Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 1: Xuyên việt




- Người đâu? Mau đưa ly rượu kịch độc cho hoàng hậu nương nương. Hôm nay trẫm sẽ ban cho ngươi cái chết!

- Hoàng thượng, xin hãy nghe thiếp giải thích...

- Giải thích? Ngươi còn gì giải thích khi mà tận mắt ta chứng kiến cảnh ngươi cầm dao hành thích trẫm?

- Thật sự chỉ là hiểu lầm. Mong chàng suy xét lại, xin chàng đừng giết thiếp, xin chàng...

- Một hoàng hậu như ngươi lại đi cấu kết với thừa tướng mưu hại trẫm. Đừng tưởng ta không biết ngươi dự tính điều gì. Trẫm đã để mắt tới ngươi từ lâu, chỉ là ngươi quá dại khờ, hành động ngu muội. Nay trẫm ban cho cái chết có phải đã quá từ bi rồi không?

Nàng khóc lóc thảm thiết van xin, hắn làm ngơ như không thấy gì. Hai tên lính canh dốc thuốc vào miệng nàng, ép nàng uống cạn. Uống xong nàng ho lên vài cái, nước mắt giàn giụa rồi qua đời. Lý Nghiêm hừ lạnh, phất áo, quay lưng rời đi.

- Chém đầu hoàng hậu, treo trước cổng thành lấy đó làm gương.

Năm 839 trước công nguyên, Tiên Hoàng đột ngột qua đời không rõ nguyên do. Lý Nghiêm - Tam hoàng tử đăng cơ lên làm Hoàng Đế.

Tịnh Quý Phi - mẫu hậu Lý Nghiêm đã tốn bao công sức, mưu mô và xảo quyệt để có thể đưa con trai mình lên làm Hoàng Thượng. Và nay, nàng ta cũng đã yên vị trên chiếc ghế Thái Hậu của Vân Nam Quốc.

Đại hoàng tử chả biết lý do vì gì mà chết yểu, nhị hoàng tử ngọc thể lại yếu ớt nên không thể đăng cơ. Lý Nghiêm tàn độc bao năm nay thấy rõ, từ một đứa trẻ bị bỏ rơi, không ai nương tựa trở thành một vị hoàng đế cao cao tại thượng. Mẫu hậu hắn là ai? Tịnh Quý Phi? Không, nàng ta không phải ruột thịt của hắn. Mẫu hậu hắn đã chết cách đây rất lâu và Tịnh Quý Phi đã nuôi dưỡng hắn thành một con quỷ đội lốt con người. Ánh mắt hắn như con dao sắc bén và đầy hung tàn. Giọng hắn lúc khàn khàn lúc lại thanh cao tỏ rõ vẻ kiêu ngạo, oai phong lẫm liệt. Từng lời nói của hắn khiến vạn người khiếp sợ, vạn người nể phục. Thế là từ đây, vị Quân Vương của Vân Nam Quốc đã được mệnh danh là con sư tử ở Châu Phi, con rồng trên thiên giới. Hắn trở thành một nam nhân lãnh khốc và tàn độc, ấy thế lại rất ưu tú. Không những thế lại còn điển trai, cái vẻ lạnh lùng của hắn khiến người đời sợ hãi nhưng cũng không kém sức hút với đám nữ nhân là bao.

Hắn không thích nữ nhân, càng không thích mấy nàng trà xanh, yếu đuối. Và từ khi đăng cơ tới nay hắn chưa từng mạo phạm bất kì nữ nhân nào. Bởi lẽ, hắn đang chờ đợi một thứ gì đó đặc biệt quan trọng.

Ít lâu sau hắn bị ép lấy con gái rượu của thừa tướng, phong cho nàng ta chức vị Hoàng Hậu của Vân Nam Quốc. Đời đời ai chẳng thừa biết, thừa tướng mưu mô, độc ác, luôn tìm cơ hội lật đổ Hoàng Đế, cướp long bào và hoàng vị.

