Độc Chiếm Mỹ Nhân Sư Tôn Bệnh Kiều

Chương 17: Vuốt một cái đuôi nhỏ




Trì Ninh một đêm này ngủ đến cực kỳ an ổn, không còn nửa đêm cả người lạnh băng mà bừng tỉnh nữa.

Hắn sợ lạnh, đã vào cuối hè, nhưng dù có đắp một cái chăn dày vẫn lạnh đến không thể nào đi vào giấc ngủ.

Tối nay lại khác, bên người Trì Ninh tựa hồ như đang đốt một bếp lò nhỏ, hắn cả người được dán đến vô cùng ấm áp, nóng hừng hực.

Nguồn nhiệt kia ôm lấy hắn, đem hắn vây lại một chỗ.

Trì Ninh nếm được chút ngon ngọt, nhịn không được cuộn thân mình nhích gần lại phía trước, trong cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm thoải mái.

Cánh tay để ngang bên hông hắn tăng thêm sức lực, chỗ da thịt dán vào nhau nhanh chóng ấm lên, Trì Ninh mơ hồ nghe thấy có người hỏi: "Còn lạnh không?"

Trì Ninh một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau Cố Lăng Tiêu đúng giờ tỉnh lại, đầu óc sau một hồi hỗn độn, hắn chậm rãi nhớ lại mình đang ở trong phòng ngủ của sư tôn, trên giường của sư tôn, nằm trong lòng ngực hắn.......Là Trì Ninh.

Cố Lăng Tiêu cúi đầu nhìn, chỉ thấy trước ngực đệm chăn quấn thành một đoàn. Là do tối hôm qua Trì Ninh ngủ lăn qua lăn lại, đem chính mình gói kín mít vào trong chăn.

"Đừng để chăn quấn hỏng." Cố Lăng Tiêu nói thầm, đem góc chăn nhấc lên rồi kéo xuống.

Chăn gấm được kéo xuống, người trong lòng ngực lộ ra thính tai, còn có vài sợi tóc dán vào sau lưng..... Tóc màu trắng?

Cố Lăng Tiêu trong lòng cả kinh, động tác trên tay cũng dừng lại.

Hắn dùng sức chớp chớp mắt, xác nhận chính mình không nhìn lầm, sợi tóc đúng thật là trắng như tuyết.

Đầu óc Cố Lăng Tiêu còn chưa kịp xoay chuyển, ngón tay đã quấn lấy vài sợi tóc, triền miên quấn quýt với nhau.

Xúc cảm vô cùng mềm mại.

Cố Lăng Tiêu khi còn nhỏ có nghe lão nhân nói qua, tóc mềm lòng người cũng mềm.

"Mềm mại một chút cũng tốt a, đừng suốt ngày mặt lạnh, sinh bệnh còn không rên một tiếng." Cố Lăng Tiêu lo lắng thân thể Trì Ninh còn có vấn đề khác, "Để ta kiểm tra linh lực cho người, tóc này của người là xảy ra chuyện gì?"

Trì Ninh trong mộng cảm thấy bếp lò nhỏ trước mặt có chút lộn xộn, hắn kháng cự giơ tay đẩy bếp lò nhỏ một chút, lẩm bẩm nói: "Đừng ầm ỹ."

Chưởng này không dùng khí lực, đầu ngón tay quét qua cằm dưới của Cố Lăng Tiêu, bị Cố Lăng Tiêu dễ dàng bắt được, nắm ở trong tay.

Cố Lăng Tiêu nhân cơ hội truyền ra một đạo linh lực, từ đầu ngón tay Trì Ninh tập trung đi vào.

Quá trình tra xét linh mạch cũng không quá thoải mái, Trì Ninh giãy giụa rất khẽ.

Cố Lăng Tiêu rất mau đã xem xét xong, buông tay ra, dỗ hắn: "Tốt lắm, không có việc gì."

Trì Ninh cảm giác được bếp lò nhỏ không nghe lời hắn, không cao hứng mà ôm lấy chăn xoay người, để lại cái bóng lưng cho Cố Lăng Tiêu.

