Sau khi từ thành phố Tam Quang trở về, Giang Tuấn ghé qua các cơ sở khác kiểm tra một chút, lúc về đến nhà đã là bảy giờ tối. Trần Duệ Dung ra đón chồng, cầm giúp ông cặp táp, sai người làm dọn bữa tối, miệng líu ríu hỏi ông có uống thuốc tăng huyết áp đúng giờ không, có ăn uống đầy đủ không.
Một người được niềm nở chào đón, một người đứng bơ vơ có vợ cũng như không. Giang Tuấn cảm thấy nhạt nhẽo, anh không ăn tối, đi lên phòng trước.
Kiều Lệ đang ngồi trên giường xem tài liệu mà quản lý Phó đã đưa, nghe tiếng mở cửa phòng chỉ ngước lên nhìn một cái, thấy người lâu ngày mới trở lại cũng không có cảm xúc gì, tiếp tục vùi mặt vào trong đống tài liệu.
Biểu hiện này của Kiều Lệ khiến Giang Tuấn không thể hài lòng, anh ném chiếc cặp da màu đen lên bàn, bước đến gần cô, tay tháo cúc áo, nhàn nhạt mở miệng:
- Chồng đi lâu như vậy không nhớ nhung, không chào đón à?
Kiều Lệ không ngẩng mặt lên, nhàm chán trả lời:
- Còn phải làm mấy chuyện mất thời gian như vậy nữa sao?
Đúng là Trương Kiều Lệ không phải kiểu người sẽ làm những chuyện lụy tâm như thế thật. Giang Tuấn không tỏ ra chán ghét, anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ phải có số đo khoảng cách như thế này mới phù hợp, vượt qua ranh giới sẽ rất giả tạo.
Ném chiếc áo sơ mi chồng lên chiếc cặp da, anh ngồi xuống mép giường tựa cằm lên vai Kiều Lệ, mũi cọ cọ vào cổ cô, hít lấy một mùi hương trong lành không trộn lẫn thêm một vị gì khác nữa, cơ ngực rắn chắc dán vào lưng áo Kiều Lệ, tò mò hỏi:
- Không thích dùng sữa tắm sao?
- Có dùng, nhưng mùi hương không giữ được lâu. Anh đi tắm đi, đừng có cọ nữa, tôi khó chịu.
Nhắc tới tắm, Giang Tuấn liền nảy ra một ý nghĩ xấu xa. Anh choàng tay qua người Kiều Lệ, dồn cô vào sát góc giường, hai mắt sáng lên, cọ chóp mũi vào mũi cô, buông lời đề nghị không đứng đắn.
- Hay là em tắm cho tôi đi?
Hơi thở nam tính quấn lấy Kiều Lệ nóng bỏng, khó chịu, anh ta như thế này càng khiến cô chán ghét vô cùng, cũng thiếu đi kiên nhẫn phải diễn trò cười cợt. Cô đẩy anh ta qua một bên, mắt rũ xuống, tập trung vào công việc còn đang dang dở.
- Tôi đang bận, anh đừng làm phiền nữa.
Giang Tuấn mất hứng, liếc nhìn những quyển sổ quản lý nhà hàng, tùy tiện giở một cuốn xa xem rồi ném trở về giường. Anh đứng lên, hỏi một câu không đầu không cuối.
- Gấp như vậy sao?
Trong câu hỏi đó có ý tứ, Kiều Lệ không đoán sai, nhưng chứa điều gì thì chỉ có mình anh ta biết. Cô ngẩng mặt lên nhìn Giang Tuấn, anh nâng môi, cười như không cười rồi đi vào phòng tắm.
Siết chặt một góc giấy trong tay, Kiều Lệ rơi vào trạng thái mơ hồ. Người điều tra về cô chính là Giang Tuấn không sai được, anh ta đã tra được tới đâu rồi, tiếp theo sẽ làm gì? Anh ta quá khó đoán, khó đoán hơn cả cô.
Giang Tuấn đứng dưới vòi hoa sen, nước xối từ đỉnh đầu chảy dài đến tận bàn chân, khẽ nhắm đôi mắt cay xè, lắc lắc đầu mấy cái. Anh với tay lấy chai sữa tắm trên kệ, rồi bất chợt khựng lại thật lâu không lấy xuống. Chai sữa tắm màu trắng nhỏ xíu của Kiều Lệ nằm sát trong góc, dưới thân chai có in giá tiền, một loại sữa tắm rẻ tiền mang một thương hiệu lạ lẫm.
Bây giờ cô đã có tiền rồi không phải sao, thẻ tín dụng anh đưa cô có thể tiêu xài thoải mái, vậy mà mấy thứ này lại không đổi. Anh đi năm ngày, bên ngân hàng cũng không báo cô có rút tiền hay quẹt thẻ mua sắm thứ gì, chẳng phải nói là thích tiền lắm sao?
