Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 43




Lục Sơ Sơ ba tuổi, bé biết đọc tên của mình, tên của bố mẹ.

Bé biết lúc muốn ăn kẹo và trái cây thì nên đi tìm bố làm nũng.

Nhưng mà nếu bị mẹ phát hiện, bé và bố đều sẽ bị mắng, lúc này phải ôm đùi mẹ.

Mỗi khi đến lúc này, bé sẽ vui mừng vì mình là em bé.

Em bé có thể phạm sai lầm, có thể làm nũng, có thể mở to hai mắt giả nai với mẹ.

Bé là một em bé giỏi học hỏi, biết người lớn không chịu nổi dáng vẻ này của bé, dù tức giận cũng sẽ mỉm cười tha thứ cho bé.

Ông bà là như thế, cụ bà cũng như thế, chú dì trong nhà đều là như thế.

Ngay cả ông ngoại bé, nếu muốn gặp mặt bé, cũng phải gọi điện thoại cho mẹ, ăn nói khép nép xin lâu ơi là lâu, mẹ mới cho phép ông đến nhà gặp nửa tiếng.

Điều này chứng tỏ bé là tồn tại quý giá nhất trên thế giới!

Tựa như nụ hoa của tổ quốc, non nớt nhất cũng yếu ớt nhất, nếu ai bắt nạt bé, chính là đối nghịch với bố mẹ và cả tổ quốc vĩ đại!

Bé là công chúa nhỏ của bố, nhóc nghịch ngợm của mẹ, bảo bối trong tay ông bà.

Ngoại trừ mẹ, trước nay chỉ có bé bắt nạt người khác, không ai khác có thể cưỡi trên đầu bé.

Không ngờ rằng ngày đầu tiên đi nhà trẻ, Lục Sơ Sơ đã gặp phải trận bão tuyết chưa từng có trong đời.

Bình thường Lục Sơ Sơ được nuôi dưỡng ở nhà ông bà, cách nhiều thế hệ nên được chiều chuộng vô cùng, đến ba tuổi, là tuổi nên đi nhà trẻ, sau khi Tống Huỳnh và Lục Thiệu Tu bàn bạc, cấp bách đón bạn nhỏ về nhà, dạy dỗ, giáo dục tư tưởng cho bé.

“Đến nhà trẻ phải lịch sự với các bạn nhỏ khác, không được tùy hứng.”

Khuôn mặt nhỏ của Lục Sơ Sơ tròn trịa, lớn tiếng nói: “Sơ Sơ là bạn nhỏ ngoan nhất!”

“Nói chuyện nhỏ tiếng một chút, đi học muốn lên tiếng phải giơ tay, không được chống đối giáo viên.”

Lục Sơ Sơ tủi thân giơ tay nhỏ lên: “Mẹ ơi con muốn đi tiểu.”

Tống Huỳnh bất lực nắm tay nhỏ bụ bẫm của bé: “Ở trong nhà không cần giơ tay.”

“Ò.” Lục Sơ Sơ ngoan ngoãn gật đầu, dang hai tay như chú chim ưng con dang cánh: “Muốn bế bế ~”

Tống Huỳnh không muốn tiếp tục chiều bé, dịu dàng nói: “Chỉ vài bước, con tự đi đi.”

Chờ đến nhà trẻ ai sẽ bế bé?

Lục Sơ Sơ đòi bế, chưa bao giờ gặp phải sự từ chối lạnh lùng như vậy, tâm hồn em bé ba tuổi của bé chịu đả kích xưa nay chưa từng có, miệng méo xệch, mắt ngấn nước.

Bé loạng choạng bước hai bước về phía mẹ: “Còn không bế con, con sẽ khóc đó.”

Tống Huỳnh bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra mở đoạn video Trác Nhất Thiến mới vừa gửi cho cô, bé trai bên trong đeo cặp sách nhỏ, dáng vẻ như ông cụ non, khuôn mặt tuấn tú nghiêm lại, không cho mẹ bế.

