Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 44: Lặng nhìn mưa rơi, lòng đượm buồn




Từ hôm đó trở đi, thừa tướng lại không hề có một chút manh động thừa thãi nào hơn nữa. Hắn mệt mỏi đi vào trong viện của nàng, thấy nàng đang cắm cúi viết cái gì đó nhưng hắn vẫn không hề có ý định vào xem thử. Lý Nghiêm chỉ nhàn hạ ngồi xuống ghế, với lấy quả đào cắn một miếng nhai ngấu nghiến, xong hắn nói nhỏ:

- Hôm bữa trẫm thấy nàng ra lệnh cắt ba ngón tay của Hạ mỹ nhân, nàng có nghĩ là nàng đang vượt quá giới hạn của mình rồi hay không?

Nàng nghe thấy vậy liền đặt bút lông xuống bàn rồi đi đến cạnh hắn, không nhanh không chậm trả lời lại câu hỏi của hoàng thượng:

- Bọn chúng không coi ta ra gì, dĩ nhiên ta phải trách phạt.

- Một nữ nhân thông minh, chỉ cần lời nói cũng đủ khiến người đời khiếp sợ. Nàng ra tay tàn độc như thế, há chẳng phải không coi trọng mặt mũi của trẫm? Nàng làm như vậy có khác gì ác nữ trong truyền thuyết đâu cơ chứ!

- Ác nữ cũng được, quỷ dữ cũng chẳng sao. Miễn là ta dạy cho chúng một bài học nhớ đời, từ sau chúng phải yên phận, hậu cung cũng sẽ yên ổn hơn chút ít.

- Trẫm không trách nàng trừng phạt bọn họ, trẫm cũng không trách nàng nghĩ tốt cho sự bình yên trong hậu cung. Chỉ là nàng đang quá rỗi tàn bạo rồi...

Hắn đặt trái đào đang cắn dở xuống bàn, một tay chống cằm suy ngẫm một hồi. Đầu óc hắn mệt mỏi vì một mớ hỗn độn, hắn nheo mắt lại, tay kia bóp hai vầng thái dương tỏ vẻ không vui. Một kẻ giết người diệt khẩu sẽ có binh lính thay mặt trừng trị thích đáng, sẽ có người đúng phận sự đứng ra tra khảo, tất cả vụ việc trên không hề nằm trong quyền hạn của hoàng hậu. Ấy thế mà nàng lại dám quá phận hạ lệnh cắt đứt ba ngón tay của Hạ mỹ nhân, như thế quả thật không có một chút trình tự nào cả.

Lý Nghiêm cho người đi điều tra về vụ việc của Châu mỹ nhân đã gây ra, nói cho nàng chút bí mật không phải là để nàng làm những điều thừa thãi như thế. Thiết nghĩ nàng thông minh như vậy lại có lần hành động thiếu suy nghĩ, có phải là nàng đang được hắn cưng chiều quá mức mà lại quên đi địa vị của mình rồi hay không? Hoàng hậu của một nước mà lại tàn bạo như thế hay sao? Và hắn thì tuyệt đối không cần một nữ nhân như vậy.

Một nữ nhân thông minh sẽ không cần tới những hành động sai trái như thế chỉ nhằm mục đích răn đe kẻ dưới, dẫu sao thì hoàng hậu cũng đã đi quá xa rồi.

Hoàng thượng từ từ mở mắt ra nhìn nàng, hắn thở dài. Suy cho cùng thì có vẻ như nàng vẫn không phải là người mà hắn cần tìm để cùng hắn giữ nước hay sao? Giọng hắn khàn khàn cất lên đều đặn khiến cho nàng có đôi chút hụt hẫng:

- Nếu như vì trẫm quá nuông chiều nàng khiến cho nàng hành động nhất thời ngu muội như vậy, vậy thì từ giờ trẫm sẽ không bao giờ sủng hạnh nàng thêm nữa. Trẫm cần nàng đóng cửa viện và nhìn nhận lại lỗi lầm của mình. Khi nào suy nghĩ thấu đáo mới được bước chân ra khỏi viện.

