Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 25: Ác quỷ và thần chết




Vừa nghe thấy vậy liền khiến Hy Đình giật mình, cái giọng nghe sao mà đáng sợ tới thế. Cái giọng không khàn như chủ tử của hắn nhưng lại sắc bén đến rùng mình. Từng ngữ điệu, từng chữ thốt ra đều khiến một người có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường như Hy Đình cũng phải khiếp sợ mà cố gắng trấn tĩnh lại.

- Ngài...ngài có phải là Tả...

- Ta nói ngươi hồi cung kêu tên khốn Lý Nghiêm ra đây.

Vừa nghe tới đây, hắn dường như tức giận mà đạp cửa xông vào. Đập vào mắt Hy Đình là một khung cảnh tĩnh lặng, không một bóng người. Hắn quát lớn:

- Ngươi là ai mà dám phạm thượng, lại dám gọi hẳn húy danh của hoàng thượng ra như thế? Thật to gan...

Tiếng gió vi vu thổi qua những bóng cây rập rờn trong khuôn viên nhà Tả Quân. Tả Quân? Cái tên nghe sao thật quen tai nhưng cũng thật lạ lẫm. Hắn khó chịu và bực tức. Hy Đình lùng sục đi tìm kiếm tên nam nhân hỗn đản ấy nhưng không tìm thấy gì. Lúc sau giọng nói ấy lại vang lên, lần này có vẻ tức giận mà gằn giọng:

- Ngươi còn không mau về? Muốn hoàng hậu chết đó à?

Nhắc tới hoàng hậu mới nhớ, suýt thì hắn quên mất việc trọng đại mà nuốt cục tức vào trong và tự dặn lòng mình quyết sẽ xử đẹp tên Tả Quân thần thần bí bí này. Hắn lại leo lên lưng ngựa mà phóng vụt đi, vừa về tới cung điện của hoàng hậu để gặp hoàng thượng, bẩm báo chưa hết câu Lý Nghiêm đã vội vàng đi lên nơi tên khốn ấy ngự trị. Cũng chưa hiểu ra vấn đề nhưng Sử Hy Đình vẫn đi theo hoàng thượng.

Tới nơi, hắn chẳng gọi ai cả. Cũng chẳng mở cửa mà trực tiếp nhảy lên không trung, vượt qua hàng rào mà vào trong sân nhà của Tả Quân. Hắn vội vã chạy vào trong nhà, sau cái tủ gỗ có một mật thất bí hiểm, hắn ấn một cái rồi vội vã đi vào. Trong đây nến sáp, hương hoa đủ cả, hương thơm bay lên phảng phất. Hắn đi sâu thêm chút nữa thì thấy một người đàn ông đang thản nhiên ngồi rót trà cho vị khách quý là hắn, Tả Quân nhẻm miệng cười nhẹ:

- Tới rồi đấy à? Nào, uống tách trà cho đỡ khát.

Sau ánh sáng mờ nhạt, Tả Quân thần bí ẩn hiện chỉ nửa khuôn mặt, che đi đôi mắt. Thấy Lý Nghiêm có vẻ lóng ngóng mà bật cười thành tiếng, nói:

- Làm gì mà vội vàng thế? Yên tâm, hoàng hậu của ngươi chẳng bị gì đâu...

- Sao ngươi biết?

- Vì ta đã từng là một vị quốc sư mà. Cái gì chẳng bấm ra.

- Mau...mau theo trẫm hồi cung cứu hoàng hậu. Không được chậm trễ!

- Cứ uống tách trà đã. Ngươi và ta cũng đã bao năm không gặp, sao ngươi có thể cứ thế mà trở về cho được?

Tả Quân mỉm cười, bấy giờ Hy Đình mới rút kiếm chĩa vào cổ Tả Quân, uy hiếp:

- Ngươi là đang phạm thượng.

Đằng sau câu uy hiếp ấy chỉ đáp lại một nụ cười của Tả Quân. Lý Nghiêm giơ tay ngăn lại hành động của Hy Đình, lườm quýt:

- Mau thu kiếm!

