Độc Chiếm - Cô Vũ

Chương 20




Thời Gia Nhiên sớm đã quên tối qua đồng ý đi xem anh thi đấu, vì không muốn tổn thương lòng tự trọng của Lâm Thích, cô nói dối: “Nhớ rồi, chờ ăn cơm cùng bạn xong sẽ đi.”

Lâm Thích cúi đầu hôn cô, hung hãn cùng xâm lược, nụ hôn sâu kịch liệt triền miên làm cơ thể Thời Gia Nhiên mềm nhũn.

Đồng thời, cô cũng cảm nhận được cảm xúc áp lực bức bối từ Lâm Thích, động tác từ tránh né giãy giụa dần dần trở nên buông lỏng thuận theo, cô muốn ôm anh, lại bị tay anh đè lên tủ đồ cạnh cửa.

Lâm Thích khẽ cắn cần cổ, thấp giọng gọi tên cô: “Thời Gia Nhiên, bao giờ em mới có thể yêu đương nghiêm túc với tôi?”

“Cậu mặc quần áo trước đã.”

Thời Gia Nhiên bị ánh mắc cực nóng bức cho sắp ngất đi, như đang phải chịu tra tấn:

“Còn không phải là đang yêu đương sao?”

*

Nhiên Nhiên!!!!

Thời Gia Nhiên hoảng loạn ném quần áo vào người Lâm Thích, cũng may anh vừa mới mặc quần đùi vào, bằng không cô sẽ điên mất.

“Mẹ…”

Lâm Thích thấy nguy không sợ: “Chào cô.”

Mẹ Thời Gia Nhiên trước tiên quay sang nhìn cô, sau đó liếc qua Lâm Thích, ghét bỏ nói:

“Hai đứa mặc quần áo cho tốt rồi ra đây.”

Mẹ Thời ra khỏi phòng, ánh mắt Lâm Thích gắt gao nhìn vào Thời Gia Nhiên như đang sắp hỏng mất, tròng mắt như vực sâu không đáy nhìn cô, lòng bàn tay ấm áp sờ bên má lạnh lẽo:

“Lớn như vậy rồi, còn sợ người nhà phát hiện chuyện yêu đương à.”

Thật ra không phải Thời Gia Nhiên sợ bị phát hiện chuyện yêu đương, mà không vui về việc sau khi bị phát hiện lại bị tra khảo. Ví như bao giờ kết hôn, gia cảnh đằng trai thế nào, có tốt hay không, đối với cô thế nào, có nghĩ đến việc kết hôn không?

Còn nữa, từ trước đến nay cô cũng chưa nghĩ đến sẽ có kết quả gì với Lâm thích.

Thời Gia Nhiên dọn dẹp quần áo trên sô pha, trước khi Lâm Thích đi ra cô giải thích việc mình và Lâm Thích vừa mới ở bên nhau.

Mẹ Thời búng vào trán Thời Gia Nhiên, giọng nói bất đắc dĩ:

“Con có bạn trai sao không nói sớm, mẹ thấy việc của tiểu Tống không cần thiết nữa, trưa nay cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

Thời Gia Nhiên ngồi bên cạnh mẹ Thời: “Việc con đi gặp tiểu Tống cùng việc con có bạn trai không liên quan, không phải mẹ vẫn luôn muốn con đi gặp họ sao?”

“Tra nữ.” Màn hình di động Thời Gia Nhiên xuất hiện tin nhắn, ba Thời như gãi đúng chỗ ngứa nhìn thấy, ông đưa tay sờ sờ cằm rồi lại cắm vào trong túi áo, trầm ổn nói:

“Gia Nhiên, gọi bạn trai con ra đây nói chuyện, trưa nay cùng nhau ăn cơm.”

Thời Gia Nhiên nhớ đến chiều nay Lâm Thích còn có trận thi đấu ở thành phố A, theo bản năng từ chối:

“Không cần, bây giờ chỉ mới yêu đương, sau này quen thuộc hơn ăn cơm cũng không muộn ạ.”

“Chào cô chú, cô chú khỏe không ạ, con là Lâm Thích, bạn trai của Thời Gia Nhiên.”