Nay...thừa tướng lại lợi dụng lòng tin của Thái Hậu mà đẩy con gái ngốc nghếch ấy làm Hoàng Hậu, đưa nàng ta bên cạnh hắn để làm nội gián, suốt ngày bám víu lấy hắn để lấy lòng, đòi hỏi sớm sinh quý tử. Hắn không thể nào ngờ một người con gái mà khi xưa hắn từng gặp lại trở thành một kẻ đáng khinh bỉ tới như vậy.

Khi thời cơ chín muồi, nàng ta cùng phụ thân nàng đẩy hắn vào chỗ chết nhưng thất bại. Kết quả, nàng và cha nàng trở thành kẻ phản quốc mà ban cho cái chết, tru di cửu tộc. Già trẻ, gái trai đều bị chém đầu xử trảm, treo đầu ở cổng thành trước bàn dân thiên hạ lấy đó làm gương. Cả gia đình nàng bị Hoàng Thượng giết hết, không trừ một ai. Từ một người có địa vị đứng sau vua, nay lại bị tru di cửu tộc. Nàng ôm hận vào lòng vì đã quá ngu muội, sau khi chết đi, thân thể nàng không được vẹn toàn, chân, tay, tứ chi mỗi thứ một nơi, mỗi thứ đều bị quạ tha đi một phương trời. Đó là cái giá phải trả vì lòng tham vô đáy ấy.

Cũng không lâu sau hắn lại phong Hậu, một công chúa nước láng giềng xinh đẹp hoàn mỹ, sinh cả đàn con cháu khôi ngô, tuấn tú, sống hạnh phúc về già...

- Truyện gì mà kì thế? Cứ tưởng con gái thừa tướng phải thông minh, lanh lợi. Ai ngờ lại là kẻ ngu xi, đần độn tới như vậy? Đã thế lại còn ngây ngốc như đứa trẻ lên ba, năm lần bảy lượt bị hãm hại mà vẫn không tự rút ra bài học. Đọc mà tức quá!

Cố Kiều An tức giận đập tay thật mạnh xuống bàn. Cô vừa mới bị người yêu phản bội xong, ấy thế lại đọc phải cái truyện kết cục kì lắm luôn. Cô rất thích nhân vật phản diện, thế nhưng cũng phải thông minh một chút chứ nhỉ?

- Tiểu Kiều, đâu rồi? Ra mau lên.

- Gì mà cứ rối rắm hết lên thế!

- Chung kết rồi mà còn nằm ườn ra thế đấy à?

- À ừ nhỉ? Tý thì quên mất! Mà này, nếu mà tớ đi thi đạt huy chương vàng, cậu phải đãi tớ một chầu thịt nướng đấy nhé!

- Ok.

Sau khi cô chuẩn bị xong xuôi, tay cô cầm chặt túi đồ mà cùng đứa bạn thân chạy nhanh ra bắt xe đi thi đấu Taekwondo mùa giải quốc tế. Lắm lúc chỉ cười cho qua, xong lại nghĩ tới ngày hôm ấy, nhìn anh ta cùng con bạn cùng bàn hồi trước tay trong tay lại càng thêm bực mình. Cô là Cố Kiều An, năm nay vừa tròn 18 tuổi và còn là một người có triển vọng nhất đội võ Taekwondo, cô vẫn luôn tự hào về điều ấy. Chỉ tiếc là yêu sai người mà thôi!

* Rầm *

Ô tô lao tới đâm thật mạnh. Máu từ đâu chảy ra chẳng ngừng, cái mùi tanh tưởi của máu hòa quyện vào những hạt mưa cuối mùa hạ. Lênh láng cả một vùng, màu máu đỏ tươi đang dần lan rộng. Mọi người rối rít cái gì đó mà cô chẳng nghe rõ được nữa. Tai dần ù đi, tiếng mưa lách tách bên tai nghe thật ồn ào đến lạ. Cô mệt, ngủ chút thôi! Trong đầu Kiều An thoáng vụt vài dòng suy nghĩ. Giá nếu cô chưa từng yêu ai nhỉ? Yêu vào mệt quá! Nếu như ngày hôm ấy hắn ta không phản bội cô nhỉ? Có lẽ hôm nay cô đã không bất cẩn tới vậy rồi. Liệu cô có chết không? Giá nếu như cô còn sống thì tốt nhỉ? Nếu cô còn sống, có lẽ sẽ được nhận huy chương vàng cho hắn ta hối hận vì đã phản bội cô. Cô sẽ không bao giờ tin tưởng vào nam nhân nữa. Nhưng sao người cô mệt quá, chẳng còn sức lực để động đậy dù chỉ là một chút nữa...



