Quyển 3: Cáp Nhật Châu Lạp
Trần nhà màu trắng, tường màu trắng, phấn trên mặt tường đã có chút loang lổ rơi rụng... trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Tôi chớp mắt nhìn, xác định cánh quạt trần to đùng rỉ sét trên đỉnh đầu là hàng thật giá thật.
"Tỉnh rồi à, xem ra vẫn còn kịp chuyến bay nhỉ".
Tôi kinh ngạc quay đầu, người đàn ông mặc áo lông trắng bên cạnh đang hì hì dán mắt nhìn tôi cười... là Hữu Hoành!
"Tôi...". Tôi hơi ngẩng đầu, cảm thấy cơ thể mình quá đỗi nặng nề, đầu choáng choáng không có chút sức lực nào.
Chuyện gì thế này?
Tôi đã trở về rồi sao? Trở về thời hiện đại rồi? Nói như vậy, nghĩa là tôi không có chết? Hay là, tôi lại đang mơ mình đã trở về hiện đại nữa?
Ngoài cửa có một người bác sĩ đang tiến nhanh vào, theo phía sau có một chị y tá.
Chị y tá tiến thẳng qua đây đo nhiệt cơ thể tôi, người bác sĩ thì trực tiếp đặt tay lên trán tôi, ngón cái thô lỗ vạch hai mí mắt tôi lên. Tôi đau tới méo miệng, ngay sau đó nghe thấy anh ta thì thầm một tràng dài thòng gì đó với chị y tá, mà tôi nghe chẳng hiểu mô tê gì.
Không dễ gì mới chờ được đến lúc hai người họ rời đi, tôi khó hiểu hỏi Hữu Hoành: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chỗ này là ở đâu thế? Vừa rồi họ nói gì vậy?".
"Thì ở bệnh viện đấy!". Anh ta kéo ghế xích lại gần, "Có khát nước không?".
Tôi lắc đầu, vội hỏi: "Tiểu tử anh có thể nói tiệt ra luôn được không, đứa ngốc cũng biết ở đây là bệnh viện. Ý tôi hỏi anh là...".
"Mới tỉnh lại đã có sức mắng người! Chà chà... thật không hổ là A Bộ!".
Tôi bực bội giơ tay phải, phát hiện trên mu bàn tay đang truyền dịch, không khỏi sửng sốt. Hữu Hoành thừa lúc tôi đang đờ người đã sớm chạy ra cửa, khuôn mặt vẫn hì hì cười nói: "Anh đi tìm Sam! Không phải anh không phiên dịch cho em... chỉ là vừa rồi bác sĩ Mông Cổ đó nói tiếng gì nhức đầu quá, anh nghe không hiểu... Ha ha!".
Bác sĩ Mông Cổ?
Mơ màng nghiêng đầu, tôi bắt đầu cẩn thận đánh giá bốn phía... một căn phòng bệnh rất đơn sơ, chỉ có ba chiếc giường, trừ một chiếc tôi đang nằm ra thì hai chiếc còn lại đều bỏ trống. Trên tường có dán vài tờ quảng cáo, chữ viết cũng không phải tiếng Trung... phải rồi, hẳn là tôi đang còn ở Mông Cổ, chưa có về nước.
Tiếng bước chân rề rà vang lên, tôi quay đầu lại, thấy Sam đang bình tĩnh đứng tại cửa phòng.
Lòng tôi không hiểu sao lại run lên, vẻ mặt lạnh như băng đó của Sam phảng phất như đã từng quen biết.
"Đã không sao rồi chứ?". Anh ta thản nhiên hỏi tôi.
Hữu Hoành theo sau đạp cửa bước vào, cười nói: "Tỉnh lại đã hung dữ được với người khác, đương nhiên sẽ không thể có sao rồi".
Tôi tức giận trừng mắt với anh ta, chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, dựa vào gối kê đầu, cảm giác tứ chi có chút tê tê cứng ngắc: "Tôi ngủ bao lâu vậy?".
"Ba mươi lăm tiếng". Sam tỉ mỉ trả lời.
Quả nhiên... tôi nhíu chặt mày, lòng đau âm ỉ.