Cố Lăng Tiêu lẻ loi nằm sát mép giường, chăn trên người đều bị cuốn đi.

Hắn dở khóc dở cười mà ngồi dậy.

Trước kia thế mà không phát hiện, lúc sư tôn ngủ sẽ có tiểu tính tình nóng nảy.

Còn rất đáng yêu.

Sau khi Trì Ninh xoay người hô hấp dần dần khôi phục vững vàng, Cố Lăng Tiêu nghĩ sẽ để Trì Ninh ngủ thêm một lát, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

Nhưng cố tình lúc này, hắn chú ý tới sau lưng Trì Ninh, có một cái đuôi lông mao xù xù lộ ra từ trong chăn.

Màu sắc trắng như tuyết giống như mái tóc, chỉ có ở phía cuối lông chim nhiễm chút hồng.

Cố Lăng Tiêu trong lòng phát ngứa, nghĩ: Ta chỉ sờ một chút.

Ngón tay hắn vuốt theo hướng mọc của sợi lông tơ, vuốt nhẹ, thổi, nhúm lông nhỏ mượt mà nhất thời dựng đứng lên, Cố Lăng Tiêu lại nổi ý đồ xấu mà đem nó vò loạn.

Trì Ninh mộng đẹp bị quấy nhĩu, hắn nhíu mày, cái đuôi khẽ lắc lắc qua lại, giống như đang né tránh cái quỷ đáng ghét kia.

Lúc này Cố Lăng Tiêu đã hoàn toàn quên mất việc chỉ sờ một lần, hắn vuốt ve phần đầu của cái đuôi một cách thân mật.

"Ngươi đang làm cái gì?!" Trì Ninh không biết tỉnh từ lức nào, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Lăng Tiêu.

Tay Cố Lăng Tiêu còn chưa kịp dời khỏi cái đuôi, bị bắt tại trận, bắt cả người lẫn tang vật.

Hắn thử giải thích: "Ta...... "Trì Ninh không cho Cố Lăng Tiêu cơ hội, một chân đem người đá xuống giường.

Một lát sau, Trì Ninh ngồi ở trên mép giường, sắc mặt không vui: "Tại sao ngươi ở trong phòng của ta?"

Cố Lăng Tiêu đứng ở trong phòng gián tiếp chịu thẩm vấn, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân chính mình, một bộ dáng đồ đệ ngoan ngoãn: "Ta lo lắng cho thân thể sư tôn, tối hôm qua sư tôn ăn Tang Đô quả, hiện tại vừa đúng là thời điểm suy yếu."

Trì Ninh lại hỏi: "Linh lực của ta lại là chuyện như thế nào? Tại sao không thể thuyên chuyển được?"

"Sư tôn đừng lo lắng, đây là tác dụng của Tang Đô quả, chờ thêm một đoạn thời gian, tự nhiên sẽ khôi phục bình thường."

Trì Ninh sau khi ngủ một giấc, cảm giác như long trời lở đất: "Ngươi cùng Tiêu Kính hợp lại gạt ta."

"Không phải gạt," Cố Lăng Tiêu nói, "Sư tôn, người cũng sẽ không nghe chúng ta nói...... "

"Cút." Trì Ninh đem gối gỗ trên giường quăng đi.

***

Tiêu Kính đang ở trong phòng bếp sắc thuốc, thấy Cố Lăng Tiêu bình yên vô sự đi ra từ phòng Trì Ninh, thoạt nhìn tâm tình khá tốt.

"Tiểu Cố," sau khi trải qua sự tình ngày hôm qua, Tiêu Kính đối với tiểu đồ đệ này của Trì Ninh có ấn tượng không tồi, đối hắn xưng hô đã từ "Lăng Tiêu" biến thành "Tiểu Cố", "Thế nào? Tang Đô quả có công hiệu không?"

"Ta đã thăm dò linh lực của sư tôn, so với lúc trước đã tốt hơn một chút, Tang Đô quả xác thực có hiệu quả," Cố Lăng Tiêu đáp.

