“Bạn gái anh?” Đỗ Thịnh An bật trạng thái thừ người ra, hoảng hốt nhìn chằm chằm Tống Huỳnh: “Anh? Thư ký Tống? Cô là bạn gái của sếp Lục?”
Tống Huỳnh không trả lời, chỉ cười trộm.
Đỗ Thịnh An sốt ruột: “Chuyện lúc nào đấy?”
Lục Thiệu Tu nói cho anh ta: “Vẫn luôn là vậy.”
Giờ thì xong đời.
Đỗ Thịnh An tức giận đến nỗi sưng cả mặt lên, hậm hực trả điện thoại lại cho Tống Huỳnh, ở góc Lục Thiệu Tu không thấy, dùng khẩu hình miệng nói: “Đồ phản bội! Siêu phản bội!”
Tống Huỳnh có hơi bất lực: “Sao lại nói với anh ta như thế, giờ thì xong rồi, chắc chắn anh ta sẽ muốn truy hỏi đến cùng.”
“Sớm muộn gì cũng phải biết.” Lục Thiệu Tu nói.
“Là thực tập, thực tập.” Tống Huỳnh sửa sai cho anh theo thói quen. “Chỉ là, em không muốn bị người ta truy hỏi.”
Lục Thiệu Tu dửng dưng nói: “Bảo cậu ta đến hỏi anh.”
Đây thật sự là một cách hay.
Tống Huỳnh đã đối phó với Đỗ Thịnh An theo lời anh, quả nhiên anh ta từ bỏ, ngoại trừ cố chấp sửa ghi chú của cô thành “Siêu phản bội”.
Mà Tống Huỳnh siêu phản bội, cũng lặng lẽ xóa hai chữ thực tập khỏi ghi chú “Bạn trai thực tập” mà mình viết cho Lục Thiệu Tu.
Tháng . ười hai, ngày đông ấm áp, chú chó nhảy nhót trong nhà, mèo đang nằm dài nghỉ ngơi bị chú chó đánh thức, “vút” một móng qua, chú chó tủi thân áu một tiếng, lại mặt dày cọ vào mèo.
“Giống loài của hai em khác nhau, không thể yêu đương được.” Tống Huỳnh tàn nhẫn nói cho Thiếu Tá sự thật này.
Thiếu Tá trợn to đôi mắt chó đen láy, dường như phải chịu một đả kích rất lớn, lấy một kiểu tư thế tự kỉ nhắm ngay Tống Huỳnh.
Còn thả rắm vào cô.
“Thối chết em luôn, chẳng trách không tìm được vợ.”
Tống Huỳnh vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ nhẹ hai cái vào cái mông béo của chú chó, đứng dậy mở cửa thông gió.
Có người gõ cửa.
Mới đầu Tống huỳnh còn nghĩ sáng sớm tinh mơ thế này, ai lại đến tìm cô? Tiếng đập cửa lịch sự như vậy, không thể nào là Trác Nhất Thiến, đại tiểu thư Trác biết mật khẩu, căn bản sẽ không gõ cửa.
Đi đến trước cửa nhìn thừ, cô đã có chút không cười nổi.
Sao lại là Trần Sở Lãng?
Từ sau khi ăn lẩu cay cùng cậu ấy vào hôm đó, đã mấy ngày rồi chưa gặp em trai nhỏ này, hôm nay cậu ấy lại tới làm gì? Còn tìm tới tận cửa? Lấy được địa chỉ nhà cô từ đâu vậy?
Mấy dấu chấm hỏi xoay vòng vòng trong đầu Tống huỳnh, nhưng không định mở cửa cho cậu ấy.
Chỉ cần không mở cửa, qua một lát sẽ tự bỏ đi.
Tống Huỳnh hạ quyết tâm, bỗng nghe thấy một tiếng “meow”, cẩn thận, mềm mại, lại nhìn kỹ, một cái đầu mèo nhỏ chui ra từ trong mũ áo khoác của cậu ấy, ánh mắt sợ hãi, còn không phải là mèo con gãy chân nhặt được ngày hôm ấy sao?
