Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 58: Phạt nặng (H)




- Nàng đoán xem.

Nụ cười gian tà, ánh mắt xảo trá. Nàng đưa ra kết luận, ý đồ hoàng thượng không mấy tốt đẹp. Mau mau thoát khỏi vòng vây của Ác Vương càng sớm càng tốt...

Nói rồi hắn không thèm để ý tới vẻ mặt khó coi của hoàng hậu. Lý Nghiêm liền gian tà bế nàng vào bên trong, hai tay ôm lấy eo nàng. Đi đến cửa, một chân giơ lên đạp cửa mở toang. Vừa bước vào trong viện, hắn lại tiếp tục duỗi chân lên đạp cửa đóng vào. Hắn ung dung, tự tại đặt nàng ngồi lên trên bàn gỗ. Hai tay chống xuống bàn, ghé sát gương mặt anh tuấn về phía An Kiều mà thủ thỉ:

- Nay nàng hư lắm! Trẫm phải phạt nặng...

Lý Nghiêm cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy. Đôi môi đỏ mọng của nàng giờ đây đã bị hắn bao trọn sạch sẽ, không chừa chỗ nào. Hoàng thượng tham lam vô đối. Hắn dùng ánh mắt quyến rũ của mình lên nhìn nàng khi hôn. Chợt hắn thấy nàng đang trợn trừng mắt lên vì kinh ngạc. Lý Nghiêm dừng lại thao tác ấy, thủ thỉ bên tai nàng một vài tiếng nghe sao thật mụ mị.

- Nhắm mắt lại.

Như một điều gì đó đến từ hư vô, thúc đẩy nàng phải làm theo ý nguyện của hắn. Nàng mới kịp nhắm tịt mắt theo phản xạ mà chưa kịp nhận ra thực tại đang diễn ngay trước mặt. Như chộp vội lấy thời cơ, hắn nhanh chóng tiếp tục gặm nhấm bờ môi quyến rũ ấy của nàng.

Hắn gặm cắn bờ môi dưới rồi lại cắn nhẹ một cái như muốn đánh dấu chủ quyền. Sau đó hắn tiếp tục mút môi nàng một cách nhẹ nhàng hết sức có thể. Một tay hắn chống dưới bàn, khom lưng xuống vừa tầm với. Một tay hắn đan chặt tay kia của nàng như thể ngăn chặt những hành động bất ngờ đến từ đối phương dành cho mình. Tay còn lại của tiểu Kiều thì đặt nhẹ lên ngực Lý Nghiêm, khiến cho hắn lại càng thêm hưng phấn.

Đôi môi nồng nàn, cháy bỏng.

Nhịp tim đập rộn ràng, cả hai hòa vào một nhịp nhất định. Lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở nóng ran như lửa đốt.

Ánh mắt hắn lờ mờ mở ra lén nhìn trộm gương mặt nàng, quyến rũ đến mê người.

Lý Nghiêm tham lam muốn lấy hết mật ngọt. Hắn từ từ cạy nhẹ răng nàng ra mà luồn chiếc lưỡi tinh nghịch của mình vào bên trong, không ngừng khuấy đảo. Từng nhịp, từng nhịp một. Hắn hôn một cách nhẹ nhàng mà lại có chút si mê, nó khiến cho nàng không nỡ thoát khỏi vòng vây.

Hơi thở hài hòa vào làm một, nóng bỏng và cuồng nhiệt.

Từng cử chỉ nâng niu, trìu mến của hoàng thượng làm cho đối phương có chút mềm lòng. Nàng từ từ đáp trả lại nụ hôn trong vô thức. Hắn cảm thấy đắc ý mà ngày càng táo bạo, hôn càng ngày càng sâu hơn nữa. Hai lưỡi họ quấn quýt vào nhau. Từng hơi thở nặng nhọc và mỏi mệt. Cho đến khi hắn thấy nàng nhăn mặt lại mới luyến tiếc rời đi, trong lòng không nỡ.

An Kiều thở dốc, gục mặt nóng bừng bừng lên bờ vai hoàng thượng vững chắc. Nàng biết ý nghĩ của nụ hôn vừa rồi, nó ý chỉ rằng hoàng thượng đang muốn làm tình với nàng. An Kiều lắp bắp nghĩ những điều không đâu mà phản kháng đáp trả:

- Ngài... Ngài tính làm gì? Ta đang mang thai đó nhé!

Hắn cười tủm tỉm, sau đó ranh mãnh hôn lên cổ của nàng, nói:

- Trẫm biết!

- Vậy sao ngài còn làm thế?

- Bở vì trẫm cũng biết khi mang thai trong vòng mấy tháng đầu mà làm chuyện đó rất tốt. Vừa tốt cho thai nhi, vừa tốt cho thai phụ. Nàng yên tâm... Trẫm sẽ rất nhẹ nhàng và không làm tổn hại đến hài tử của đôi ta đâu.

Hắn không hề có ý định bận tâm tới gương mặt đang hoảng hốt trước mắt kia của nàng mà tiếp tục cúi xuống hôn lên cổ nàng. Lướt qua nhẹ nhàng rồi mút nhẹ khiến cho nơi đó đỏ hồng, một dấu hôn hoàn mỹ được hắn đánh dấu trên làn da trắng ngần của An Kiều. Hắn mỉm cười, phả từng hơi thở nóng hổi rồi tiếp tục hôn lướt lên nơi khác. Lý Nghiêm vạch y phục của nàng xuống, chưa kịp tháo đai nên y phục vẫn còn vương trên eo của nàng. Hắn co chân đặt áp sát đùi hắn vào giữa hai chân tiểu Kiều. Nàng không kịp phản ứng mà thốt lên từng tiếng kêu nghe thật mụ mị.

