Tiểu thiếu gia Giang Hạ Vĩ chỉ mới từ bệnh viện về nhà, mở mắt chào đời còn chưa được mười ngày mà Giang gia đã bắt đầu chuẩn bị làm tiệc mừng đầy tháng cho cháu đích tôn. So với Giang Tuấn lần đầu được làm cha, Giang Thừa và Trần Duệ Dung còn phấn khích hơn khi được lên chức ông bà nội.
Tiệc mừng còn hơn nửa tháng mới tổ chức nhưng thiệp mời đã in sẵn mấy chồng cao ngất ngưởng, khuôn viên Giang gia được tất bật dọn dẹp để chuẩn bị đón số lượng khách mời cực lớn. Trần Duệ Dung bàn với chồng mình nhân dịp này giới thiệu con dâu cho tất cả mọi người đều biết, nên đặc biệt chú trọng khâu tổ chức phải hết sức tỉ mỉ và thật quy mô tầm cỡ.
Giai đoạn này Kiều Lệ còn đang ở cữ, vết mổ vẫn chưa lành, thế nên Giang Tuấn hết sức lo lắng. Mỗi ngày anh tranh thủ đi trễ về sớm, vừa trông con vừa trông vợ, mỗi lần cô đau "rít" lên chỉ một tiếng nhỏ thôi cũng làm anh sốt ruột cả nửa ngày trời. Từ bé Kiều Lệ đã sống thiếu thốn, nhưng cô của bây giờ chính là bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay, chẳng những được chồng cưng chiều mà ba mẹ chồng cũng thương yêu hết mực.
Thời gian thấm thoát trôi, mới đó mà đã tròn một tháng từ ngày Tiểu Vĩ chào đời, mọi công đoạn chuẩn bị cho tiệc mừng đầy tháng cũng đã hoàn thành. Buổi tối trước sự kiện diễn ra Giang Tuấn ôm Kiều Lệ vào lòng, đặt vào tay cô một hộp giấy lớn, anh vùi mặt lên vùng cổ trắng ngần của cô mê đắm hít lấy hương thơm thoang thoảng trên da, tay luồn vào trong áo xoa xoa nắn nắn, ngữ âm khàn khàn dịu dàng lên tiếng:
- Mở ra xem thử có thích không?
Kiều Lệ đã quá quen với độ bám dính của chồng mình, nên bị anh sờ soạng lung tung cũng chẳng để ý, cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra xem, màu trắng tinh khôi của bộ váy voan mềm mại hắt lên tròng mắt trong veo, cô mỉm cười, quay đầu hôn lên mặt Giang Tuấn, vui vẻ hỏi:
- Là anh chọn sao?
Gương mặt anh tuấn ngẩng lên, anh nâng môi, khẽ nhắm mắt gật đầu. Kiều Lệ ôm lấy cổ anh, dò xét như một cô vợ hay ghen tuông.
- Trước đây anh đã tặng váy cho bao nhiêu cô nàng rồi?
Giang Tuấn hé mắt, chau mày hỏi lại:
- Mấy cô?
Kiều Lệ chậc lưỡi, khẳng định lại câu hỏi của mình bằng một tiếng "ừm" kéo dài. Anh xoay người cô lại để cô ngồi giữa hai chân mình, nựng nịu cái cằm nhỏ, cưng chiều trả lời:
- Chỉ có mợ hai nhà họ Giang mới có diễm phúc này thôi.
- Thật không?
Cô vờ như còn nghi ngờ, nghiêm mặt hỏi lại. Giang Tuấn chịu không nổi với đôi má lúng liếng chứa hai đồng tiền nhỏ, hạ thân "bị bỏ đói" lâu ngày nóng bừng bừng, giới hạn của sự kiềm chế phút chốc bị phá vỡ liền ôm Kiều Lệ ngã xuống giường rồi lật người lại, áp chế cô ở dưới thân. Vuốt cánh môi hồng mềm, giọng trầm cất lên khe khẽ:
- Anh đã nói dối em bao giờ chưa? Chẳng những chưa từng tặng cho ai ngoài em, mà đến bạc đầu cũng chỉ chọn váy cho một mình em.