Giấc mơ ba mươi lăm năm, tỉnh dậy như đã cách một đời. Năm tháng lướt bay, yêu hận dây dưa, hết thẩy cũng chỉ là ba mươi lăm tiếng lơ đãng trôi qua khe hở tay mà thôi.
Hoang đường thay! Lại... đáng buồn thay!
"A Bộ, sao vậy? Vẫn còn khó chịu sao?". Hữu Hoành trông thấy vẻ mặt đau thương của tôi, vội thu lại vẻ đùa cợt, "Anh đi gọi bác sĩ, có lẽ tàn độc của khí than đó vẫn chưa lọc hết sạch". Nói xong, anh ta vội vã xoay người đi.
"Khí than?". Tôi trợn mắt.
"Ừ, ngộ độc khí than!". Sam liếc tôi một cái, trong đôi mắt lạnh nhạt dần lộ ra vài phần lo lắng, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm khắc, "Cơ sở vật chất củacăn nhà nghỉ chúng ta ở không được tốt lắm, ống dẫn khí than thông đến phòng em bị hỏng. Tối qua em ngồi máy tính một mình trong phòng, kết quả đã hôn mê tới bây giờ. Nếu lúc đó không phải em đang tán gẫu với bạn mình trên MSN, cô bạn đó không kịp thời gọi cho tôi, tôi nghĩ...".
*MSN:MSN Messenger (gọi tắt là MSN), tên bây giờ là Windows Live Messenger (WLM), là một trình nhắn tin nhanh của Microsoft.
"Khoan... khoan đã!". Tôi hồ đồ mất rồi, bắt đầu trở nên rối với mấy khái niệm thời gian đó, "Tối qua ngộ độc khí than ở nhà nghỉ sao? Sao mà có thể được? Tôi tán gẫu với Bạch Trú Nguyệt xong, kế tiếp cẩn thận lưu lại mấy bức ảnh là vào lúc rạng sáng một chút, tôi còn nhớ sau đó tôi đã ngủ một lát, rõ ràng hai tiếng sau còn bị mấy anh gọi đi thảo nguyên Khách Nhĩ Khách xem lăng mộ cổ mà...".
"Đó là do em đang nằm mơ chứ gì nữa?!". Sam khẳng định ngắt lời, có chút thương xót liếc mắt nhìn tôi một cái, "Em đã sớm hôn mê, hai tiếng sau em đang ở trong phòng cấp cứu đấy".
"Hả? Vậy... còn lăng mộ cổ? Mộ phần của Bố Hỉ Á Mã Lạp, rõ ràng là...".
"Lăng mộ cổ gì? Bố Hỉ Á Mã Lạp là thứ gì vậy?".
Tất cả mọi thứ đều đã trống không! Chẳng qua chỉ là một cảnh không có thật ở trong mơ mà thôi...
Tôi rất muốn nói với bản thân đó chính là sự thật, nhất định phải chấp nhận sự thật, phải nhìn nhận rõ ràng cái nào là thật, cái nào là giả. Thế nhưng, mọi thứ trong mơ đều hiện ra quá mức chân thực, rõ ràng đến mức đáng sợ. Cho dù đây thật sự là một giấc mơ, nhưng tim tôi cũng đã hoàn toàn đau đớn vì giấc mơ đó, mong nhớ vì người trong mơ đó...
Hữu Hoành trêu đùa nói: "Sau khi tỉnh lại A Bộ cũng đã ngoan hơn, trước kia luôn thích nhe nhanh múa vuốt, sau khi gặp nạn lại có thêm chút nữ tính rồi". Nghe xong lời đó, tôi thật sự muốn rút kim, trực tiếp bật dậy bóp chết anh ta. Té ra trước đây anh ta không hề coi tôi là con gái cơ đấy!
Sam cứ khư khư cho rằng trạng thái tinh thần của tôi không ổn là bởi vì vẫn chưa khỏe hẳn, vì thế đã tự ý hoàn vé về vào chiều hôm đó, ép tôi phải ở lại viện để theo dõi, nhân tiện tiếp nhận kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Kỳ thực điều kiện chữa trị của bệnh viện nhỏ này có hạn, thậm chí trong phòng bệnh cũng chưa thông hệ thống sưởi hơi, huống chi là điều hòa, TV các thứ. Tôi càng ở càng buồn chán, mỗi khi nằm xuống đầu óc sẽ lại càng nghĩ ngợi miên man, một màn cảnh tượng trong mơ sẽ cứ thế lại tiếp diễn trong đầu.