“Con xem anh Trần Tuấn nhà dì Trác này, tự mình đeo cặp, cũng không cần ai bế, Sơ Sơ phải học tập anh.” Lục Sơ Sơ mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm vào đối thủ mạnh trong đời mình.

Lại là anh ấy!

Cậu bé này tên là Trần Tuấn, chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, rõ ràng bọn họ sinh cùng một ngày, cách nhau chưa đến một tiếng, nhưng Trần Tuấn mở miệng nói chuyện sớm hơn Lục Sơ Sơ, học đi cũng sớm hơn Lục Sơ Sơ, lần nào cũng tranh trước bé.

Đáng giận nhất chính là, cậu bé người nhỏ nhưng tính khí lớn, cái đuôi vểnh lên trời, luôn phớt lờ bé.

Mỗi lẫn mẹ dẫn bé đến nhà dì Trác chơi, Trần Tuấn thà ngây người với cây xương rồng bà trong nhà, cũng không chịu nói chuyện cùng bé.

Lục Sơ Sơ ghét cậu nhóc này nhất!

Chuyện Trần Tuấn có thể làm được, bé cũng có thể!

Lục Sơ Sơ thu bàn tay nhỏ mũm mĩm lại, mặc váy công chúa nhẹ nhàng uyển chuyển đi theo mẹ đến nhà vệ sinh, đi vệ sinh xong dưới sự giám sát của mẹ.

Tuy bé rất lợi hại, có thể tự đi đường, nhưng suy cho cùng bé vẫn là một em bé.

Ngộ nhỡ có người xấu bắt bé đi từ nhà vệ sinh thì phải làm sao bây giờ?

Bố mẹ, ông bà đi đâu tìm được bạn nhỏ đáng yêu như bé?

Tới cửa, đổi giày da nhỏ mới tinh vừa ngầu vừa đẹp, Lục Sơ Sơ không thể không tiếp thu sự thật rằng hôm nay mình phải đi nhà trẻ, bé ỉu xìu, như thể trái cà héo, hứng thú không cao.

Tống Huỳnh tự mình đưa con gái đến trường.

Lục Sơ Sơ do dự một hồi ở cửa, vẫn không hạ quyết tâm nổi: “Mẹ ơi con sợ.”

“Không sợ, chiều mẹ sẽ đón con về, nhà trẻ có giáo viên và bạn học cùng, không có người xấu.” Tống Huỳnh ngồi xổm xuống, hôn khuôn mặt nhỏ của con gái.

Lục Sơ Sơ cụp mắt, phiền lòng nói: “Nhưng mà Sơ Sơ đáng yêu thế này, một ngày ông bà không thấy con, chắc chắn sẽ rất khổ sở.”

“...”

Là nên nói rằng con gái nhà mình quá mức tự luyến hay nên khen ngợi bé còn nhỏ đã một lòng hiếu thảo?

Trong lòng Tống Huỳnh rất rối rắm.

Cô nhỏ giọng thở dài, ấm áp khuyên nhủ: “Con và anh Trần Tuấn học cùng một lớp đó, con có thể tìm anh chơi.”

“Không tìm anh ấy chơi! Con không muốn đi học, không muốn đi học hu hu hu hu ông bà cứu con!!!!” Bé bộc phát ra tiếng gào khóc kinh người.

Tống Huỳnh sửa sang lại quần áo cho con gái: “Không có ông bà, chỉ có mẹ.”

Lục Sơ Sơ khóc nấc lên: “Vậy Sơ Sơ muốn bố!”

“Cũng không có bố.”

Hôm! Nay! Có! Sấm! Sét!

Không! Có! Bố!

Sao có thể không có bố chứ? Lục Sơ Sơ rất nghi ngờ, Lâm Lâm nhà bên không có bố, có một lần bé hỏi, Lâm Lâm nói đó là bởi vì bố mẹ cô bé ly hôn.

Lục Sơ Sơ hỏi Lâm Lâm, ly hôn là cái gì.