Lâm Thích đi ra thuận lý thành chương ôm lấy vai cô, cơ thể cô hơi cứng lại, có dòng điện chạy dọc toàn thân, trái tim như có dòng nước ấm dội qua.

Bắt gian trên giường, còn có thể bình tĩnh ăn cơm, chuyện này đúng là ngoài dự liệu của Thời Gia Nhiên.

Ba mẹ rất vừa lòng với Lâm Thích, đã vượt quá nhận thức của Thời Gia Nhiên, sau khi cùng Lâm Thích trở lại thành phố A, anh nắm tay cô, âm thanh dịu dàng như lông vũ trêu chọc trái tim:

“Hình như ba em cảm thấy tôi quá nhỏ.”

Thời Gia Nhiên quay sang, Lâm Thích đang cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa đầy tình ý, làm cô không chịu nổi ánh mắt thâm tình này. Cô chỉ biết cười ngượng, không biết trả lời anh thế nào, ở đoạn tình cảm này, cô thật sự không nghĩ đến sẽ có tương lai.

“Tôi yêu đương với em mục đích là đi đến kết hôn.”

Sau một lúc lâu, anh mở miệng nói: “Còn em thì sao?.”

Trái tim Thời Gia Nhiên lại một lần nữa  như bị lông vũ quét qua, hơi phát run, mềm đến không chịu nổi, đầu óc như bị say xe, quay sang ôm eo anh, mặt chôn vào trong ngực, hít sâu một hơi hương vị dễ ngửi trên người anh.

“Tôi cũng vậy.”

Cô nghĩ Lâm Thích đánh giá mình thật đúng lúc đúng chỗ, tra nữ.

Cô luyến tiếc nếu Lâm Thích rời đi, nhưng trong đầu cũng không có quá nhiều cảm tình, cô đối với Lâm Thích chỉ là nhu cầu cùng nhiệt tình, càng tiếc phải nói ra lời là mình có chút thương anh.

21

Bốn giờ chiều trận thi đấu của Lâm Thích bắt đầu, trận bóng đá giao hữu này rất xuất sắc, kết thúc, đội bóng của Lâm Thích thắng với tỷ số 4-1.

Thời Gia Nhiên đi xem một trận bóng cách đây đã rất lâu, từ hồi cấp ba, bạn thân cô thích những chàng trai trong đội bóng đá, mỗi cuối tuần sẽ lôi kéo cô ngồi cách không xa xem bóng.

Bên cạnh là những cô gái trẻ đang cổ vũ, hò hét khản cả giọng, có người quang minh chính đại hô tên Lâm Thích, còn to gan gào lên:~ Em yêu anh Lâm Thích ơi.

Thời Gia Nhiên nhìn những cô nàng trẻ trung xinh đẹp tràn đầy sức sống thanh xuân, cô không chút đề ý nhìn Lâm Thích mồ hôi như mưa ở trên sân, tâm tư đã sớm bay xa.

Trận giao hữu kết thúc, Lâm Thích bị vây chặt, Thời Gia Nhiên quay đầu nhìn về phía anh, lúc chuẩn bị đi qua Lâm Thích đã vẫy vẫy tay cùng gọi tên cô.

Trên mặt Lâm Thích còn mang theo ý cười nhàn nhạt, anh vốn đã đẹp trai, cười rộ lên là dáng trẻ trẻ trung tươi sáng như ánh mặt trời, Thời Gia Nhiên thoáng nhìn bóng dáng anh, trong mắt như có hạt cát bay vào, hơi muốn khóc.

Anh không nhanh không chậm đi đến, ôm chầm bả vai cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Đây là bạn gái tôi, Thời Gia Nhiên.”

Chóp mũi Thời Gia Nhiên lên men, một thoáng muốn khóc kia nghẹn đến mức mũi cũng phát đau. Anh thân mật đến gần cô, tay tự nhiên vòng lên eo nhỏ.

Thời Gia Nhiên cảm thấy mấy cô gái cổ động viên có vẻ xấu hổ, ánh mắt dừng trên người cô gái vừa rồi đã gào tên Lâm Thích nói em yêu anh, cũng thẹn thay cô nàng, Thời Gia Niên đoán việc cô gái này thích Lâm Thích, mọi người đều đã biết.