Tôi sắp bị loại ảo giác giả mà như thật này phá hỏng tinh thần mất.
Ngày thứ tư, rốt cuộc tôi không nhịn nổi nữa liền kiên quyết yêu cầu xuất viện. Sam không lay chuyển được tôi, sau khi thấy bác sĩ đã chẩn đoán chính xác tôi không sao, mới giúp tôi làm thủ tục xuất viện.
Qua loa gom lại mấy món quần áo, trở lại căn nhà nghỉ trước kia, mấy đồng nghiệp khác đã sớm trả phòng lên máy bay trở về Thượng Hải vào ba hôm trước rồi, ở lại đây chỉ còn mỗi ba người Sam, Hữu Hoành và tôi.
Thực ra ngẫm lại thì bọn họ cũng quan tâm tôi, nếu không đã về trước rồi... thảo nguyên Khách Nhĩ Khách đẹp thì cực đẹp đấy, nhưng điều kiện kém quá, đối với mấy người ở tại thành phố lớn mà nói, nơi này quả thực có thể so sánh với bốn trăm năm trước...
A, không nghĩ nữa đâu! Thật là không thể nào ngừng nghĩ ngợi lung tung! Không có bốn trăm năm trước, không có cái gì hết!
"A Bộ, khỏe chưa?".
"Khỏe rồi". Hành lý trên lưng tôi chỉ là cái balo đơn giản, cục cưng máy ảnh thì đeo trên cổ, cuối cùng là chiếc laptop cầm tay.
Hữu Hoành cười khúc khích: "Lại đi chạy nạn nữa à?".
Tôi giơ chân làm bộ muốn đá anh ta: "Tránh ra! Tránh sang một bên cho bà!".
"Không cần anh xách giúp thật sao?".
"Với đầu óc lơ là cẩu thả của anh à? Cảm ơn nhé! Lần trước đi Hàn Quốc, bảo anh xách dùm cái laptop, trong vòng có mười phút thôi mà anh đã có năng lực làm rớt nó rồi". Tôi hung dữ trừng mắt nhìn anh ta.
"Chuyện đó đã lâu lắm rồi mà, em vẫn còn nhớ ư?".
Đương lúc nói chuyện đi ra khỏi phòng, đã thấy Sam đeo cái cặp chéo đơn giản, bóng dáng thẳng tắp cao ngất đứng trên lối đi nhỏ ngoài hành lang, đang giơ lên ba tấm vé máy bay trong tay: "Chuyến bay lúc mười giờ tối, còn ba tiếng nữa cất cánh. Từ chỗ này tới sân bay nhanh nhất cũng phải hai tiếng, hai người xác định muốn tiếp tục ở lại đây cãi nhau phải không?".
Hữu Hoành nhún vai, tôi bĩu môi, đi qua bên người Sam, không nói tiếng nào bước ra ngoài.
Cách làm việc của Sam lúc nào cũng mập mờ khó hiểu, dù có lúc tôi biết anh ta không có ý xấu, nhưng không hề thích nói cười, khuôn mặt đẹp trai chỉ thích trưng ra vẻ lạnh lùng, dũng cảm thì bị mê hoặc chết, nhát gan thì bị hù chết.
"Khoan đã!". Đột nhiên Sam ở sau gọi tôi, tôi cúi đầu đá giày quay lại, "Thứ này là lúc đưa em tới phòng cấp cứu, bác sĩ đã tháo nó ra từ tay em... trả lại cho em".
Chưa chờ tôi ngẩng đầu, một món đồ xanh mơn mởn đã bay đến đập vào ngực tôi, tôi nhất thời gấp gáp luống cuống tay chân, bối rối kêu lên một tiếng, vội dùng tay trái bắt lấy.
Xúc tua lạnh lẽo, lạnh giống như một cục nước đá.
Trước tiên thì tôi sửng sốt, nhưng khi thấy rõ được món đồ đó, chỉ cảm thấy choáng váng mặt mày, máu trong cơ thể tựa hồ trong một giây đó đã bị đảo ngược. Tôi ra sức dụi sát hai mắt nhưng thứ trong tay cũng không biến mất, cảm giác lạnh lẽo đó vẫn còn ở tại đầu ngón tay.