Hy Đình đành ngậm ngùi thu lại kiếm của mình, trong đầu đầy rẫy sự khó hiểu vô cùng. Mãi về sau Tả Quân mới chịu lộ diện, bước ra nơi có ánh sáng và đứng trước Lý Nghiêm. Dáng hình cao lớn, cao hơn cả hoàng thượng vài phân, bờ vai rộng, vạm vỡ hiếm có, mái tóc dài đen mượt, khuôn mặt được đeo chiếc mặt nạ bên mắt trái, bịt kín con mắt ấy lại, sống mũi cao, thẳng đến hút hồn, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng trắng lại hồng hào tràn đầy sức sống. Ôi, người đẹp đây rồi!

Hắn nhìn thấy Tả Quân mà mừng rỡ, sau bao năm không gặp mà hình bóng ấy vẫn như vậy. Một chiến hữu ngàn kiếp của hắn, thuở còn tấm bé đã sát cánh bên nhau. Khi mà hắn bị nhốt lại ở lãnh cung, chính Tả Quân ngày nào cũng lén lén lút lút đến đưa cơm cho hắn. Khi Lý Nghiêm bị ép ra trận lúc mới tròn 13 tuổi thì chính Tả Quân đã xin ra chiến trường, cùng hắn chiến đấu với hàng nghìn quân giặc.

Vì cứu hắn mà mất đi con mắt trái, vì cứu hắn mà biết bao chiếc thẹo dài ở trên người. Suốt bao năm chinh chiến, cùng đầy rẫy những chiến công vang dội, chính Tả Quân là người đã đưa ra những chiến lược, sách lược độc đáo và tinh tế, giúp cho hắn thành công thắng trận. Nhờ vào mưu kế của Tả Quân mà những tổn hại của binh lính cũng giảm đi đáng kể.

Tả Quân như tay như chân với hắn, người đời gọi hắn là Ác quỷ thì Tả Quân cũng chính là Thần chết. Hai con người hợp vào làm một đều khiến tất cả run rẩy trong lo sợ. Chỉ tiếc là khi hắn vừa giành thắng lợi tại một nước lớn, Tả Quân cũng được Lý Nghiêm âm thầm phong tước vị quốc sư của Vân Nam quốc thì em gái hắn - Tả Liên vì yêu Lý Nghiêm sâu đậm nhưng không được đáp trả mà nhảy sông tự vẫn. Từ ấy cái tên Tả Quân gắn liền với Lý Nghiêm ấy không còn nữa. Tả Quân đi ở ẩn, không ai có thể thấy mặt hắn ta nữa. Từ ấy, thời gian bận rộn hắn cũng chẳng thể tới thăm người bạn tri kỉ ấy một lần.

Bao năm không gặp, cả hai đều có điều khó nói đến lạ. Người đàn ông lịch lãm hơn hắn một tuổi kia cũng thật đúng là một vị quân tử. Chỉ tiếc hắn cứ mãi gửi thư yêu cầu Tả Quân về làm quốc sư - cái chức vị vẫn mãi bị trống ấy nhưng hắn ta chẳng chịu hồi âm lại một lần nào cả. Hắn tưởng Tả Quân vẫn giận chuyện khi xưa, giận chuyện vì hắn mà em gái hắn ta mới phải chết. Đến khi nay gặp lại mới vỡ òa, chẳng phải thế, chẳng phải hắn ta oán hận Lý Nghiêm điều gì, hắn chỉ cảm thấy bực tức vì suốt bao lâu nay Lý Nghiêm không thèm tới hỏi han hắn ta lần nào. Em gái hắn đã mất, nhưng hình như trong mắt Tả Quân đã có một người có thể thay thế. Bởi lẽ...hắn cũng đã nhìn thấy bức tranh mờ nhạt khuất trong bóng tối, rập rờn ánh sáng nhè nhẹ của nến sáp kia, là hình bóng hoàng hậu của hắn, là nụ cười ngây ngô, đáng mến ấy của An Kiều...