Là một người cuồng mèo có thâm niên, sao lại có thể để mèo chịu lạnh ở hành lang!
Còn về em trai nhỏ, chỉ là nhân tiện mà thôi.
Tống Huỳnh mở cửa, làm ra vẻ mình mới nghe được tiếng gõ cửa, kinh ngạc nói: “Tiểu Trần? Sao cậu lại đến đây?”
Trần Sở Lãng lộ ra nụ cười cởi mở đặc trưng của mình: “Chân của Jelly khỏi rồi, ồn ào muốn đến gặp chị, em bèn mang nó tới.”
“Jelly? Là tên cậu đặt cho nó? Đáng yêu quá.” Tống Huỳnh cười nheo cả mắt lại, bỗng nhận ra có chỗ nào đó không đúng: “Nó ồn ào muốn đến gặp tôi?”
“Ừ.” Ánh mắt chàng trai vô tội.
Tống Huỳnh nghiêm mặt tự hỏi ba giây, ngay sau đó nở một nụ cười rực rỡ, duỗi tay bế mèo con lên: “Em ngoan quá, còn biết phải đến báo bình an cho chị.”
Mèo con ngoan ngoãn rúc trong lòng Tống Huỳnh, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô, trợn to đôi mắt hai màu, dường như nhận ra cô.
“Vào đi.”
Cũng không thể bế mèo của người ta đi mà lại nhốt người ta ở bên ngoài.
Trong tay Trần Sở Lãng xách theo một phần bánh kem nhỏ, cậu ấy đặt lên bàn: “Mua cho chị ăn.”
“Cảm ơn, ngồi trên sofa đi.”
Đợi Trần Sở Lãng ngồi xuống, Tống Huỳnh cũng ngồi xuống, cách cậu ấy một đoạn.
Jelly ngoan ngoãn nằm trên đùi Tống Huỳnh, cẩn thận đánh giá xung quanh.
Mèo con sẽ lo lắng sợ hãi trong hoàn cảnh lạ lẫm theo bản năng, nghiêm trọng hơn còn có thể xuất hiện phản ứng căng thẳng, Tống Huỳnh vô cùng cẩn thận vỗ về nó.
Vết thương trên chân nó đã khỏi, sau khi cảm thấy an toàn, không còn gò bó nữa, nó hoạt bát chơi cùng Tống Huỳnh.
“Có phải chị cậu vừa mới vào đoàn phim không? Rất bận nhỉ, có chuyện gì cần cậu đến nói với tôi sao?” Tống Huỳnh cố ý hỏi Trần Sở Lãng như vậy.
Cậu ấy cào tóc: “Là bản thân em muốn tới tìm chị, không liên quan đến chuyện của chị ấy.”
“Ồ? Vậy cậu có chuyện gì?”
Chàng trai lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Muốn mời chị ra ngoài ăn cơm, em mua vé công viên giải trí vào ban đêm, đêm nay có buổi biểu diễn dành riêng cho Giáng Sinh.”
“Giáng Sinh...” Bàn tay vuốt lông mèo của Tống Huỳnh bỗng dừng lại, lẩm bẩm tự nói.
Đúng nhỉ, Giáng Sinh đến rồi.
Nhưng mà người nào đó vẫn chưa về.
Trong lòng cô thoáng thấy khó chịu, người này thật là, cái hay không nói, nói cái dở.
“Đêm nay tôi có hẹn rồi.” Tống Huỳnh nói với cậu ấy: “Cậu có thể hẹn cô gái khác đi cùng.”
Trần Sở Lãng cười dịu dàng, mặt mũi đẹp mắt có vài phần giống với Trần An Ni lộ ra tính trẻ con: “Chị thật là, từ chối em cũng không chịu tìm cái cớ nào nghe chân thành một chút.”
Nghe giọng điệu của cậu ấy, dường như có hơi tổn thương.
Nhìn dáng vẻ của cậu ấy, có lẽ chưa từng thử mùi vị bị người ta từ chối, Tống Huỳnh cảm thấy cần phải nâng niu thế giới tâm hồn của bạn nhỏ một chút.
