Độc Chiếm Mỹ Nhân Sư Tôn Bệnh Kiều

Chương 12: Sư nương ở đâu ra?




Đỉnh núi Lưu Vân sương trắng lượn lờ, tại những gian thạch thất Mậu Lâm Tu Trúc, là nơi những đệ tử bị phạt tự suy ngẫm.

Cố Lăng Tiêu bởi vì tự tiện xông vào động Lạc Tinh nên bị sư tôn phạt tới chỗ này bảy ngày. Không có ai cùng hắn nói chuyện giải buồn, hắn liền tĩnh tọa ngồi thiền, tu luyện công pháp.

Dù sao vẫn còn kinh nghiệm đời trước, đêm qua Cố Lăng Tiêu dẫn khí nhập thể, đạt tới tu vi Trúc Cơ. Chân trời lôi kiếp chợt lóe, hắn cơ hồ không phí chút sức lực nào liền nhảy lên trên một cảnh giới.

Hôm nay Cố Lăng Tiêu tinh thần sảng khoái bước ra cửa phòng, linh lực trên người hắn tràn ra làm cho đệ tử đưa cơm hoảng sợ.

"Ngươi, ngươi như thế nào..... " Đệ tử kia kinh ngạc một lúc lâu, cuối cùng im bặt, nhưng chờ đến khi xoay người đi xa, lại thấp giọng nói câu gì đó.

Cố Lăng Tiêu ngồi xuống ăn cơm, năm giác quan của hắn ngày càng nhạy bén, nghe thấy người nọ nói một cách rõ ràng "Tu vi tăng lên mau như vậy, đúng là dư nghiệt Ma tộc mà."

Những lời này Cố Lăng Tiêu từ lâu đã không còn quan tâm, hiện tại lực chú ý của hắn đang đặt trên thân Trích Thần kiếm.

Trích Thần có linh tính, có thể giúp chủ nhân cảm giác được kiếp số Hung Sát.

Cố Lăng Tiêu phát hiện, mỗi khi Trích Thần kiếm chỉ về hướng Bắc, linh thạch trên chuôi kiếm sẽ phát ra tia sáng màu trắng.

Phương Bắc, phương Bắc.

Cố Lăng Tiêu cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang mở ra, máu nóng dưới lớp da thịt ào ạt chuyển động.

Đây là máu Cố gia, trời sinh thích giết chóc.

Lúc trước, ở bên ngoài động Lạc Tinh, Trì Ninh hỏi hắn bả vai Thẩm Thu Đình có bị thương không. Cố Lăng Tiêu quan sát Thẩm Thu Đình, trừ bỏ vết thương do bị mãnh thú cắn cũng không còn vết thương nào khác.

Thẩm Thu Đình và hắn là cùng nhau trốn khỏi Cố gia, bọn họ giao phó tính mạng cho nhau, Cố Lăng Tiêu tin tưởng Thẩm Thu Đình sẽ không có gì đáng nghi.

Nhưng Trì Ninh sẽ không vô cớ hỏi câu đó.

Này chỉ có thể chứng minh, Trì Ninh gặp người kỳ quái, mà người này rất có thể là có quan hệ với Cố gia.

Cố Lăng Tiêu nhìn về phương hướng mà Trích Thần kiếm chỉ, núi non trùng điệp ngăn cách tầm mắt. Hắn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ răng nanh, giống con sói đã tìm được con mồi.

Sống lại một đời, Cố Lăng Tiêu sẽ không như đời trước bị kẻ khác tính kế. Những người đó muốn kéo hắn trầm luân, đem hắn biến thành vũ khí giết người cho Cố gia, hắn sẽ một lần lại một lần đòi lại tất cả.

"Sư đệ, sư đệ." Tông Đại nhìn Cố Lăng Tiêu đang nhìn bát cơm phát ngốc, gọi hắn nói, "Bảy ngày bị phạt đã hết rồi, ta tới đón ngươi trở về."

Cố Lăng Tiêu lên tiếng, đi theo sư huynh xuống núi, không nhịn được, hướng mắt nhìn chung quanh.

Không có ai, thân ảnh màu trắng mà hắn luôn chờ mong cũng không có xuất hiện.

Cố Lăng Tiêu biểu tình một đường ảm đạm xuống, cúi đầu đi thẳng.

Tông Đại tâm tư thô, không chú ý tới cảm xúc của tiểu sư đệ, hắn ôm lấy bả vai Cố Lăng Tiêu, nhiệt tình nói: "Chúc mừng ngươi có được Linh Khí, này, thanh kiếm này cho ngươi."

Trên kiếm có hai viên linh thạch màu xanh biển, phẩm sắc thượng thừa. Những tu sĩ bình thường chắc chắc sẽ đem đúc thành bảo kiếm, chứ không ai làm đồ trang trí như vầy.

Cố Lăng Tiêu không khỏi có chút tò mò: "Đây là của sư huynh sao?"

Tông Đại gãi gãi đầu, ấp a ấp úng: "Không phải của ta..... Có thể là sư nương tương lai đưa."

"Sư nương gì?" Cố Lăng Tiêu mở to hai mắt nhìn.

Hắn cùng Trì Ninh bất quá mới có mấy ngày không gặp, nơi nào lại lồi ra một sư nương?

Tông Đại ghé sát vào, giống như đang nói một tiểu bí mật: "Sư nương là một nam tử. Đại phong chủ thay sư tôn tìm một vị đạo lữ tới linh tu, mấy ngày nay Phù Âm các Uất các chủ tới, mang theo rất nhiều thứ tốt..... Ai sư đệ, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?!"

Lời nói còn chưa nói xong bóng dáng tiểu sư đệ đã không còn, làm người ta không hiểu nổi.

Cố Lăng Tiêu khó thở, vội vàng chạy về hướng Dao Quang điện.

Trong đầu hắn như có một đoàn pháo hoa nổ tung, lý trí đều bị xáo trộn cả lên.

Cố Lăng Tiêu biết, tu hành năm tháng dài lâu, tu sĩ trong lúc đó kết làm đạo lữ cũng đã không còn là chuyện mới mẻ gì.

Nhưng chỉ riêng Trì Ninh là không thể được.

Tìm đạo lữ không phải là muốn ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ chẳng phải là muốn..... Song tu.

@Tiểu Minh