Khuôn mặt nàng nóng bừng, đỏ như trái cà, nàng ngửa mặt lên trời hưởng thụ sự hứng tình của hoàng thượng. Nàng không thể hiểu nổi tâm tình của mình nữa. Nàng luôn tự hỏi, từ khi nào mà nàng đã chấp nhận làm điều đáng xấu hổ này với hắn mất rồi... Trong cơn mơ hồ, nàng chỉ biết một điều rằng cơ thể và trí óc của mình không thể tự điều khiển được nữa. Nàng lại tiếp tục phát ra âm thanh rên rỉ, thấy ngại quá nàng liền đỏ mặt lấy tay che miệng lại. Muốn ngăn đi tiếng kêu lạ lùng phát ra từ miệng mình. Hoàng thượng vẫn không dừng lại hành động của mình, hắn không muốn mất hứng nên tay kia giơ lên kéo tay nàng ra khỏi miệng như thể rất mong muốn được nghe từng tiếng rên nhẹ nhàng ấy.

Nhân cơ hội khi nàng đang trong cơn mê mẩn, hắn lột hết đồ của nàng ra rồi tiếp tục công việc đang dang dở. Hắn hôn lên bầu ngực căng tròn trịa như trái đào thơm mát. Cái núm hồng hồng ***** **** khiến cho hắn không thể khống chế nổi mà cúi xuống cắn mút như đứa trẻ. Tay kia không ngừng nhào nặn liên hồi. Nàng ngửa mặt lên trời hưởng thụ, cơ thể giật giật theo quán tính.

Hắn cúi xuống chút nữa, nồng nàn đặt lên rốn nàng một nụ hôn gió. Miệng lẩm nhẩm từng tiếng mà nàng nghe không rõ: " Phụ vương xin phép! "

Lý Nghiêm không ngừng liếm láp cơ thể nàng, đưa nàng lên đỉnh điểm. Rồi hắn rút cái thứ ấm nóng đã ***** **** ấy của mình ra, mơn trớn ở phía dưới của nàng khiến An Kiều uốn éo như con sâu, khó khăn thốt ra lời nói:

- Đừng...

- Muốn " ăn " không?

* Lắc *

- Thật sự từ chối?

* Gật *

Nàng ứa nước mắt ra ngoài mà mếu máo. Khuôn mặt đỏ hồng của nàng khiến cho Lý Nghiêm không còn đường lui được nữa. Hắn không cần biết nàng đang muốn gì, từ từ đút cái thứ to lớn ấy vào bên trong. Phía dưới nàng bóp chặt, khó khăn lắm hoàng thượng mới có thể cho nàng ăn trọn nó được mà cười tà mị. Hông hắn đẩy nhẹ nhàng từng nhịp khiến cho nàng rên rỉ, cắn chặt răng lại.

Lần đầu tiên được nàng chấp thuận làm hắn hưng phấn đến mức muốn nổ tung. Hắn muốn làm thật mãnh liệt như hổ đói nhưng lại sợ tổn hại đến hài tử trong bụng và ái hậu nên phải thật cẩn thận. Từng chút một, nhẹ nhàng mà đắm say. Hắn làm tình với nàng ngay trên chiếc bàn gỗ khiến nó từng nhịp kêu lên tiếng cót ca cót két. Hai chân vững vàng đặt dưới nền gạch, một tay giữ chặt ở cạnh bàn, một tay giữ tấm lưng nàng. Hắn cứ đẩy, cứ thúc. Từng cú thúc của hắn khiến cho nàng không tài nào thở nổi. Khoái lạc mà bông lung, mụ mị. Gương mặt không ngừng cau có vì sự co thắt tử cung và từng lần rút ra cho vào của cái thứ to lớn ấy liên hồi không ngừng nghỉ. Nàng thở dốc, ánh mắt nhìn gì cũng mờ nhạt. Hắn thì cười tà tà, thở hắt ra:

- Ah...

- Hoàng thượng... Đừng như thế... Ah.

- Tiểu Kiều...

- Lý Nghiêm! Chậm lại chút!

Hắn lên cao trào, phun hết vào bên trong cơ thể của nàng. Cả cơ thể nàng vừa gồng lên giờ đây đã trở nên mềm nhũn. Từng hơi thở hồng hộc phát ra bên tai hoàng thượng. Nàng lại gục mặt lên vai hắn, thở dốc. Hắn vuốt nhẹ mái tóc nàng, mỉm cười thỏa mãn.

Ánh sáng dìu dịu hiu hắt vào trong căn phòng. Tiếng thở phì phờ của đôi bên đang không ngừng phát ra âm thanh. Ở đây, có người nam nhân và một mỹ nữ đang say sưa làm tình nóng ran như lửa. Tâm can nhẹ hẫng, đầu óc quay cuồng, tình ái. Sau khi làm thêm một hiệp phụ, hoàng thượng thỏa mãn nở nụ cười khoái chí rồi bế nàng lên đi rửa cho nàng. Trời chưa kịp tối, trên giường ấm cúng đã có hai người đang ôm nhau ngủ ngon lành. Không ai dám làm phiền, không ai dám chạy vào bẩm báo cho dù Tả Quân đang nổi trận lôi đình ở thư phòng của hoàng thượng...

[ Hãy bình chọn và comment để mình có động lực viết tiếp... Mình cảm ơn! ]