Tự nhiên cô thấy lạ lạ, cả người ngứa ngáy không thôi, cái mùi ẩm mốc của rơm rạ từ đâu bay tới khiến cho Kiều An cảm thấy khó chịu mà tỉnh giấc. Cả người ê ẩm, vừa hấp háy cặp mắt thì đập vào mắt Kiều An là chuồng ngựa. Quái lạ, chuồng ngựa?

Trong đầu Kiều An vang vọng vài câu nói kì lạ, vài hình ảnh như chưa từng gặp bao giờ. Kiều An khó hiểu vỗ đầu vài cái, có khi bị tai nạn nên đầu bị hư? Mà quên, hóa ra cô vẫn chưa chết đấy à?

- Sao hả? Ngủ chuồng ngựa thấy thích không? Sao? Ngươi có chịu khai ra không?

- Hả?

Một con đàn bà ghê gớm, tay chống nạnh lườm nguýt người cô vài cái. Bấy giờ cô mới để ý, người ta ăn mặc lạ lắm nhé! Trông như kiểu trang phục trước ngày vậy. Trông lại mình cũng thấy lạ lạ, người thì bé tí xiu, tay bụ bẫm lại có một vài vết bầm.

Cô hốt hoảng hỏi:

- Này bà già, năm nay là năm bao nhiêu thế?

- Cứ đần ra đấy, sao tao lại đẻ ra cái đứa ngu ngốc như mày nhỉ? Năm 832.

Bấy giờ cô mới chột dạ, hóa ra là mình đã xuyên việt rồi đấy à? Mà, bối cảnh giống giống như trong truyện mà cô vừa đọc.

- Còn ngơ ra đấy làm gì? Mau cút ra đây cho bà.

Bà ta chính là mẫu thân của chủ cơ thể này, cũng là vợ cả của thừa tướng. Chỉ tiếc là bị chứng hoang tưởng nên bị thừa tướng gửi hưu thư, vì thế mà hay đánh đập và hành hạ Cố An Kiều. Tên gì hay thế, lại ngược với tên thật của mình. Thế là cô phải sống dưới thân phận của một nhân vật giả tưởng từ hôm nay...

Ít lâu sau bà ta vì thắt cổ tự vẫn mà qua đời. Nàng như được giải thoát, và được cha đưa về nuôi dưỡng. Từ đây, ngày nào cũng được cha cưng chiều như con gái rượu, nuôi dạy trở thành một đứa trẻ chỉ biết nghe lời phụ thân mà không màng hiểm nguy.

Bảy năm sau, khi nàng vừa tròn 20 tuổi, nàng được đưa vào cung và được phong làm Hậu.

Lễ sắc phong thật tráng lệ, khung cảnh nơi đây diễm lệ hơn cả phim ảnh, nàng mở to mắt mà nhìn xung quanh không biết chán. Hôm nay nàng đã là của người ta, suốt bảy năm qua vật lộn với cuộc sống đầy gian khó và đầy rẫy sự giả tạo của từng người một. Nàng ngây ngốc giả làm con rối, hôm nay ngồi cạnh Hoàng Thượng, hồi hộp đến nghẹn thở.

Lý Nghiêm uống thêm ly rượu, khi đã ngà ngà say, hắn cất giọng khàn khàn và đáng sợ nói với nàng:

- Ngươi dám vào đây? Một kẻ ngốc như ngươi cũng dám bước chân vào đây? Có tin trẫm cho người đánh gẫy chân ngươi không?