Lâm Lâm nói, cô bé cũng không biết, chỉ biết bố mẹ không ở cùng nhau, cũng đã lâu lắm rồi cô bé không gặp bố.

Lục Sơ Sơ bị tin tức này bổ đến đỉnh đầu gần như tan thành từng mảnh, trạng thái cả người đờ ra, giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau mẹ, một tấc cũng không rời, mãi cho đến nhà trẻ vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Bé đã quên khóc, đã quên ôm chân mẹ làm nũng, trong đầu chỉ toàn là bố mẹ muốn ly hôn.

Ngày đầu tiên nhập học, nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ, ríu ra ríu rít, nơi nơi đều là tiếng quấy khóc.

Lục Sơ Sơ căng chặt mặt, lưng thẳng tắp, nghiêm túc như lãnh đạo thị sát công việc vậy.

Ở nhà bé thích khóc, thích quấy, nhưng nhớ lời mẹ, ra bên ngoài rồi phải làm bạn nhỏ hiểu chuyện, nếu không sẽ bị làm như bé hư, bị bà ngoại ác độc bắt đi.

Hơn nữa, bố mẹ sắp ly hôn, đi học mẫu giáo có là cái gì đâu?

Đầu nhỏ cúi xuống, ấp ủ nỗi buồn to lớn.

“Bé ngoan, nghe lời cô giáo nói, sợ thì có thể tìm anh Trần Tuấn nói chuyện, mẹ tan làm sẽ đến đón con.”

Lục Sơ Sơ nhịn cảm giác không vui khi nghe được tên Trần Tuấn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nắm lấy quần áo của Tống Huỳnh, giãy giụa lần cuối: “Vậy bố tới đón con nhỉ?”

Tống Huỳnh lắc đầu: “Bố không tới được đâu, chỉ có mẹ thôi.”

Hôm! Nay! Lại! Có! Sấm! Sét!

Nhìn bóng dáng yểu điệu mảnh mai của mẹ, nước mắt xót xa của Lục Sơ Sơ không nhịn được mà chảy xuống, bé mới chỉ là một em mà thôi mà, sao lại có thể không có bố chứ?

Cửa phòng học có một bạn nhỏ bị sổ mũi, ôm bố cậu bé lớn tiếng khóc oa oa.

“Bố a a a a con không muốn đi học, con phải về nhà!”

Lục Sơ Sơ ghét bỏ nhìn cậu bé ấy, càng dựng thẳng người mình thêm, nén nước mắt lại.

Mẹ nói đúng, ở bên ngoài khóc thế này thật sự rất mất mặt, đều là bạn nhỏ, bé có thể nhịn nước mắt xuống!

Nhưng... Bé không có bố!

Lục Sơ Sơ nhịn không được lặng lẽ đánh giá cặp bố con kia, lặng lẽ so sánh trong lòng.

Không cao bằng bố bé, không đẹp trai bằng bố bé, dáng vẻ dỗ trẻ con cũng không đủ kiên nhẫn.

Thất bại hoàn toàn!

Nếu bố bé có ở đây, chắc chắn sẽ lấy khăn tay con gấu của bé ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé, xoa tóc bé, biến ra kẹo sữa trong lòng bàn tay giống như làm phép thuật.

Còn sẽ nâng bé lên cao, giống như chơi đánh đu, tất cả bạn nhỏ đều sẽ hâm mộ bé!

Lục Sơ Sơ khổ sở nghĩ đến dáng vẻ của bố, giơ tay lên nhìn mẫu đồng hồ điện thoại tia chớp xanh cho trẻ em siêu thời trang, bé ngấn lệ gọi cho bố, nhưng thật lâu vẫn không có ai nghe.

Xem đi! Bé đoán đúng rồi nhé! Quả nhiên bố mẹ muốn ly hôn! Bây giờ đã không thèm nhận điện thoại của con gái bảo bối của bố rồi!

Lục Sơ Sơ ngồi vào chỗ ngồi giáo viên sắp xếp, lâm vào trạng thái tách biệt xã hội.

