Độc Chiếm - Phồn Nhã

Chương 15: Phòng tuyến cuối cùng




Tôi cho rằng Tôn Hạo Chí chỉ là bốc đồng trong phút chốc sẽ không kiên trì được mấy ngày, không ngờ tới anh ta đưa đón Điểm Điểm liên tục nửa tháng, khi tôi nhất quyết đưa Điểm Điểm đi, anh ta thậm chí chịu thiệt ngồi lên chiếc Santana hơi cũ của tôi.

Điểm Điểm không quan tâm ngồi xe gì, mỗi ngày có ba đưa đón bé đã rất vui vẻ, buổi sáng cũng không hề ngủ nướng nữa, sáng sớm liền cùng Tôn Hạo Chí ra ngoài chạy bộ.

Trong không gian của căn phòng lớn, lần đầu tràn đầy không khí gia đình ấm áp, tôi lại mơ hồ ẩn giấu cảm giác lo lắng, cảm giác không chân thật. . . . . .

"Làm sao vậy?" Tôn Hạo Chí nhìn thấy tôi ngẩn người, đi tới hỏi.

"Không có gì." Tôi lắc đầu, tiếp tục rửa cái ly trên tay, "Điểm Điểm ngủ rồi?"

"Ừ, ban ngày chơi mệt rồi." Hôm nay là chủ nhật, ban ngày dẫn Điểm Điểm tới khu vui chơi thiếu nhi, lúc trở về Điểm Điểm đã ôm cổ Tôn Hạo Chí ngủ thiếp đi.

Tôn Hạo Chí mở tủ lạnh ra lấy một lon bia, tôi không nhịn được nói: "Đã trễ thế này còn uống bia."

Một lát sau anh ta mới nói: "Được, không uống nữa."

Tôi nghe thấy anh ta ngồi xuống ghế ở phía sau liền quay lại nhìn một chút.

Anh ta vừa tắm xong, không mặc áo chỉ có cái khăn vắt trên cổ, những giọt nước còn chảy dài trên làn da rắn chắc màu đồng, không sợ bị cảm sao?

Tôi nhíu mày im lặng quay đầu lại.

Tôn Hạo Chí ngồi ở đó không nói câu gì nhưng tôi có thể cảm thấy được anh ta đang nhìn tôi chằm chằm, trong lòng bỗng nhiên xúc động , có gì để nhìn? Chưa từng thấy người ta rửa ly à?

Trong lòng tôi nghĩ rửa nhanh một chút rồi đi lên lầu, bỗng nhiên Tôn Hạo Chí ôm lấy tôi từ phía sau.

"A!" Tôi sợ hết hồn, hoảng hốt la lên.

Tôn Hạo Chí buông lỏng một chút, nhưng vẫn giam tôi trong ngực của anh, nhẹ nhàng nói ở bên tai tôi: "Tiểu Tây, em đang nhớ anh sao?"

Tôi từ chối trả lời những vấn đề như thế này, cùi chỏ dùng sức đẩy anh ta ra, tiếc là sức phản kháng của tôi không có chút tác dụng nào với anh ta.

"Không nhớ một chút nào sao?" Anh ta tiếp tục ở bên tai tôi nói, chóp mũi cọ qua cọ lại bên tai của tôi, rất nhột.

Lông mày của tôi sắp nhăn thành đống, kiên quyết không thừa nhận: "Không muốn! Không nhớ một chút nào cả!"

Anh ta cười, hàm răng khẽ cắn vành tai của tôi, nhỏ giọng thêm nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Anh nhớ em. . . . . . nhớ đến sắp không chịu nổi!"

Lúc nói ra lời này, tay của anh ta cũng đưa vào trong váy, theo eo vuốt ve lên trên. Cơ thể của anh ta bắt đầu nóng lên, chỗ bị anh ôm cũng dần nóng lên.

"Thật không muốn sao?" Anh ta vừa nói, vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên làn da của tôi.