“Tôi...”
Tống Huỳnh vừa mới mở miệng, đột nhiên một tiếng gào thảm thiết vang lên.
Nữ Tước đứng dậy từ trong ổ nhỏ, cong người lên, xù hết cả lông, nét mặt như đối mặt với kẻ thù, nhìn chằm chằm mèo con trong lòng Tống Huỳnh.
Sắc mặt Tống Huỳnh hơi cứng đờ, chuyện lớn không xong, cô đã quên mất đứa nhóc dễ ghen tị này còn ở trong nhà...
Nhớ trước đây, khi cô dẫn Thiếu Tá về nhà, suýt chút nữa thì Nữ Tước đã xé chú chó, vẫn may chó da dày thịt béo, qua gần một tháng, mèo mới tạm tiếp nhận chú chó.
Chân của bé Jelly đáng thương này vừa khỏi, vừa mới nuôi ra một chút thịt, đâu phải là đối thủ của Nữ Tước...
Bé ngoan cũng xù lông theo, chẳng qua là bị dọa, đáng thương nhào vào lòng Tống Huỳnh, run bần bật.
“Được rồi được rồi, đừng sợ đừng sợ, chị sẽ đi dạy em ấy ngay.” Tống Huỳnh đưa bé Jelly cho Trần Sở Lãng, bế Nữ Tước vào phòng ngủ, lấy cá khô nhỏ và pate cho mèo làm mồi, bắt đầu giảng dạy bên lý bên tình.
Nữ Tước gầm gừ, bỏ bốn chân xuống đất, miễn cưỡng chấp nhận.
Tống Huỳnh để mèo ở lại phòng, đến khi ra phòng khách, lại phát hiện một chuyện chán đời khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dỗ Nữ Tước xong, Thiếu Tá lại nổi điên, nó đứng ở chỗ vừa rồi của Nữ Tước, cổ họng gầm nhẹ, phát ra điệu bộ uy hiếp kẻ địch, trừng mắt thẳng về hướng Trần Sở Lãng.
Phục rồi.
Trần Sở Lãng hơi bất an, suy cho cùng Thiếu Tá cũng là chó chăn cừu Đức, thân hình to lớn, lúc phát cáu rất có lực uy hiếp, nếu thật sự cắn một phát e rằng phải xé một miếng thịt xuống.
Mặc dù cho đến bây giờ, Thiếu Tá chưa từng làm ai bị thương, trước nay đều là dáng vẻ ngây ngô khờ khạo.
“Tiểu Trần, cậu đi trước đi, chó nhà tôi có hơi sợ người lạ.”
Trần Sở Lãng cười lắc đầu, lại bất lực gật đầu: “Được rồi, xem ra đôi mình quả thực không có duyên, thú cưng nhà chị đều không chào đón em.”
Tống Huỳnh: “...”
Cuối cùng cũng đi rồi.
Cô vào phòng ngủ thả Nữ Tước ra, mèo cảnh giác ngửi khắp nơi, nhảy lên sofa, ghét bỏ gặm lôi chiếc nệm gối mà giống loài xâm lấn từng chạm vào xuống mặt đất, kéo vào toilet...
Tống Huỳnh bất lực, ngồi xổm xuống vỗ đầu chú chó: “Em hung dữ thế làm gì? Chủ của em không ở đây, em nịnh hót anh ấy cũng không thấy đâu!”
“À hú ~ wu wu wu ~” chú chó vừa rồi còn dữ tợn biến thành bé bự đáng yêu, tủi thân cọ vào chân của chị chủ.
“Rồi rồi, biết em tủi thân, có phải nhớ anh ấy rồi không?” Giọng Tống Huỳnh dần trầm xuống, có chút cô đơn nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ: “Tuyết sắp rơi rồi, hôm nay anh ấy cũng chưa về đâu.”
Giáng Sinh luôn luôn náo nhiệt.
Trong khu dân cư đều treo đồ trang trí Giáng Sinh, rất có không khí ngày hội, ngay cả nhà trẻ gần đây cũng phát ca khúc Giáng Sinh.