Bé không chú ý tới, có ánh mắt vẫn luôn dõi theo bé, cho đến khi giáo viên dịu dàng gọi bé mới hồi phục lại tinh thần.

Mỗi bạn nhỏ đều phải đứng lên tự giới thiệu.

Lúc đến phiên bé, bé ngơ ngẩn đứng lên, đối mặt với ánh mắt cổ vũ của giáo viên, cùng ánh mắt tò mò của các bạn nhỏ khác, bé căng thẳng.

“Pa Pa...”

Toang rồi!

Sao lại nói suy nghĩ trong lòng ra!

Lục Sơ Sơ che miệng lại, vẻ mặt bất lực, đôi mắt to sinh động tràn ngập hoảng loạn.

Bạn nhỏ bên cạnh cười vang.

“Bạn ấy nói tên bạn ấy là Pa Pa ha ha ha.”

“Sao lại có tên kỳ quái như thế chứ, cười chết tớ rồi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha.”

“...”

Lục Sơ Sơ đỏ bừng mặt cúi đầu.

Mất mặt quá đi.

Dưới sự ngăn cấm của giáo viên, các bạn nhỏ nhanh chóng không cười bé nữa, đây là ưu điểm của em bé, rất hay quên, ký ức cùng lắm chỉ tốt hơn cá vàng một chút.

Lục Sơ Sơ lại luôn nhớ chuyện bố mẹ muốn ly hôn, điều này đủ để chứng minh chỉ số thông minh của bé cao hơn cả lớp Hoa Hướng Dương!

Nhưng mà, cho dù bé thông minh nhất thì sao.

Bố mẹ vẫn muốn ly hôn.

Sau khi tự giới thiệu đơn giản, bảo mẫu và giáo viên mặc đồng phục chia bữa sáng cho các bạn nhỏ, mọi người đều không nhịn được mà xì xào nói nhỏ.

Cô Trương đứng giữa các bạn nhỏ, cùng bảo mẫu dỗ dành các bạn nhỏ ăn cơm, duy trì trật tự.

Cô ấy đã làm giáo viên mầm non được bốn năm, thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Trẻ con đều ngây thơ đáng yêu, nhưng bướng lên thì bướng thật, quậy lên có thể lật cả nóc nhà.

Một hồi sau, bé trai mặc đồ xanh ngoài cùng bên trái làm đổ sữa bò trên mặt đất;

Cô bé cột dây buộc tóc nơ bướm ở phía trước bôi bột gạo lên tóc;

Hai bé trai ngồi hàng đầu ăn một miếng nhả một miếng, còn học cá vàng thổi bong bóng...

Chỉ có bạn nhỏ Lục Sơ Sơ là ngoan nhất.

Bé ăn uống nhã nhặn xinh đẹp, mắt cười giống như thiên thần nhỏ, đường nét khuôn mặt cũng dễ thương thanh tú.

Tất nhiên, các bạn nhỏ đều là bé dễ thương, cô ấy cũng vì thích trẻ con nên mới làm giáo viên mầm non.

Nhưng đối với bạn nhỏ có vẻ ngoài hết sức xinh đẹp, cô ấy cũng khó tránh khỏi nhìn với con mắt khác.

Chỉ là không biết Lục Sơ Sơ làm sao, cứ cách vài phút lại thở dài, như thể vô cùng phiền lòng, khiến giáo viên hơi lo lắng.

Làm giáo viên tại Mầm Non Quốc Tế Anh Quốc, thân phận của mỗi phụ huynh đều thuộc rõ như lòng bàn tay.

Mỗi đứa bé, nửa năm trước khi vào trường đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.

Bố của Lục Sơ Sơ là sếp tổng tập đoàn Lục Thành, mẹ bé cũng là người phụ trách của Vạn Thịnh Entertainment, trong nhà có bối cảnh, chẳng trách có thể giáo dục con ngoan như thế.