Hàm răng trắng đều của Kiều Lệ lộ ra sau câu trả lời vừa thành thật vừa lấy lòng này, cô mỉm cười thật tươi, ôm lấy gương mặt anh thưởng cho một cái hôn lên chóp mũi. Cô làm như thế chẳng khác nào trêu chọc sự chịu đựng của anh cả, Giang Tuấn đương nhiên không thể hài lòng, nơi nào đó ở dưới thân đã nóng ran phất cờ biểu tình muốn lâm trận, anh cúi đầu mút lấy cánh môi mềm mại, nhẹ nhàng say mê như đang nhấp nháp một ly vang đỏ Monteverdi vừa thơm vừa ngọt.
Tay trái luồn vào áo ôm lấy bầu ngực no tròn chứa đầy sữa, tay phải vén cao váy của vợ, rồi kéo khóa quần của mình giải thoát cho vật đang căng cứng đến sắp nứt ra đặt vào giữa hai chân cô. Kiều Lệ đang hưởng ứng cái hôn triền miên giật mình nắm tay anh lại nhắc nhở:
- Chưa được đâu… bác sĩ nói phải tận ba tháng…
Giang Tuấn đâu có quên, chỉ là anh chịu hết nổi rồi, anh gục đầu lên xương vai xanh của cô, hạ giọng nài nỉ:
- Bà xã… em cứu anh đi…
Kiều Lệ bị gương mặt đáng thương của anh làm cho mủi lòng nên gật đầu đồng ý, anh để cô ngồi lên đùi mình, đặt vật nóng hổi vào lòng bàn tay của cô, cái hôn lần nữa kết nối, phút ân ái được khai màn.
- Oe… oe… oe…
Tiếng khóc trong trẻo vang lên làm chàng và nàng đều cứng đờ người, đây là tình huống lặp đi lặp lại mỗi ngày khi dạo đầu còn chưa kịp làm đã vội vàng tắt lịm. Kiều Lệ nhìn đôi mắt thất thần của Giang Tuấn mà không nhịn được cười, cô đền cho anh một cái hôn qua loa rồi đến dỗ Tiểu Vĩ.
Giang Tuấn phải ngồi một lúc lâu hít vào thở ra lấy lại bình tĩnh mới có thể đứng lên sửa sang lại áo quần. Anh ngồi bên mép giường nhìn cái miệng nhỏ chúm chím tham lam bú sữa liền ganh tị không thôi.
- Con tưởng là ba giành của con chắc, đâu cần phải đúng lúc như thế chứ!
Đáp lại Giang Tuấn chỉ có tiếng "chụt, chụt" khe khẽ, sắc mặt anh càng lúc càng đen.
- Con không thể nể mặt ba một chút được sao?
- Ngoan, đừng lèm bèm nữa, lát nữa em bù lại cho.
- Oe… oe… oe…
Tiểu Vũ đang bú sữa say mê dường như nghe hiểu được hai đấng sinh thành sắp ủ mưu làm chuyện kì bí lại oà lên khóc. Sắc mặt Giang Tuấn đã tối càng thêm tối, thẩn thờ nhìn vợ mình thở dài bất lực.
- Để anh tự làm.
Buổi sáng đầu thu tháng bảy trời trong xanh mát mẻ, từng áng mây sà thấp chẳng cho ánh mặt trời gay gắt với nhân gian. Heo may vẫn chưa ghé đến, nên cơn gió thoảng qua còn lưu luyến hương hạ, thu có giành giật để chuyển mùa cũng chưa thể buốt da.
Cổng lớn Giang gia hôm nay mở rộng đón khách, từng đoàn người xe nườm nượp kéo đến, trong khuôn viên nô nức tiếng chúc mừng và âm thanh cười nói vang xa. Người qua đường nhìn vào còn tưởng nơi đây đang tổ chức lễ cưới, hỏi ra mới biết là con dâu cưng của nhà họ Giang mới sinh được cháu nội đích tôn, nên ba mẹ chồng đãi tiệc trăm bàn vừa khoe cháu vừa khoe dâu.
Bàn tiệc được bày kín quanh sân, ở giữa lắp một sân khấu lớn, dọc lối đi đặt rất nhiều loại hoa đủ những sắc màu làm sáng bừng khung cảnh bữa tiệc. Quan khách đến dự đa phần là đối tác kinh doanh, có cả họ hàng và bạn bè thân thiết, người nhà họ Diệp cũng đến, mà đặc biệt nhất chính là Triệu Gia Viễn - kẻ thù không đội trời chung với đại thiếu gia Giang Tuấn.