Trong nháy mắt, cô có một cảm giác mình chỉ là một vai hề, hoặc là kẻ thứ ba.

Bỗng nhiên cô cũng hiểu rõ vì sao Lâm Thích muốn cô đến đây làm lá chắn, cơn chua xót trong mũi tiêu tan như không còn bóng dáng, thân mật nói:

“Thường xuyên nghe Lâm Thích nhắc đến các bạn, mọi người đá bóng rất giỏi.”

Một câu khách sáo, các chàng trai bừng tỉnh gọi Thời Gia Niên một tiếng chị dâu.

Trong lúc Thời Gia Nhiên chờ Lâm Thích thay quần áo đã gặp cô nàng tên Lý Vi Vi kia, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của tuổi trẻ, làm Thời Gia Niên rất muốn cười.

Lý Vi Vi thấy cô cười vẻ khinh khỉnh, nhíu mày hỏi cô:

“Chị và anh ấy chưa kết hôn, tôi với chị cạnh tranh công bằng.”

“Tùy em.” Thời Gia Nhiên chơi di động, căn bản cũng không ngẩng đầu lên.

Cô gái kể rất nhiều về chuyện mình thích Lâm Thích từ lâu, trước khi tốt nghiệp còn là sinh viên, trước đó Lâm Thích đến trường cô nàng đá bóng, đã nhất kiến chung tình, từ đó đuổi theo Lâm Thích đến mọi nơi.

Thời Gia Nhiên lẳng lặng nghe lời bộc bạch, ngước mắt lên nhìn ánh sáng trong mắt cô nàng, khóe miệng cong lên thành một vòng cung. Không khỏi cảm thấy tuổi trẻ thật là tốt, đối với người mình thích bất chấp như thế.

“Nếu một người không thích em, em theo đuổi đã lâu, chỉ là cảm tình của bản thân mình, thật sự thích một người là thành toàn cho thứ mà anh ấy thích.”

Lâm Thích đi ra vừa vặn nghe được lời nói này với giọng nói thương cảm, anh cười chua xót, siết chặt hộp trang sức trong tay, thả về lại trong trong túi.

Lý Vi Vi nhìn thấy Lâm Thích, vẻ mặt đang đầy bi thương bỗng hưng phấn trở lại, đi đến:

“Lâm Thích! Em với chị ấy vừa nói về anh.”

Lâm Thích ôm lấy eo Thời Gia Nhiên, lãnh đạm  trả lời Lý Vi Vi một câu:

“Ừm, tôi đi trước.”

*

Sau khi trở về từ thành phố A, Thời Gia Nhiên cùng Lâm Thích đã tiến vào một trạng thái mơ màng, ai cũng không liên lạc với ai.

Thời Gia Nhiên không liên lạc lí do là vì bệnh viện có cuộc kiểm tra tay nghề làm cô muốn điên mất, thật vất vả hoàn thành nhiệm vụ, bạn thân Tô Ngọc lại đến tìm cô muốn sống muốn chết nói là thất tình thật quá đau khổ.

Tô Ngọc uống đến say khướt không còn biết trời đất là gì, anh trai Tô Nham của cô nàng cũng đi theo uống vài chén, chuông cửa vang lên, Tô Nham đi ra mở cửa.

“Nhiên Nhiên, có người tìm em.”

Thời Gia Nhiên buông đồ gọt hoa quả, đi ra cửa xem sao, là Lâm Thích, anh nhìn chằm chằm Tô Nham với ánh mắt không mấy thân thiện.

Cô trố mắt ra nhìn một lát rồi mới nói: “Tô Nham, anh giúp em gọt trái cây đi, tiểu Ngọc vừa kêu gào đòi ăn.”

Cô đi đến cửa, bốn mắt nhìn nhau, cô hỏi: “Làm sao vậy?”

“Em hỏi tôi? Tôi còn muốn hỏi em.”

Ánh mắt Lâm Thích mang theo lửa nóng, cô lảng tránh ánh mắt anh, nhường đường:

“Bạn thất tình, còn đang ầm ĩ, cậu có muốn vào không?”