Tôi không ngừng giãy giụa trong ngực của anh ta, đến khi đụng phải vật cứng rắn đáng ngờ, tôi lập tức căng thẳng: "Buông tôi ra! Tôn Hạo Chí, anh đừng quá đáng! Anh có biết anh đang phá hủy sự tin tưởng cuối cùng của tôi dành cho anh không?"

Rõ ràng thân thể của anh ta cứng đờ, một lát sau anh ta thở dài một cái vùi đầu trên cổ của tôi, hay cánh tay đang ôm tôi vẫn không hề buông lỏng: "Đừng động, để cho anh ôm một lát. . . . . ."

Tôi giữ nguyên động tác không dám cử động, một lúc sau anh ta mới nói nhỏ: "Tiểu Tây, anh nên đối với em như thế nào đây. . . . . ."

Tôi cũng không biết phải làm thế nào.

Cả buổi tối, mặc dù khóa cửa phòng ngủ tôi vẫn không ngủ được, cảm thấy cái giường này quá lớn, trống trải như trái tim tôi.

Nhưng mà hình như cái giường này cũng quá nhỏ, thế nào cũng không ngủ được.

Hai giờ sáng, tôi lại ngồi dậy lần nữa, vẫn không buồn ngủ chút nào.

Tôi đứng lên đi tới bên cạnh cửa sổ, hút một điếu thuốc, đối mặt với gió đêm mang theo tia lạnh lẽo càng làm tôi tỉnh táo thêm.

Tôi hiểu rõ, Tôn Hạo Chí đã cố gắng hết sức rồi.

Tôi thừa hiểu Tôn Hạo Chí không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, chỉ cần là điều anh ta muốn nhất định sẽ thực hiện được.

Đối với việc tôi liên tiếp từ chối, anh ta có thể bình tĩnh buông tôi ra đã nói rõ quyết tâm và thành ý của anh rồi.

Lần này là cơ hội cuối cùng của tôi và Tôn Hạo Chí.

Chỉ cần Điểm Điểm lớn lên vui vẻ và khỏe mạnh tôi có thể kiềm chế chính mình cùng Tôn Hạo Chí ở chung thật tốt, nhưng cũng không có nghĩa là Tôn Hạo Chí sẽ hài lòng với cuộc sống như vậy. Tôi biết điều anh ta muốn có được nhiều hơn thế.

Tôi không cho rằng vì thân thể của tôi có lực hút hơn những người phụ nữ khác nên Tôn Hạo Chí muốn lấy được trái tim của tôi.

Tại sao qua nhiều năm như vậy, anh ta vẫn không chịu từ bỏ?

Chinh phục tôi, đối với anh ta quan trọng như vậy sao?

Nói cho cùng, cũng chỉ là do lòng háo thắng mà thôi. . . . . .

Mâu thuẫn hoàn toàn là bởi vì tôi không yêu anh ta mới khiến anh canh cánh trong lòng.

Anh ta không muốn nhận thua .

Mà để ý thì sao? Có lẽ càng thêm mâu thuẫn.

Ly hôn, Tôn Hạo Chí sẽ không để cho tôi nuôi Điểm Điểm, không ly hôn tôi vĩnh viễn sẽ không vui vẻ.

Nếu như tôi có thể lừa dối chính mình hoặc kỹ thuật diễn xuất tốt có lẽ cuộc sống của chúng tôi sẽ tốt hơn nhiều. Thế mà trong bảy năm qua tôi vẫn không làm được.

Rốt cuộc tôi từ chối Tôn Hạo Chí hay là số phận tàn nhẫn? Tôi không thể tiếp nhận Tôn Hạo Chí vì chính bản thân anh ta hay vì tôi hoàn toàn không muốn để cho bất luận kẻ nào đi vào lòng của tôi?

Nếu là vế sau, công sức cố gắng của anh ta cũng chỉ uổng phí mà thôi.

Nói đi nói lại trong cuộc hôn nhân này, người sai nhiều hơn là tôi phải không?

