọ lắc người nhưng không ngã xuống, ngược lại vung ống thép lên một lần nữa.

Tôi đưa tay che mặt theo phản xạ, Hải Ba bảo vệ đầu của Điểm Điểm.

Nhưng vang lên không phải là tiếng kính bị đập bể, mà là một tiếng hét thê thảm cùng với âm thanh va chạm.

Khung xe rung mạnh một cái, tôi mở mắt ra, nhìn ra ngoài theo khe hở ngón tay, một khuôn mặt dữ tợn nằm úp sấp trên cửa xe, máu tươi không ngừng phun ra từ trong miệng người nọ.

Nhất thời, tôi không nghe thấy bất cứ điều gì, trong đầu lặp đi lặp lại câu hỏi: "Người nọ đã chết rồi sao?"

Tôi nhìn gã chằm chằm không chớp mắt, cho đến khi có người kéo gã từ trên xe xuống .

"Đi mau!" Người đàn ông gọi tôi, vỗ nhẹ tôi từ phía cửa kính bên kia , là Tôn Hạo Chí.

Tầm mắt của tôi dừng lại ở người ngã nằm trên mặt đất, trên mặt của hắn ta đầy máu, thế nhưng cố sức nhặt con dao trên mặt đất, loạng choạng đứng lên.

Tôi trợn to đôi mắt nhìn Tôn Hạo Chí đang khoa chân múa tay, vì sao vào lúc này tôi không thể phát ra âm thanh nào?

Hay là tôi đã hô lên nhưng chính mình không nghe được?

Phút chốc dao chém xuống lưng của Tôn Hạo Chí.

Biểu tình trên mặt anh biến hóa trong nháy mắt, giống như con sư tử bị chọc giận, một dao chém ra phía sau, đánh bay người nọ trên mặt đất.

Anh xoay qua chỗ khác, sau lưng là một vết thương đáng sợ, kéo dài từ phải sang trái, da thịt bị chém nát dính trên áo rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ khắp lưng.

Mặt tuyết trắng xóa, dưới ánh trăng trang nghiêm tiêu điều, vết máu đỏ tươi, tất cả đều quá chói mắt.

Dường như có cái gì đó đâm thẳng vào lòng tôi, rất đau.

Xung quanh Tôn Hạo Chí người xông lên càng ngày càng nhiều, một đám người đông nghịt đập vào mắt tôi, chém ngã người này người khác lại xông lên.

Cách cửa sổ xe, tôi nghe thấy anh hét lên giận dữ, nhìn thấy anh dứt khoát giơ dao chém xuống, nhưng không biết phải làm cái gì.

Chợt anh quay đầu đá một cái thật mạnh lên cửa xe, ý bảo tôi nhanh chạy đi.

Tôi bừng tỉnh, đạp mạnh chân ga xông ra, có mấy người bị tôi đâm ngã, tôi hoàn toàn không nhìn.

Cuối cùng tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được bóng lưng Tôn Hạo Chí chém giết trong tuyết, anh và tôi đều biết rằng mang theo một đứa bé bên người, lại là một tình huống khác.

Ngày ấy, một mình Tôn Hạo Chí đánh thắng một nhóm người.

Tạ Tứ không ngờ đánh lén dưới tình huống có thêm một phụ nữ và một đứa bé, vẫn bị Tôn Hạo Chí đánh bại, từ đó hắn ta không xuất hiện ở thành phố này nữa.

Lần này Tôn Hạo Chí tổn thất nặng nề, Tôn Hạo Chí bị chém thương nặng còn chưa tính, Hải Ba mất hai ngón tay, bắp đùi bị đâm hai dao rất sâu, còn chưa về đến nội thành cậu ấy đã ngất đi, tôi đưa cậu ta vào bệnh viện, sau này cậu ta luôn nói tôi là ân nhân cứu mạng của cậu ấy, thật ra chuyện không phải như vậy.

Ngày hôm đó, vì bảo vệ tôi và Điểm Điểm mà bị thương không chỉ có hai người Tôn Hạo Chí và Hải Ba, có mấy người tôi không biết họ tên là gì, cũng không có cơ hội gặp lại bọn họ nữa.

Chỉ có một điều may mắn là Điểm Điểm không nhớ chuyện xảy xa trong đêm đó, sau khi khóc một đêm, sáng hôm sau thức dậy vẫn là một đứa bé hoạt bát đáng yêu.

Nhưng tôi không thể nào quên được một đêm kia, máu tươi nhuộm đầy tuyết trắng, cùng ánh mắt điên cuồng trong một khắc kia của anh. . . . . .