"Tang Đô quả có tác dụng, có thể dùng thường xuyên thì không thể tốt hơn, chỉ là...... " Tiêu Kính trầm ngâm, "Loại trái cây này không dễ có, nếu một ngày kia, tánh mạng của sư tôn ngươi gặp nguy hiểm, lại không có Tang Đô quả để ăn, vậy nên làm cái gì bây giờ?"

Cố Lăng Tiêu không biết phải trả lời như thế nào.

"Tiểu Cố a," Tiêu Kính vỗ vỗ bả vai Cố Lăng Tiêu, "Ta nói cho ngươi một biện pháp."

.........

"Song tu?"

Tiêu Kính nói: "Uy, nhỏ giọng chút. Những gì ta nói ngươi nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ," Cố Lăng Tiêu vẫn là có chút khó xử, "Sư tôn người như vậy, sao có thể đồng ý cùng ta song tu."

"Nếu ngươi không muốn," Tiêu Kính đứng dậy muốn đi, "Ta đây liền đi tìm Tông Đại."

Cố Lăng Tiêu vội vàng đem người giữ chặt: "Ta đã biết, Tiêu tiền bối."

Tiêu Kính khó có được dáng vẻ nghiêm túc: "Sư tôn ngươi nhìn lạnh lùng, kỳ thật trong tâm vô cùng bướng bỉnh, ta sợ tính cách như vậy sẽ đẩy hắn vào đường chết, ngươi là đồ đệ hắn, ta hy vọng ngươi có thể chiếu cố hắn nhiều một ít."

"Về phần cái ta vừa rồi nói, là biện pháp khi vạn bất đắc dĩ."

Trì Ninh ở phòng ngủ một mình ngây người cả ngày, không dám đi ra ngoài gặp đồ đệ cùng bạn tốt.

Hắn nguyên bản sớm đã tích cốc, ăn hay không ăn cơm đều không sao cả. Nhưng hiện tại không có linh lực, theo thời gian càng ngày càng trôi, bụng hắn thế nhưng lại xúi giục kêu lên.

"Sư tôn, ăn cơm chiều," Cố Lăng Tiêu xách theo hộp đồ ăn gõ vang cửa phòng Trì Ninh, "Nếu không ăn sẽ đói hư thân thể a."

Trong phòng không có người đáp lại, Cố Lăng Tiêu rất có kiên nhẫn đứng chờ, quay đầu đi đến đứng ở trước mặt Thanh Diên.

Thanh Diên run rẩy lông chim, đuôi dài phía sau đưa qua đưa lại.

Cố Lăng Tiêu lại nghĩ tới cái đuôi trắng lúc sáng, xoã tung mềm mại, bị bao vào trong lòng bàn tay cũng run run nhẹ nhàng như vậy.

"Thanh Diên, chẳng lẽ sư tôn cùng ngươi giống nhau, cũng là linh điểu sao?"

Thanh Diên dùng đôi mắt bích sắc nhìn hắn, nghiêng nghiêng đầu, không nói lời nào.

Một người một chim giằng co một lúc, cửa phòng mở ra, Trì Ninh bên ngoài khoác một kiện áo choàng màu xanh nhạt, cái mũ to rộng đội trên đầu, khiến khuôn mặt có vẻ nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay.

Cố Lăng Tiêu phản ứng lại: "Sư, sư tôn."

Trì Ninh lấy hộp đồ ăn trong tay đồ đệ, xoay người đi vào phòng.

Cố Lăng Tiêu vội vàng theo sau.

"Không được vào." Trì Ninh nói nhỏ.

Tầm mắt Cố Lăng Tiêu nhìn từ vai lưng Trì Ninh trở xuống, như là đang xác nhận cái gì. Rốt cuộc, hắn phát hiện áo choàng bị đỉnh nhô ra một khối nhỏ, vừa vặn nằm ngay cạnh xương cụt.

Yết hầu Cố Lăng Tiêu có chút khô khốc: "Sư tôn, cái đuôi của người, có phải là không thu về được đúng không?"

@Tiểu Minh