Người yêu có đôi có cặp, cô đi siêu thị mua một ít đồ ăn cũng bị thồn cơm chó.
Trước đây, những dịp lễ thế này cô cũng trải qua một mình, không cảm thấy có vấn đề gì, hôm nay bỗng nhiên cực kì không muốn một mình, lục danh bạ từ đầu đến đuôi, không phải là người ở nơi khác, thì chính là đã có sắp xếp rồi.
Ngay cả Trác Nhất Thiến cũng vứt bỏ cô, đi ra đảo nghỉ dưỡng với Trần Tần, thậm chí Đỗ Thịnh An cũng có lịch trình, cố ý bay đến đoàn phim thăm, muốn làm hòa với Trần An Ni...
Ngày hội giết chó này, quả thực bất công.
“Chị dâu!” Sau cây thông Noel ở cửa khu dân cư, bỗng nhiên có một thiếu nữ mặc áo choàng đỏ nhảy ra, cô ấy cười hì hì chào Tống Huỳnh.
“Lục Minh Nghiên?” Đúng là em họ của Lục Thiệu Tu lần trước gặp được ở hộp đêm.
“Oa, tốt quá đi mất, chị còn nhớ em.” Lục Minh Nghiên rất hoạt bát, vô tư nhận lấy túi mua hàng trong tay Tống Huỳnh: “Đi đi đi, chúng ta lên xe, dẫn chị đến chỗ tốt.”
Tống Huỳnh không hiểu kiểu gì, bị cô ấy đẩy vào trong xe: “Đi đâu?”
Người lần trước nói muốn dẫn cô đến chỗ tốt là Trác Nhất Thiến, kết quả lại dẫn cô đi tìm một số sinh vật loài chim nào đó, chắc không phải Lục Minh Nghiên cũng...
“Máy bay của anh họ hạ cánh khẩn cấp ở sân bay Toronto, không về được, cố ý dặn em đến tháp tùng chị.”
Hóa ra anh thật sự không về được...
Tống Huỳnh ngồi lên xe, dọc đường cũng không biết mình muốn đi đâu, Lục Minh Nghiên nói úp úp mở mở đủ kiểu, thần bí, như cố ý muốn dẫn cô đến chỗ nào đó.
Cô lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lục Thiệu Tu: Lễ Giáng Sinh ở Toronto có náo nhiệt không?
Điện thoại im lặng, anh vẫn không trả lời lại.
Hừ, chắc chắn rất náo nhiệt chứ gì, vui đến nỗi quên cả trời đất, người chưa về, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không, còn phái em họ đến an ủi cô...
“Sắp đến rồi, chị dâu.” Giọng điệu Lục Minh Nghiên phấn khích.
“Đừng gọi chị như thế nữa.” Tống Huỳnh cười xấu hổ, đột nhiên nhìn ngoài cửa sổ, cô thoáng sửng sốt.
Đây là, đường đi đến Trường Trung Học Phổ Thông Số Một thành phố Lạc?
Sẽ không sai, con đường này cô đã đi qua trăm ngàn lần, dù trường đã đổi tên thành “Trung Học Quảng Thịnh”, tòa nhà ven đường đã thay đổi từ lâu, quán ăn vặt quen thuộc đều đã thay mới, cô vẫn nhận ra được con đường này.
“Chính là nơi này.” Lục Minh Nghiên kéo Tống Huỳnh xuống xe.
Ngẩng đầu, bảng hiệu in chữ vàng ở cổng trường lấp lánh khiêm tốn dưới màn đêm, tượng trưng cho thực lực của trường trung học hàng đầu ở thành phố Lạc này.
Cũng là ba năm thanh xuân của cô.
Tống Huỳnh khó hiểu hỏi: “Dẫn chị đến đây làm gì?”
“Đi nào, đi vào rồi chị sẽ biết thôi.”
Tống Huỳnh không còn cách nào, đành phải đi vào theo Lục Minh Nghiên.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, còn là thứ Bảy, chỉ có lớp mười hai còn đang vất vả tự học vào ban đêm, khu dạy học lớp mười và lớp mười một tối om, chỉ có mỗi cửa sổ ở khu vực văn phòng bên trái sáng lên.