Sau đó hắn liền phất long bào rời đi, để lại mình nàng chơi vơi một mình ở đó. Lần đầu tiên nàng thấy hắn tuyệt tình tới thế, nó khiến cho nàng chưa kịp thích ứng mà vẫn đứng như trời trồng. Đôi mắt nàng mở to kinh ngạc ra vì cú sốc chưa bao giờ dám nghĩ tới. Nàng nghĩ hắn yêu nàng, yêu nàng nên mới hành động nhu mì như thế. Vừa mới hôm qua đây thôi, ánh mắt hắn nhìn nàng thật hiền dịu và ngọt ngào, ánh mắt trìu mến, thân thương. Ấy thế mà vừa rồi hoàng thượng nhìn nàng sao lại bi ai tới thế? Đó không phải là một ánh nhìn như mọi ngày nữa mà thay vào đó là cái nhìn thất vọng về cách làm của nàng. Phải chăng hắn đã đặt nhiều niềm tin vào nàng rồi hay sao mà lại nhìn nàng nhiều buồn phiền tới thế?

Nàng ra lệnh cho A Đào đóng cửa lớn lại, còn nàng thì nằm một mình trên chiếc chõng tre dưới gốc cây sồi cạnh hồ cá lớn. Nàng nghĩ rằng hoàng thượng chỉ đang giận mình một chút ít, tới mai chắc hẳn sẽ dịu xuống và lại tới đây làm lành với nàng. Nhưng mọi thứ dường như đã đổ vỡ khi đến ngày thứ ba rồi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy tới quấy rầy sự tĩnh lặng trong tim nàng. Nàng từng có những suy nghĩ rằng không có kẻ nào tới phá đám cũng là điều tốt, đáng để hưởng thụ nhưng đến nay nàng mới thấy có điều gì mới lạ trong tim nàng lại rạo rực tới thế. Con tim khi xưa chỉ cần nghĩ tới thái bình, một mình hiu quạnh cũng đã hạnh phúc vô biên. Tới nay lại lạ lẫm đến lạ kì. Hình bóng quen thuộc không đến nữa, giọng nói khàn khàn nam tính không được nghe. Trong thời gian này nàng chẳng khác gì bị cấm túc, không cần tới thỉnh an thái hậu cũng chẳng một phi tần nào dám ngó ngàng đặt chân trước viện của nàng. Một chút chống vắng len lỏi trong tâm trí, hiện tại bây giờ nàng rất cần một người trò chuyện. Nàng cũng không hề biết được ở ngoài kia đã xảy ra việc gì, có gì mới mẻ xảy ra hay không nữa. Hôm nay nàng thấy nơi đây thật tù túng, sự vô tình của hoàng thượng lại càng khiến cho nàng không thể yên lòng được nổi.

Nàng với lấy cái bánh quế cắn một miếng, không những không thấy ngon mà lại còn thấy dư vị đăng đắng ở đầu lưỡi. Nàng thở dài cười nhạt nhẽo.

Chiều về thật đượm buồn, ánh hoàng hôn hồng hồng phớt qua mờ nhạt dưới chân trời. Đám mây đen kéo tới, bay lơ lửng trên bầu trời xám xịt trên khoảng không.

Chắc hẳn sắp mưa rồi!

Con tim trống rỗng và hiu hắt. Nàng ngửa mặt lên trời nhìn những chú chim đang mau chóng tìm chỗ ẩn nấp, tránh khỏi cơn mưa sắp đổ bộ.

Nàng đưa bàn tay thon dài lên trời như muốn thâu tóm hết tất thảy nhưng không thành.

Từng suy nghĩ ngắt quãng bủa vây không lối thoát. Nàng lại tiếp tục cười nhạt khó hiểu. Ánh mắt nàng nhìn nơi nào đó thật xa xăm, như thể muốn chạy trốn khỏi nơi đây, chạy trốn khỏi triều đình nhiều luật lệ ấy. Nàng muốn bay đi thật xa không bến đỗ, nàng muốn vươn tới những nơi chưa từng đặt chân, muốn khám phá thế giới bao la bên ngoài mà không cần mảy may suy nghĩ.