Tôi hít sâu đuổi cái suy nghĩ này ra khỏi đầu. Không phải như vậy, hoàn toàn không đúng như vậy. Tôi không phải không cho Tôn Hạo Chí cơ hội, chính bản thân anh ta không nắm chắc, là anh ta không làm được.

Thân phận của anh, hoàn cảnh của anh khiến chúng tôi có khoảng cách, không phải một bước là có thể vượt qua. Tôi không thể nào yên tâm làm vợ của một đại ca, anh ta cũng không thể vì tôi và Điểm Điểm mà rời bỏ vị trí hiện tại. Cho dù anh ta muốn cũng không thể thực hiện được.

Nếu anh ta rời đi, không ai biết được sẽ tạo lên bao nhiêu sóng gió. Những thứ tôi muốn anh ta không cho được. Đây mới là nguyên nhân.

Cuộc hôn nhân này được định trước là thất bại, có lẽ sớm từ bỏ cố gắng sẽ bớt đau hơn một chút.

Tôn Hạo Chí chắc sẽ không chấp nhận được sự thật này.

Nếu anh ta vẫn như trước kia tức giận rời đi, tôi có thể dùng lý do này để oán hận anh, đổ lỗi hôn nhân thất bại lên đầu anh ta.

Thế nhưng lần này anh ta ở lại, biểu hiện thái độ khoan dung, như vậy tôi phải làm sao? Cùng anh ta đối chọi gay gắt sao? Anh ta đã biểu hiện thành ý như vậy làm sao tôi có thể cố tình gây sự đây?

Có lẽ chỉ có lạnh lùng mới có thể giữ vững phòng tuyến cuối cùng.

Ai!

Tại sao trong lòng tôi không nén được cảm giác tự trách đây? Cảm giác này so với oán hận người khác còn khó chịu hơn. . . . . .

Tôi vô thức ôm chặt cánh tay, ban đêm vẫn còn lạnh vô cùng, trong thư phòng vẫn dùng cái chăn lông mỏng thì phải, ngày mai sẽ kêu dì giúp việc thay một cái chăn dày hơn.

Cuộc sống như thế kéo dài thêm một khoảng thời gian cho tới một ngày Lưu Yến gọi điện thoại cho tôi.

Cô ấy nói vết thương của Hồ Tử đã tốt lên rất nhiều, ngày mai sẽ đi làm ở cửa hàng của Hải Ba.

Để cho tôi yên tâm cậu ta bảo đảm lần này nhất định không làm hỏng việc. Tôi dặn dò mấy câu. Suy nghĩ một chút tự mình đi đến cửa hàng của Hải Ba nhờ cậu ấy chăm sóc Hồ Tử.

Ở bên cạnh Hải Ba tôi mới yên tâm, cậu ấy làm việc chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hồ Tử tính cách nóng nảy chỉ có đi theo Hải Ba mới có thể bớt gây chuyện được một chút.

Tôi nghĩ ít nhất là như vậy.

Hải Ba vỗ ngực nói với tôi: "Chị dâu, chị cứ yên tâm đi. Em đây buôn bán nghiêm chỉnh, cậu ta có thể gây chuyện gì được. Lại nói chỉ cần em ở trong của hàng, tuyệt đối không để cho cậu ta gây họa."

Hải Ba xử lý mọi việc vô cùng thoả đáng, không chỉ sắp xếp công việc tốt cho Hồ Tử thỉnh thoảng còn cho cậu ta cơ hội kiếm thêm thu nhập.

Nhìn cả nhà Lưu Yến có cuộc sống nề nếp tôi cũng vui thay cho bọn họ, dù sao có con cái cần có nguồn thu nhập ổn định mới tốt.

Khi Hồ Tử nhận tháng lương đầu tiên cậu ấy gọi điện thoại đến đòi mời tôi ăn cơm.

Tôi vui vẻ đồng ý, không cho cậu ta cơ hội cảm ơn trong lòng cậu ta chắc sẽ không thoải mái.

Cậu ấy cố ý mời cả nhà tôi đến nhà hàng hải sản tốt nhất, tôi không muốn Tôn Hạo Chí đi cùng, anh ta cũng đã dự không ít bữa tiệc như thế này, cần gì đi phá hỏng bầu không khí của mọi người.