Bọn họ đi qua cột tuyên truyền cạnh khu vực cây xanh.
“Chị dâu, chị xem kia, đây là anh Tiểu Lục! Đẹp trai quá!” Lục Minh Nghiên cảm khái xuất phát từ nội tâm, gen của nhà bọn họ rất tốt, gen của chị dâu cũng tốt, sau này cháu trai nhỏ sinh ra chắc chắn siêu đẹp trai!
Tống Huỳnh nhìn qua, thật sự là anh.
“Cựu học sinh Lục Thiệu Tu xuất sắc của Trường Trung Học Quảng Thịnh.” Tống Huỳnh không nhịn được cười: “Anh ấy đã làm gì mà thành cựu học sinh xuất sắc, quyên tặng tòa nhà hả?”
Lục Minh Nghiên che miệng cười: “Đúng vậy, nhìn tòa phía trước đi, tên là tòa Thiệu Tu.”
“...” Nhà tư bản đáng ghét.
Người đàn ông trong ảnh mỉm cười kiêu ngạo với cô trong ánh sáng nhàn nhạt, khóe miệng khẽ nhếch, trông có vẻ hơi khó ưa, lại khiến người ta không nhịn được mà rung động.
Lục Minh Nghiên lôi kéo Tống Huỳnh đến dưới khu dạy học.
“Chị dâu, em chỉ có thể đưa chị đến đây thôi.” Cô ấy vươn một ngón tay, chỉ vào phòng sáng đèn duy nhất trên tầng: “Mau đi đi, có người đang đợi chị.”
Gió bỗng lớn hơn, sắc trời u ám.
Lúc ra ngoài Tống Huỳnh mặc ít, tay chân đều sắp đông cứng, không biết vì sao, trái tim lại đập kịch liệt, dường như cảm nhận được gì đó.
Cô miễn cưỡng cười với Lục Minh Nghiên: “Chắc không phải Lục Thiệu Tu ở bên trên đâu nhỉ? Chắc không phải anh ấy đang làm nghi thức bất ngờ lỗi thời gì đó đấy chứ? Chính là cái kiểu mở cửa ra hô surprise, cái loại nến và hoa tươi xếp thành hình trái tim ấy...”
Lục Minh Nghiên cười phụt một tiếng, vẫy tay thúc giục: “Chị đi lên là biết ngay mà!”
Làm thần bí như vậy...
Tống Huỳnh xoay người lên lầu, khu dạy học trống rỗng im ắng, mỗi lần lên một tầng, từng cái đèn cảm ứng sáng lên, một mình cô có hơi sợ hãi, bước nhanh chân chạy chậm đến khu văn phòng.
Có ánh sáng tỏa ra phía sau một cánh cửa.
Nơi đây là... Phòng hồ sơ?
Nơi này đều là những hồ sơ của học sinh, còn có một ít tư liệu quan trọng, vì sao muốn đưa cô đến đây?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh giơ tay gõ cửa, không ai trả lời.
Cô thử nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, thế mà lại mở ra.
Một bóng người cao lớn thẳng tắp ngồi trên bàn, một chân chống đất, gió thổi tung góc áo anh, bóng lưng của người đàn ông quen thuộc, lại mặc một bộ đồng phục, áo trắng quần đen, tư thế kiêu ngạo.
“Lục Thiệu Tu?” Tống Huỳnh có chút không chắc chắn.
Anh quay đầu lại, nhếch môi: “Là anh.”
Tống Huỳnh ngây người, đây là đang làm gì? Không phải anh ở Toronto ư? Sao lại hẹn cô đến phòng hồ sơ ở trường cấp ba vào tối muộn, còn mặc đồng phục, cosplay à?
“Lại đây, có thứ cho em xem.” Lục Thiệu Tu giơ con chuột trong tay về phía cô.
“Gì thế?” Tống Huỳnh chậm rãi đi qua.