"Thứ gì vậy?". Hữu Hoành tò mò nói to, "Nhìn có chút quen mắt". Nói xong liền đưa tay sang lấy, tôi theo bản năng lùi về sau một bước, năm ngón tay thu lại.
"Vật bồi táng của Từ Hy Thái hậu, vòng tay Phỉ thúy Bích tỉ mười tám hạt". Sam thản nhiên nói, "Độ mô phỏng rất cao, không giống như một thứ trưng bán trên vỉa hè".
Hữu Hoành ngạc nhiên kêu lên vui sướng: "Cho xem thử đi! Cho anh xem thử đi!".
Tim tôi đập điên cuồng, trong chốc lát kinh hãi đến mức không biết phải nói gì, trông thấy Hữu Hoành đang đưa tay sang cướp lấy, bèn vội vã lách người, nhét chiếc vòng vào túi quần: "Có gì đẹp đâu, đồ dỏm đó mà, không có gì đáng giá đâu". Thấy anh ta liên tục dây dưa chưa hết hy vọng, tôi không khỏi mất bình tĩnh quát lên, "Đã nói là không có gì đẹp rồi mà! Một người đàn ông như anh lại đi coi trang sức của phụ nữ làm gì? Bộ không thấy phiền sao?".
Hữu Hoành xấu hổ dừng lại.
Nhận thấy ánh mắt đang phóng đến của Sam có chút đăm chiêu, lòng tôi hoảng hốt, cảm thấy thái độ và giọng điệu vừa rồi của mình có hơi quá mức
dữ dội, vội ngượng cười: "Được rồi, mau đi thôi! Nếu không sẽ trễ giờ mất".
Nhiệt độ trong cabin khá vừa tầm, chỗ ngồi khoang hạng nhất đủ rộng rãi, chỉ có mười hành khách ngồi, lúc này bọn họ đều đang chợp mắt nghỉ ngơi.
Ngoài cửa sổ một mảng đen kịt, mặt cửa sổ tựa như tấm gương phản chiếu lên rõ khuôn mặt tiều tụy của tôi. Tôi lặng lẽ thở dài, chậm rãi thu hồi tầm mắt. Bút than trong ngón tay bất giác chuyển động, nhìn khuôn mặt quen thuộc được phác họa trên giấy, lòng tôi có chút đau nhói.
"Đang vẽ gì thế?". Hữu Hoành ngồi bên cạnh buông tờ báo xuống, hạ giọng tiến sát qua.
Tôi căng thẳng lấy bức tranh ra chỗ khác: "Không có gì, tùy tiện vẽ đại đó mà...".
Không ngờ động tác của Hữu Hoành nhanh hơn cả tôi, chỉ nghe một tiếng vang, bức tranh trong tay đã bị anh ta cướp lấy.
"Đây là... đang vẽ Sam ư?". Anh ta thích thú khẽ kêu lên, "Vẽ có hồn thật đấy! Sớm đã nghe nói bản lĩnh phác họa nhân vật của em không tồi, khi nào cũng vẽ cho anh một bức nhé?". Anh ta đè thấp giọng nói, đưa bức tranh trả lại cho tôi, chỉ vào cái trán của khuôn mặt trong tranh, "Vì sao trên đầu không có tóc thế? Sam trọc lóc đầu như vậy nhìn mắc cười thật...". Anh ta nhịn cười, lén lút nghiêng người về trái liếc mắt một cái.
Sam đang mang bịt mắt, trong lỗ tai đang nhét tai nghe, dựa vào tấm lót ghế mềm mại mà chợp mắt, cũng không biết có ngủ thật không.
"Xì!". Tôi không vo tròn tờ giấy lại, "Tôi vẽ lung tung thôi mà, chỉ có người cận thị nặng như anh mới coi thành Sam".
"Không phải vẽ Sam hả?".
"Không phải". Tôi hơi dừng một chút, siết chặt cục giấy, "Trình độ phác họa của tôi không cao vậy đâu".