Dứt khoát không cần nói cho anh ta biết?

Gần đây anh ta đều ở nhà chơi với Điểm Điểm, một mình tôi dẫn bé đi ra ngoài cũng phải có lý do chứ, lại nói Hồ Tử và Lưu Yến cũng mời anh ta, không nói cho anh ta hình như cũng không tốt.

Tôi do dự phải nói ra như thế nào để cho chính anh ta nói không đi.

Không ngờ, Tôn Hạo Chí chỉ nghe câu đầu tiên đã nói: "Em đi một mình đi, anh ở nhà chơi cùng Điểm Điểm. Mấy năm nay em cũng chưa đi chơi lần nào, đi đi ăn xong gọi điện thoại cho anh...anh đến đón em."

Đến đây tôi mới nhận ra kể từ sinh Điểm Điểm hình như tôi chưa đi ra khỏi nhà một mình bao giờ.

Có Điểm Điểm dĩ nhiên tôi rất hạnh phúc, nhưng là có thể tụ họp với bạn bè của mình điều này có lực hấp dẫn cực lớn, thậm chí trong lòng của tôi lập tức nghĩ đến.

Tôi chỉ suy nghĩ mấy giây, liền trả lời ngay: "Vậy liền nhờ anh."

Không biết có phải do tôi biểu hiện vô cùng hăng hái hay không mà Tôn Hạo Chí lại có thể cười với tôi, vẻ mặt giống hệt như khi cười với Điểm Điểm: "Cứ thoải mái một chút đi."

Bữa cơm này tốn không ít tiền của Hồ Tử, chỉ có ba người mà cậu ấy lại đặt một gian phòng xa hoa, gọi mấy món hải sâm bào ngư vây cá, không ngừng rót rượu cho tôi.

Tôi càng từ chối, cậu ta càng kêu la: " Chị Tiểu Tây, chị đừng lừa em, tửu lượng của chị thế nào em còn không biết! Yến Nhi nhà em còn cho con bú không thể uống, làm sao mà chị cũng không uống? Bữa ăn này còn có ý nghĩa gì nữa?"

Tôi hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là lại uống một ly: "Hồ Tử, chị thật sự không uống được, đã lâu chưa uống. Uống say thì làm sao, ngày mai còn phải đưa con đi học!"

Hồ Tử"Ha ha" vui vẻ mấy tiếng, nháy mắt ra hiệu với Lưu Yến: "Yến nhi, anh còn chưa nói cho em biết, đám người chỗ anh Hải Ba cũng đều biết bây giờ anh Tôn mỗi ngày đều đưa đón vợ con, chuyên chức làm tài xế !"

Lưu Yến khoa trương nháy mắt mấy cái chậc chậc thở dài nói: "Thật là! Chị Tiểu Tây, vậy chị còn chối cái gì nữa, để cho anh Tôn tới đón chị không phải là được rồi sao. Nhanh lên một chút, Hồ Tử rót đầy vào cho chị Tiểu Tây."

Mặt của tôi đã đỏ lên, không chịu nổi vợ chồng hai người bọn họ cùng nhau mời rượu, rốt cuộc uống quá nhiều.

Mọi người càng ngày càng thân thiết càng nói càng buồn cười, những sầu lo đau khổ những ngày qua, tất cả đều quên mất.

Thỉnh thoảng uống rượu say một lần, cảm giác cũng không quá xấu.

Nói gì, làm cái gì, cũng không có ai cho là thật, chỉ cần vui vẻ là tốt, dù sao chỉ cần trả tiền tự nhiên có người tới thu thập tàn cuộc.

Trách nhiệm ư, tiếc nuối ư, tương lai ư, quá khứ ư, tất cả đều mơ hồ không rõ, đều không liên quan tới tôi.

Tôi chỉ muốn dựa vào ghế sofa của phòng bao ngủ một giấc thật ngon, đừng ai đánh thức tôi. . . . . .x