Lục Thiệu Tu không đợi cô đến gần, duỗi tay kéo cô vào lòng, cúi đầu khẽ mổ lên má cô như chuồn chuồn lướt nước, dứt khoát ấn người vào ghế máy tính: “Xem màn hình.”
Tống Huỳnh lấy mu bàn tay xoa mặt, nhỏ giọng nói: “Lưu manh.”
Anh cười, tránh khỏi mặt cô: “Nhìn kìa, anh tìm riêng cho em xem đấy.”
Cô nhìn về phía màn hình.
Bảng xếp hạng tổng điểm thi cuối kỳ khóa 2012 của học sinh lớp mười một, Lục Thiệu Tu hạng nhất, Tống Huỳnh đuổi sát phía sau, điểm của hai người chỉ kém sáu điểm.
Tống Huỳnh nhớ lần thi này, ấn tượng khắc sâu, đây là lần điểm của cô và Lục Thiệu Tu gần nhất, bởi vậy cũng tiếc nuối nhất.
Sắp leo được lên đỉnh núi, bỏ dở giữa chừng, cả đời cũng không quên được ngọn núi này.
“Cho em xem cái này làm gì?” Cô lập tức đen mặt, đứng dậy muốn chạy.
Lục Thiệu Tu xoa tóc cô, bất lực bảo: “Kiên nhẫn chút được không?”
Tống Huỳnh nén tức giận, không nói lời nào.
Lục Thiệu Tu điều khiển con chuột, đổi một tấm hình.
Là bài thi tiếng Anh của Tống Huỳnh.
!
Ý gì đây? Cần phải đả kích cụ thể thế này á?
Tống Huỳnh không vui che mắt lại: “Không xem không xem em không xem, biết thành tích của em không đuổi kịp anh rồi, khiêu chiến thất bại, đừng vén lịch sử đen tối của em lên nữa!”
“Ngoan, anh đảm bảo em xem xong sẽ vui.”
Tống Huỳnh không tình nguyện tách hai ngón tay ra.
Lục Thiệu Tu phóng to bài thi, ngón tay thon dài gõ hai cái trên màn hình: “Em xem, câu hỏi trắc nghiệm thứ mười đến câu thứ mười lăm, em chọn cái gì?”
Tống Huỳnh: “ACCDC, làm sao?”
Anh cười, đổi đến bức ảnh tiếp theo, là phiếu trả lời của cô: “Lại xem phiếu trả lời của em điền đáp án gì?”
Tống Huỳnh lười biếng đọc ra, giọng điệu không kiên nhẫn: “BDDAA...” Cô đột nhiên mở to hai mắt: “Ấy? Sao phiếu trả lời của em lại điền sai rồi?”
Cô điền lại đáp án câu thứ sáu đến thứ mười một lần? Bảy phẩy năm điểm cứ thế ném đi?
“Cái này anh phải hỏi chính em một chút, ai biết cái đầu nhỏ của em lúc ấy suy nghĩ gì.” Lục Thiệu Tu cưng chiều gõ gõ vào đầu cô.
Tống Huỳnh đột nhiên kích động.
Nếu không phải điền sai phiếu trả lời, thêm bảy phẩy năm điểm vào, đáng lẽ cô có thể vượt qua Lục Thiệu Tu!
Cô không thua! Ít nhất cũng đã thắng anh lần này!
Tống Huỳnh lập tức nhảy dựng lên, suýt chút nữa đập vào cằm Lục Thiệu Tu.
Cô vui mừng nhảy lên, treo trên người của người đàn ông: “Em thắng! Em đánh bại anh rồi! Cái đồ thua cuộc nhà anh!”
Lục Thiệu Tu khẽ hừ một tiếng, ôm chặt người cô: “Qua loa thế à, cố đầu bất cố vĩ(*), còn không biết xấu hổ mà nói anh.”
(*)Cố đầu bất cố vĩ [顾头不顾尾]: Chỉ chú ý đến đầu mà ko chú ý đến đuôi, nói chung là làm việc ko suy nghĩ chu toàn.
Tống Huỳnh chớp mắt: “Em nhớ ra rồi, lúc ấy em nghĩ đến anh, là anh hại em phân tâm.”