Vừa rồi mẹ Lục Sơ Sơ đưa bé đi học, cố ý chào hỏi với giáo viên, hôm nay bố bé đi công tác ở nước ngoài, con có việc thì gọi điện thoại cho cô.

Không biết cô bé khiến người ta yêu thích này đang buồn rầu gì nhỉ...

Lục Sơ Sơ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không biết gì về sự chú ý của giáo viên.

Bé trông rất đáng yêu, rất nhanh đã hấp dẫn sự tò mò của các bạn nhỏ bằng tuổi, mọi người đều muốn làm bạn với bé.

Đến khi tan học, Lục Sơ Sơ đã thu hoạch được mười mấy lời mời từ các bạn nhỏ.

Thu hoạch được một đống kẹo và chocolate.

Đều là em bé, Lục Sơ Sơ biết, các bạn nhỏ muốn giấu đồ ăn vặt dưới mí mắt của bố mẹ khó khăn biết bao nhiêu.

Mà các bạn bằng lòng chia sẻ những thứ này cho bé, đây là bằng chứng tình bạn!

Dù sao Lục Sơ Sơ cũng mới chỉ là một đứa bé, một ngày trôi qua, đã vứt chuyện bố mẹ muốn ly hôn ra sau đầu.

“Sau này các cậu chính là bạn tốt của Sơ Sơ!” Lục Sơ Sơ nhe hàm răng trắng nhỏ xinh ra, lớn tiếng nói, nhân tiện ngó Trần Tuần trong góc: “Ngoại trừ người nào đó ra.”

Từ khi đến lớp học, Trần Tuấn chưa nói với bé một câu nào, vẫn chán ghét như trước đây.

Trần Tuấn không hề phản ứng với lời nói của bé, khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy bình tĩnh, có sự trưởng thành không hợp với lứa tuổi.

Dọn cặp sách nhỏ xong, Trần Tuấn không nhanh không chậm đứng lên.

Lục Sơ Sơ không muốn tụt lại phía sau, bé đeo cặp sách lên, bước nhanh chạy chậm ra khỏi lớp, mẹ, mẹ bé chắc chắn đón bé ở cửa!

Quả nhiên, mẹ đã ở cửa, nhưng mà, vì sao mẹ lại nói chuyện với Trần Tuấn?

Còn cười dịu dàng như vậy, còn sờ đầu của anh ấy!

Không được!

Dục vọng chiếm hữu của Lục Sơ Sơ phát tác, chạy vèo đến bên cạnh Tống Huỳnh, ôm mẹ, dồn đầu nhỏ lông xù vào trong tay mẹ: “Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm luôn!”

Tống Huỳnh nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái, không nhịn được cười: “Mẹ cũng nhớ con, đói bụng không?”

“Có!”

“Đi, về nhà, hôm nay mẹ tự xuống bếp, nấu cơm cho con và anh Trần Tuấn.” Tống Huỳnh tay trái dắt con gái, tay phải dắt Trần Tuấn.

Sắc mặt của Lục Sơ Sơ thay đổi lớn: “Sao phải làm cho anh ấy ăn? Anh ấy không về nhà sao?”

“Dì Trác và chú Trần của con có việc phải ra ngoài, đêm nay anh Trần Tuấn ngủ ở nhà chúng ta.”

Hỏng bét!

Hôm! Nay! Lại! Có! Sấm! Sét!

Kẻ thù không đội trời chung Trần Tuấn muốn ngủ ở nhà bé!

Hơn nữa mẹ muốn nấu cơm, đó là món ăn chết chóc mà ngay cả chó cũng ghét đấy!

Tâm hồn bé bỏng của Lục Sơ Sơ gặp đả kích rất lớn, trong lúc nhất thời lại không phân biệt được, cái nào đáng sợ hơn.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Huỳnh: Đối mặt với gió táp mưa sa đi các bé!

Chó Lục: Con gái vất vả rồi, tuổi còn nhỏ, đã phải tiếp nhận quá nhiều.