"Ờ...". Hữu Hoành có chút thất vọng, một lần nữa giơ tờ báo chụp lên mặt, ậm ờ nói, "Anh ngủ một lát. A Bộ, em cũng chợp mắt một chút đi, sắc mặt em không được tốt lắm...".
"Ừ". Tôi thuận miệng trả lời, ánh mắt vô ý lướt qua Hữu Hoành, hướng vào Sam.
Tôi mở ra tờ giấy lần nữa, đường nét anh tuấn trên nếp gãy vặn vẹo của tờ giấy khiến tim tôi lan ra một cảm quen thuộc, tôi nghi hoặc nhìn Sam... Giống ư? Rất giống ư?
Không... tôi không cảm thấy gì cả.
Dù cái khí thế lạnh lùng ấy có hơi tương tự đi nữa, nhưng Sam chính là Sam, anh ta không có khả năng trở thành cái người trong giấc mơ đó của tôi!
Khóe mắt bất giác trở nên ẩm ướt, tôi hít một hơi, bàn tay thò vào chiếc túi áo bành tô bên cạnh, đầu ngón tay chạm vào một món đồ trơn mượt lạnh như băng. Tôi không khỏi run lên, lấy ra chuỗi hạt Phỉ thúy đó, dưới ánh đèn nhu hòa, châu ngọc bóng mượt nhàn nhạt tỏa ra vẻ rực rỡ êm dịu.
Không sai! Chính là chuỗi hạt đó!
Lòng tôi kịch liệt run rẩy, đây đích thực là chuỗi Phỉ thúy mà Hoàng Thái Cực đã tặng tôi! Tình cảm khó thể khống chế được nữa, hai tay tôi lẩy bẩy đưa chuỗi hạt ấy đến bên môi nhẹ hôn lên, nước mắt tí tách rơi xuống bức tranh.
Nước mắt thấm ướt tờ giấy, khuôn mặt trong bức vẽ càng trở nên mơ hồ, tôi vội vàng rút khăn giấy thấm khô, trong lúc bối rối chuỗi hạt đã rơi xuống tấm thảm dưới chân. Tôi khẽ kêu lên, khom lưng cúi đầu tìm.
Trong phút chốc ngón tay chạm đến chuỗi hạt, tôi chợt thấy cả người chấn động, theo quán tính tôi bổ nhào về trước té ra khỏi chỗ ngồi.
Đèn trong cabin vang tiếng vỡ tung, từng cái từng cái đang chiếu sáng bị nứt hết cả, dây điện chập mạch bắn ra tia lửa tung tóe khắp nơi, thế nhưng hành khách đang ngồi lại chẳng hề tỉnh giấc, ngay cả Hữu Hoành và Sam cũng thế, dường như tất cả đều chưa cảm giác được gì vẫn nhắm mắt ngồi trên ghế như thường.
Lòng tôi sinh ra sợ hãi, tôi chưa kịp há mồm thét chói tai, giây tiếp theo thân máy bay đã đảo điên qua lại, tôi bị hất tung khỏi mặt đất, trong lúc kinh sợ chợt có một âm thanh quen thuộc vang lên trong không trung:
"Bố Hỉ Á Mã Lạp... Bố Hỉ Á Mã Lạp... Bố Hỉ Á Mã Lạp...". Một tiếng rồi lại một tiếng, như triền miên thở dốc, như ngâm nga đau đớn, lại càng giống như một tiếng gào thét vừa tuyệt vọng vừa thê lương: "Bố Hỉ Á Mã Lạp... Bố Hỉ Á Mã Lạp...".
Hô hấp tôi nghẹn lại, tim như bị ai đó hung hăng bóp chặt.
"Vì sao... không trở lại... Vì sao... phải rời đi... Trở về... Trở về... Du Nhiên... Xin người... trở về...".
Chuỗi hạt trong tay tôi đột nhiên mạnh mẽ phát ra một quầng sáng xanh biếc, rực rỡ lóa mắt xuyên qua khẽ hở các ngón tay tôi rồi đột nhiên bắn ra ngoài, chiếu sáng cả cabin.
Quầng sáng ấy từ xanh chuyển thành trắng, cuối cùng chụp xuống người tôi, trong chốc lát trước mắt đã hiện ra một mảng trắng xóa... Cabin, chỗ ngồi, hành khách, tất cả đều không còn, chỉ còn quầng sáng...