Giang Tuấn tắm xong, bước ra ngoài chỉ với một chiếc khăn tắm quấn ngang eo, đi tới mở tủ chọn quần áo, mắt liếc thấy mấy túi đồ bên cửa hàng thời gian gửi tới vẫn chưa được khui. Anh xoay người nhìn Kiều Lệ vẫn còn cặm cụi chưa dứt ra được với đống sổ sách kia, mắt tối lại, không được vui.
- Nếu em cũng chung thủy với tôi giống như những bộ quần áo cũ kỹ mà em đang mặc thì tốt biết mấy.
Ngón tay Kiều Lệ đang đặt trên mép giấy khẽ miết xuống, từ lúc nào chẳng biết, chỉ một câu nói bâng quơ của Giang Tuấn cũng khiến cô phải đem ra phân tích từng từ. Nếu cô đoán không lầm thì hôm Triệu Gia Viễn đợi cô trước con hẻm anh ta đã biết, vậy nên sau này phải cẩn trọng hơn nữa.
Kiều Lệ ngẩng mặt nhìn lên, thần sắc không đổi, vẫn nét diễn chân thật ẩn nhẫn sự giả tạo đó, môi cong một đường, lúm đồng tiền lộ ra, không nhìn được là đang bỡn cợt hay đang khiêu khích.
- Giữa tôi và anh nói ra hai từ chung thủy có gượng gạo quá không?
Sắc mặt Giang Tuấn tối sâu tận đáy, hàng mày cau có, âm trầm có phần nặng hơn.
- Trương Kiều Lệ, phụ nữ phải biết mềm dẻo một chút, khôn khéo và tự phụ phải dung hòa vào nhau mới không gây phản ứng ngược. Còn ngang ngạnh mà chẳng biết điều như em sẽ khiến tôi nhanh chán lắm đấy.
Cứ tưởng rằng, sau lời nhắc nhở "tận tâm" kia của Giang Tuấn thì Kiều Lệ sẽ thu bớt vẻ ương bướng của mình lại, nhưng ngoài dự đoán của anh, đôi mắt sáng trong kia càng thêm phần đắc ý hơn.
- Mềm dẻo, khôn khéo, còn cả dịu dàng và biết nghe lời nữa đúng chứ? Anh nói như vậy tôi lại thắc mắc nha, Diệp Y Sương có đầy đủ những đức tính tốt đẹp như anh cần, sao anh lại nhẫn tâm buông bỏ vậy? Chậc chậc… Tò mò thật.
Cái nhướng mày, cái cười khẩy tự cao tự đại ấy khiến Giang Tuấn chướng mắt, nhưng kỳ lạ thay, anhkhông tức giận, cũng chẳng dời tầm mắt đi chỗ khác. Anh khép lại cửa tủ không lấy quần áo nữa, bước từng bước về phía Kiều Lệ, giật tài liệu trên tay cô ném lên bàn rồi cúi thấp người, nâng lấy cằm nhỏ của cô trong lòng bàn tay, híp mắt hỏi:
- Em tự tin như vậy, vậy em nói xem, em có gì để khiến tôi luyến tiếc mà không nỡ bỏ? Tiết lộ với em một chút, mỗi ngày tôi gặp hàng trăm cô gái, luận về tướng mạo và tính tình đều hơn hẳn em, ở Nam Châu này, em không phải là người phụ nữ duy nhất có thể sà vào lòng tôi.
Khí thế bức người của Giang Tuấn toả ra làm người đối diện ít nhiều cũng phải thu mình cúi mặt, nhưng thật tiếc cho anh, sự dồn ép này không dọa được Kiều Lệ.
Cô hơi ngửa cổ, kéo theo lòng bàn tay của anh cũng phải đi cùng. Sau cái chớp mắt, giác mạc tụ về một điểm, thu cả khuôn mặt của Giang Tuấn vào trong tròng mắt. Giọng nói kèm theo chút lả lơi và sự tự phụ mà anh đã sớm nhắc nhở rằng, anh không hề thích.
- Giai nhân diễm lệ ngoài kia chỉ cần cái ngoắc tay của anh là sẽ ôm về một đống, nhưng mà bây giờ anh đang bận khám phá những bí mật của một cô gái mười tám tuổi như tôi rồi, nên chắc sẽ không nhanh chán vậy đâu. Tôi cũng không tự tin mình sẽ giữ chân được anh, bởi tôi đâu cần phải làm thế. Đại thiếu gia, hàng trăm hàng ngàn cô gái mà anh gặp mỗi ngày hơn hẳn tôi thì đã sao? Ở Nam Châu tôi không phải là người phụ nữ duy nhất, nhưng ở cõi trần phàm tục này... chỉ có một Trương Kiều Lệ mà thôi.