“Được rồi, là anh, đều tại anh.”
Tim Tống Huỳnh như nổi trống, cười cười nhào vào lòng người đàn ông, nhịp tim của anh cũng mãnh liệt như thế, dần dần nhập vào một chỗ.
“Sao lại đặc biệt đến đây xem?” Tống Huỳnh hỏi.
Lục Thiệu Tu: “Ngày lễ lớn, không thể có chút cảm giác nghi thức sao?”
Tống Huỳnh phấn khởi ngửa mặt nhìn anh, trong mắt đầy những ngôi sao: “Chúng ta ra ngoài chơi lễ đi, em muốn đi công viên giải trí.”
Lục Thiệu Tu lộ ra một nụ cười, tinh quái: “Đừng gấp, anh phải thu chút lãi với em đã.”
“Lãi gì cơ?”
“Là ai nói, kiểm tra đánh bại anh, sẽ đến tìm anh tỏ tình?” Lục Thiệu Tu cau mày: “Em bỏ lỡ anh rất nhiều năm, nói xem định trả nợ thế nào đây.”
Tống Huỳnh chột dạ chuyển tầm mắt sang một bên: “... Em nghèo lắm.”
Hình như chỉ có thể lấy thân báo đáp.
Lục Thiệu Tu khẽ cười bên tai: “Ôm anh một cái trước.”
Tống Huỳnh duỗi tay ôm anh chặt hơn.
“Hôn anh một chút nữa.”
Tống Huỳnh ngoan ngoan ngửa đầu, hôn môi với người đàn ông.
Lục Thiệu Tu hài lòng thở dài: “Biết tiếp theo nên làm gì không?”
Tống Huỳnh mở to mắt, mắc cỡ đỏ mặt véo cánh tay anh: “Chỗ này là trường học! Cái đồ lưu manh suy thoái đạo đức này!”
Còn cựu học sinh xuất sắc gì nữa, hiệu trưởng trường có biết cựu học sinh xuất sắc này làm gì ở phòng hồ sơ không?
Lục Thiệu Tu bất lực: “Anh đâu bảo ở đây, đương nhiên, nếu em muốn... Anh cũng phối hợp.”
Tống Huỳnh đẩy người đàn ông chơi xấu ra, lặng lẽ tiến về phía trước.
“Được rồi, đừng giận, anh đùa đấy.” Lục Thiệu Tu giữ chặt cô gái.
Tống Huỳnh dừng bước, cúi đầu, bất an mà cọ cọ mũi xuống đất, giọng nói yếu ớt: “Về nhà đi.”
“Không đi công viên giải trí? Vậy đi mua mua mua?”
“Mua cái đầu anh!” Tống Huỳnh quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái, cắn môi nhỏ giọng nói: “Em nhớ ra, hình như trong nhà có một bộ đồng phục cấp ba cũ...”
Người đàn ông sửng sốt trong chốc lát, đôi mắt tối đi, yết hầu lên xuống, hít một hơi thật sâu vào, ngửi được mùi dừa thơm mát trên tóc cô.
Anh mím môi chạm vào tay cô: “Vậy lần này... Mở ra?”
Môi Tống Huỳnh đã sắp bị cắn hỏng.
Hơn nửa ngày mới trả lời ấp úng như muỗi: “...Chỉ cho lần này thôi đấy, không có lần sau.”
...
Trên đường trở về, khu dạy học vẫn trống vắng, nhưng mà lần này có anh làm bạn, cô không hề thấy cô đơn.
Người đàn ông ở bên trái, gần kề trái tim.
Bóng hình cao lớn, sườn mặt anh tuấn sắc bén, khí chất không thể bắt bẻ, vẫn giống như lần đầu gặp.
Tống Huỳnh nắm lấy tay anh, bàn tay hơi thô ráp, nhưng to rộng ấm áp, nắm lấy anh như nắm lấy tất cả.
Cuối cùng thì anh cũng trở thành mặt trăng của cô.
Cũng là mặt trăng của riêng mình cô.
(Hoàn Chính Văn)