Độc Chiếm - Cô Vũ

Chương 1




Thời Gia Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thích là vào năm ba đại học, cô đến nhà Lâm Thanh làm khách, vì lời nói vui đùa, cô dạy thêm cho cậu một kỳ nghỉ hè.

Lúc Thời Gia Nhiên từ nhà Lâm Thanh đi ra, cảm thấy hình như đã gặp qua Lâm Thích ở đâu đó rồi, nhưng vẫn không nhớ đã gặp được ở đâu.

*

Thời Gia Nhiên thích Lâm Thanh, thích từ hồi cấp ba, từ đầu là yêu thầm, sau đó mặt dày mày dạn theo đuôi.

Mỗi người đều nói nữ theo đuổi nam cách một tầng sa, nhưng Thời Gia Nhiên lại cảm thấy theo đuổi Lâm Thanh giống như trèo lên đỉnh núi Himalayas.

Nghỉ hè năm ba đại học, cô nhờ ba mình giúp đỡ Lâm Thanh vào bệnh viện làm việc, Lâm Thanh vì muốn cảm ơn, mời cô ăn cơm, cô muốn rèn sắt khi còn nóng chuẩn bị về nhà Lâm Thanh làm chuyện mờ ám, vừa mới vào cửa nhìn thấy một chàng trai khác, còn đang mặc đồng phục lớp mười hai.

*

Từ trước đến nay Thời Gia Nhiên chưa từng che giấu mình thích Lâm Thanh trước mặt Lâm Thích, thậm chí muốn có được tin tức của Lâm Thanh, cô tìm mọi cách để lấy lòng cậu. Làm phiền người ít nói lạnh lùng Lâm Thích, người lúc nào cùng hờ hững đối với Thời Gia Nhiên.  Vì muốn gặp Lâm Thanh, Thời Gia Nhiên thường xuyên ở lại đến tám chín giờ tối mới về, Lâm Thanh luôn dịu dàng nói một cô gái nhỏ về một mình không an toàn, muốn đưa cô về.

Có rất nhiều chuyện, Thời Gia Nhiên nghĩ rằng chỉ cần Lâm Thanh đồng ý giữ cô ở lại, cô tuyệt đối sẽ không làm ra vẻ.

Nhưng mà, Lâm Thanh luôn là một người đàn ông nhẹ nhàng quân tử, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Lâm Thanh có một cô gái là thanh mai trúc mã, Thời Gia Nhiên biết điều đó vào một buổi tối khi đã dạy thêm cho Lâm Thích được nửa tháng.

Cậu nói hôm nay cô không đợi được Lâm Thanh về đâu, Thời Gia Nhiên không tin, vẫn ở đến mười giờ cũng không thấy người trở về. 

Cô nhìn Lâm Thích đang nằm ườn trên sô pha chơi game, hỏi cậu vì sao.

Mí mắt cậu cũng chưa nâng, giọng điệu tràn ngập vẻ khinh thường nói rằng Lâm Thanh đã sớm có người anh thích rồi.

Thời Gia Nhiên vẫn luôn cho rằng Lâm Thanh nói vậy chỉ là lấy cớ, cho tới khi cô thấy Lâm Thanh đăng tin tức tuyên bố trên vòng bạn bè, bỗng nhiên mới hiểu được những lời từ trước đến nay Lâm Thanh nói đều là sự thật, chưa từng có chỗ cho mình.

Nếu không phải cô đã giúp anh trong công việc, hoặc vì gì đó, căn bản anh sẽ không để cô tiếp cận mình.

Vào ngày sinh nhật Lâm Thanh, anh đã nhắn tin mời Thời Gia Nhiên, nói muốn dẫn bạn gái đến cho mọi người gặp.

Thời Gia Nhiên có một cảm giác thất bại chưa từng có, tâm tình không được tốt nên phát hỏa với Lâm Thích.

Lâm Thích giữ chặt tay Thời Gia Nhiên, ấn chặt cô vào ngực, giọng nói vang lên bên tai cô:

“Chị, nếu thích anh trai tôi, tôi có thể giúp chị.”

Sức lực của cậu rất lớn, căn bản Thời Gia Nhiên tránh không thoát.

Cô nhìn gương mặt đẹp đẽ của cậu, láng mịn trắng bóng, trước kia cảm thấy cậu chỉ là một cậu nhóc, giờ phút này bỗng nhiên mới ý thức được Lâm Thích là một chàng trai đã thành niên, trong ánh mắt cậu mở ra tràn đầy dục vọng chiếm hữu của một người đàn ông, đối với cô.

*

Bạn gái Lâm Thanh cũng không phải quá đẹp, thời điểm đứng chung một chỗ với  Lâm Thanh, Thời Gia Nhiên còn cảm thấy thiệt thòi cho anh.

Nhưng theo bản năng Lâm Thanh nắm lấy tay của cô gái, trong mắt tràn đầy vẻ nhu tình, làm cho Thời Gia Nhiên cảm thấy tự mình đa tình đến người khác cũng cảm thấy thật ghê tởm.

Thời Gia Nhiên đã uống hơi nhiều rượu, ngồi xổm trước cửa KTV ứa nước mắt.

Lâm Thích chặn ngang bế cô lên, chất cồn làm Thời Gia Nhiên trở nên điên cuồng, nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu, vài phần tương tự đủ để cho cô động tình không thôi.

Cô ôm lấy cổ cậu, hôn lên cắn cánh môi, ánh mắt óng ánh như tơ hỏi:

“Em trai, làm tình với chị không?”

Thời Gia Nhiên đã từng muốn đem thứ quý giá nhất của mình, lần đầu tiên cho Lâm Thanh vào ngày sinh nhật anh, cho đến giờ phút này cô chợt cảm thấy những cái đó là điều trân quý, chẳng qua là vì dành cho đối tượng nào mà thôi.

Nếu không phải Lâm Thanh, ai cũng đều có thể.

Lâu đài chấp niệm đó, ầm ầm sụp đổ, Thời Gia Nhiên điên cuồng muốn phát tiết cảm xúc, cô giữ gương mặt Lâm Thích, nói với cậu rất nhiều lời muốn nói với Lâm Thanh.

Lâm Thích đá văng cửa nhà, đặt cô lên giường, cả người đè lên người cô, cô ngửi thấy hơi thở nhàn nhạt thơm tho của cậu, sóng mắt mê ly giọng nói kiều mị:

“Em trai, đã thành niên chưa?”

Nháy mắt sau đó, cổ tay mảnh khảnh của cô bị giữ chặt, cánh môi bị dán vào một hơi thở nóng bỏng, không hề có kết cấu cùng lực đạo cắn mút môi mình.

Thời Gia Nhiên không thấy rõ được đôi mắt cậu, rõ ràng biết đây là Lâm Thích, rồi lại cảm thấy hình như là Lâm Thanh.

Bờ môi mỏng của cậu liếm láp cô, cánh tay rắn chắc có lực gắt gao ôm lấy, Thời Gia Nhiên bị hôn đến phát đau không thể thở muốn giãy giụa, cậu lôi kéo đè tay cô ở trên giường không cho động, màn đêm yên tĩnh, tiếng thở dốc áp lực, còn có tiếng rên rỉ như có như không của cô gái, đều là ngọn nguồn mờ ám. 

Cuối cùng, cậu dừng lại.