Nam nhân ấy có cả đám phi tần, thiếu bóng nàng cũng không phải lo lắng điều gì. Có lẽ nàng không hợp với nơi đây, dù sao thì sau này cũng phải chết giống như cốt truyện trong tiểu thuyết mà thôi. Sự lạnh nhạt của hắn đã khiến cho nàng không muốn đối mặt với nó nữa mà chỉ muốn trốn chạy.

- Tiểu thư, trời sắp mưa rồi, người vào trong đi kẻo lạnh.

- Có phải ta thật sự đã làm gì sai rồi hay không, A Đào?

Cơn mưa đổ xuống không chút ngại ngần. Nàng ngồi trên cái chõng tre lặng nhìn mưa rơi, cơn mưa khiến cho lòng nàng lại càng thêm nặng trĩu lại. Nàng vươn tay ra đón lấy nó, khi thấy nàng không chịu đi vào viện, A Đào mải móng chạy vào lấy cây dù ra che, trong lòng biết rõ hoàng hậu đang đượm buồn khôn xiết.

Lặng nhìn những hạt mưa rơi mà vương trong lòng một nỗi buồn khó tả. Cũng có lẽ vì những ngày mưa thế này gợi lại trong nàng những ký ức vốn đã cất giữ thật sâu trong chiếc hộp bé nhỏ của tâm hồn. Vốn dĩ, chiếc hộp ký ức ấy đã lâu ngày không mở, thế mà hôm nay mưa vô tình rửa trôi những hạt bụi bám chặt, khiến nó bật nắp rọi sáng một góc tâm hồn. Những mảnh vụn cứ thế trào lên. Ký ức về kiếp trước vì ngông cuồng mà bị phản bội, vì suy nghĩ không thấu đáo mà phải chia ly cách biệt mãi mãi. Hàng triệu hạt mưa rơi, vỡ tan trên mặt đất là hàng triệu tiếng trái tim tan vỡ. Khi đứng giữa những ngã ba cảm xúc, nàng lại thấy sao cơn mưa lạnh buốt lạ thường. Thoáng qua màn mưa đôi khi vài cơn gió chen mình, lượn về phía bên kia hồ, đẩy mưa rơi chéo giữa những hàng cây. Gió lạnh lùng, cùng mưa khắc hoải nỗi buồn cho những kẻ cô đơn.

Có lẽ thật sự là nàng đã quá phận mất rồi...

Sự thờ ơ ấy sẽ giúp trái tim ta trưởng thành hơn...

Hành động của nàng đã gây ra những điều không thể nào quên, dù có muốn quên cũng không thể... Bởi lẽ, nàng phải thay đổi mình thôi!

Mưa hết, nỗi buồn cũng dần tan biến, nhưng nỗi cô đơn thì vẫn còn bám víu lấy thân xác có vẻ cằn cỗi sau những lần tổn thương này. Chợt có chút se lạnh thoáng qua. Màn đêm tĩnh lặng buông xuống lạnh lùng. Trời cũng đã sang thu từ lâu, tiện đây nàng ngồi ngẩn ngơ ngân nga một bài thơ buồn man mác mà đã lâu rồi chưa hồi tưởng lại:

" Mưa hắt hiu mưa về qua ngõ vắng

Chiều mưa rơi hoang vắng lối thu gầy

Có nỗi buồn len lén ghé qua đây

Vàng chiếc lá bay bay trong ngõ tối

Ngày qua nhanh bóng đêm về rất vội

Mưa rơi hoài ngập lối cũ ngày xưa

Tiễn đưa người hôm ấy cũng chiều mưa

Vàng lá đổ bao mùa chưa quay lại

Chiều hôm nay mưa giăng sầu tê tái

Kỷ niệm buồn quay lại ngập hồn đơn

Mùa thu nào nguyện ước nghĩa keo sơn

Mùa thu nay cô đơn sầu lẻ bóng

Mưa vẫn rơi lòng càng thêm hoang lạnh

Tình cách chia hiu quạnh lối đi về

Để đêm dài lặng lẽ những cơn mê

Bên gác vắng não nề cay đắng. "

[ Trích: Mưa Chiều - Võ Ngọc Cẩn ]