Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 13: Hoàng thượng cũng biết làm nũng




Lúc sau thấy Hy Đình lại tới ghé cửa, nàng chau mày lại lườm vài cái rồi chẳng buồn mở miệng. Hắn cũng thấy vậy mà chả dám ho he thêm nữa. Thiết nghĩ, đến Hoàng Thượng nàng ta còn đánh cho chứ chẳng nói tới thân phận thấp hèn như hắn. Nên thôi, hắn chỉ đứng nhìn nàng ngồi cắn hạt dưa coi thi trong sự nhàm chán.

Khi kết thúc kì thi văn, mọi người tản ra về vợi. Ai ai cũng thấy mặt nhăn như khỉ khó hiểu nhìn Hoàng Hậu đang ung dung ngồi ở kia. Đến lúc bọn họ về hết, nàng mới thèm nhổ mông đi tới viện của hắn xem xét tình hình.

Vâng, hắn ta bảo ốm. Ấy thế mà đập vào mắt nàng lại là hình ảnh một tên Hoàng Thượng vô tích sự đang ngồi chỗm chệ vắt chân lên ghế nhai điểm tâm. Mắt hắn có vẻ tức giận lắm, đỏ ngầu hết cả lên. Mũi hắn cứ phồng lên đỏ ửng, xong phì phò thở như mấy con trâu đực lồng lộn với cái đống suy nghĩ ngổn ngang. Nàng tới mà hắn chẳng hay biết, đến khi nàng lại gần hắn hơn, chẹp miệng một cái hắn mới biết nàng đang ngay sau lưng hắn. Thấy vậy hắn giật mình ra trò, nhảy cẫng lên, tý thì lộn đầu xuống đất.

- Ốm?

- Nàng tới khi nào thế? Sao không nói tiếng gì mà đã tới rồi?

- Ốm đây à?

Nàng như phớt lờ câu hỏi của hắn mà cứ tra hỏi hắn như kẻ tội đồ. Hắn thấy vậy liền đỏ mặt, đôi mắt hắn chớp chớp liên tục mà nhìn nàng chăm chú. Xong hắn xụt xịt cái mũi tỏ ra thật là thảm hại, hắn vừa mếu vừa nói rất ấm ức:

- Giờ nàng mới đến, trẫm ngồi chờ nàng đến mỏi mông luôn rồi...

- Ngài ốm thật đấy à? Ồ, hóa ra là ngài đang ốm. Ấy thế mà ta nhìn thấy ngài khỏe ghê cơ đấy!

- Khỏe đâu mà khỏe, đây thây, trán trẫm nóng như vầy nè.

Vừa nói hắn vừa nhân cơ hội chộp lấy tay nàng đặt lên trán hắn. Đôi mắt hắn rưng rưng nước mắt tỏ ra cái vẻ đáng thương vô cùng. Ừ công nhận cũng nóng thật. Nàng thấy làm lạ bèn lấy tay khác đặt lên trán mình xem thử, ai ngờ trán hắn nóng hơn thật.

Thấy vậy hắn liền phởn ra mặt, cười nói với An Kiều rất là vô tư:

- Nàng mau khám cho trẫm đi.

- Ta không phải thần y.

- Thế sao lần trước nàng lại biết cách chữa bệnh đậu mùa? Nàng cứ giấu nghề, mau khám cho trẫm, nếu chậm trễ thì ảnh hưởng tới long thể của trẫm mất.

- Đậu mùa khác, ốm khác. Mà mấy tên lang băm đâu rồi mà cần tới ta ra tay làm gì?

Hắn nghe mà thấy khó hiểu, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay nàng như thể sợ vuột mất. Lý Nghiêm khó hiểu gãi đầu vài cái rồi hỏi nàng:

- Lang băm?

- Không biết à? Danh y đâu?

- Nàng nói chẳng có đầu có cuối quái gì. Cộc lốc thế! Trẫm không cho bọn đấy khám, trông bọn chúng lóng ngóng tay chân nhìn thật ngứa mắt. Nàng chữa cho trẫm đi, trẫm sợ chết lắm đấy!

Nàng khó chịu khi thấy hắn cứ lằng nhằng mãi, cuối cùng nàng vẫn ép được mấy tên danh y khám chữa cho hắn. Có gì đâu, làm việc cật lực, suy nhược cơ thể, sốt nhẹ. Uống vài ba chén thuốc bắc tầm bổ với ngủ đủ giấc khắc sẽ khỏi. Ấy thế mà hắn cứ rối tung lên, sốt hết cả ruột.

Hắn bắt nàng phải nằm với hắn thì hắn mới ngủ, nàng thì lại chẳng hứng thú nằm cạnh hắn nhưng vẫn phải bò lên giường với điều kiện cấm động tay chân. Khi thấu Lý Nghiêm đã say giấc nồng thì nàng liền vội vã bỏ về biệt viện của nàng. Từ sáng tới giờ thật lắm công chuyện, nàng ăn chút điểm tâm rồi ngồi xem những bài thi ấy xem ra sao.

Ái chà, buồn cười ghê cơ. Có nàng viết thơ như này:

" Khi xưa vốn dĩ ngây thơ,

Hôm nay người vẫn ngây thơ thế này.

Ra đề tả về người hâm,

Nhưng không cho viết nội tâm như nào.

Viết thật thì bảo bố láo,

Mà viết tào lao thì bảo lạc đề.

Nên thôi ta xin ra về,

Vì ta không biết viết như thế nào..."

Ủa, ngắn vậy thôi đấy! Một tuần hương mà người ta chế được có tưng đấy chữ thôi đấy, hơn nữa nghe nó cứ kì kì kiểu gì ý. Viết ngắn thì cũng thôi đi lại dám bảo nàng ngây thơ cơ à? Đã thế lại dám bảo nàng hâm, đây đã phạm phải trọng tội. Chả nhẽ nàng lại đem nàng ta ra xử trảm giờ chứ nị. Cơ mà được cái người ta thật thà nên cho qua. Nội tâm nàng muốn có nhiều tú nữ xảo quyệt một chút, đanh đá một chút, gớm ghiếc một chút để có cái mà gây gổ đánh nhau. Gì chứ nàng là nàng khoái cái khoản đánh nhau lắm nhé! Lâu nay không được múa may mà chân tay lại cứ ngứa ngáy chẳng ngừng. Nàng cũng muốn thử xem nữ nhân thời cổ đại này được mấy người chính trực như nàng, xem xem có bao nhiêu trà xanh giả tạo.

Đọc thơ mà không thể nhịn cười, có lắm người khen nàng ghê lắm, rồi còn khen có quy củ nữa cơ, nhưng mà quan trọng là nàng đã gặp nàng ta bao giờ đâu nhỉ? Nàng cũng mới chỉ bộc phát con người thật gần đây thôi mà?

Nàng cứ vừa nhai bánh vừa đi đọc thơ, lúc sau chán quá liền để cho A Đào xử lí nốt công việc còn lại. Tóm lại là trong đây có tầm gần sáu mươi người đã qua sự lựa chọn của nàng tới dự thi thì An Kiều chọn được đúng bốn mươi tư người trong số đó là nàng thấy thú vị. Còn những người khác thì loại luôn cho nhanh.

Đến ngày thứ ba sau khi thi văn xong thì nàng cho người tới từng nơi công bố kết quả. Những người nào thông qua kì thi văn thì ngày hôm sau tới thi tiếp võ. Đề thi rất đơn giản: Nàng muốn tổ chức một buổi săn bắn thật lớn...