Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Quyển 2 - Chương 7




Năm Mậu Thân đã được định trước là một năm xảy ra biến lớn, đầu tiên là quan tổng binh của Liêu Đông Đại Minh, Lý Thành Lương cùng tuần phủ Triệu Tập từ bỏ sáu thành trì rộng tám trăm dặm vùng Khoan Điện, dời hơn sáu mươi nghìn hộ cư dân vào nội địa, sau đó lấy danh nghĩa triệu tập dân bỏ trốn, mà hướng triều đình xin ban thưởng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhân cơ hội này chiếm đóng nơi ấy, phân lập biên giới cùng Minh quốc.

Lý Thành Lương ấy trấn thủ Liêu Đông đã mấy năm nay, đối với người Nữ Chân quan ngoại từ trước đến nay đều chủ trương dĩ di chế di*, mượn sức một người chèn ép một người, không ngừng gây nên mâu thuẫn giữa các bộ lạc Nữ Chân. Vì thế mà quan ngoại không ngừng có lửa chiến, các bộ lạc diệt vong ngày càng thêm nhiều, công trạng của hắn thì liên tiếp dâng cao, đồng thời cũng tạo ra sự vùng dậy cấp tốc của Nỗ Nhĩ Cáp Xích sau khi đã thôn tính các bộ lạc khác.

*Dĩ di chế di 以夷制夷: tương tự như "mượn đao giết người".

Lúc đầu là chính Lý Thành Lương đề nghị xây phòng tuyến cho sáu thành trì tại Khoan Điện, bởi vì phòng tuyến này, Kiến Châu không được Đại Minh để vào trong mắt đã nhanh chóng vùng dậy, khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích tích đủ thực lực, Lý Thành Lương ấy mà lại sẽ phối hợp ăn ý dỡ bỏ phòng tuyến của sáu thành trì, lúc ấy dân chúng nào không muốn bỏ nhà di cư, đều bị Lý Thành Lương giết chết, việc này gây nên động tĩnh quá lớn ở Liêu Đông, song Lý Thành Lương lại hướng triều đình tranh công, Minh Triều Vạn Lịch đế đã ủy nhiệm Hùng Đình Bật làm chính thất phẩm tuần án Liêu Đông Ngự Sử.

Hùng Đình Bật vừa đến Kiến Châu, liền cấm tiệt việc giao thương chợ lớn của nơi đây, lần này, những đặc sản khác tạm thời có thể nói là ổn, nhưng còn nhân sâm, thật sự không có cách nào để dự trữ, dù Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghĩ ra cách nấu và phơi khô, nhưng cũng không có cách nào ngăn được một số lượng lớn bị hư thối.

Hiện đang là lúc quan hệ giữa Kiến Châu và Minh Quốc không được tốt, tháng mười hai năm nay, Thư Nhĩ Cáp Tề dẫn một trăm bốn mươi người, một mình nhập kinh cống nạp lên Minh quốc. Sau khi trở về đã gần đến năm mới, sau năm đó, hai huynh đệ đã trở mặt với nhau, Thư Nhĩ Cáp Tề dẫn bộ rời khỏi Hách Đồ A Lạp, di cư đến Hắc Xả Mộc tại thượng du Hồn Hà, công khai đoạn tuyệt với anh trai Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tự lập quân đội.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích giận tái mặt, lập tức hạ lệnh tịch thu toàn bộ gia sản của Thư Nhĩ Cáp Tề, xử tử hai người con của hắn là A Nhĩ Thông A và Trát Tát Khắc Đồ, treo cây thiêu sống thuộc hạ tham gia giúp đỡ Thư Nhĩ Cáp Tề là Vũ Nhĩ Khôn. Thứ tử A Mẫn của Thư Nhĩ Cáp Tề vốn cũng bị xử tử, may vì có Đại Thiện, Hoàng Thái Cực cùng chư vị a ca cực lực gián chỉ, mới khiến A Mẫn miễn chết một lần, nhưng bị tước đoạt một nửa nhân khẩu thuộc quyền để trừng phạt.

Sau khi Thư Nhĩ Cáp Tề trốn đến Hắc Xả Mộc, vốn trông cậy có thể nhận được sự trợ giúp của quan lại Liêu Đông Minh triều, ai ngờ Minh triều cố tình tọa sơn quan hổ*, ngoảnh mặt làm ngơ đối với nội loạn của Kiến Châu.

*Tọa sơn quan hổ 坐山观虎: ngồi chờ hai kẻ thù tiêu diệt lẫn nhau, đến khi một trong hai kẻ thù đã suy yếu thì mới ra tay tiêu diệt.

Tháng hai năm Minh Dậu, Thư Nhĩ Cáp Tề trơ trọi một mình, đành phải trở về Hách Đồ A Lạp cầu xin huynh trưởng khoan dung lượng thứ. Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng không giết người huynh đệ xưa kia giúp hắn gây dựng giang sơn, nhưng cũng không dễ dàng tha thứ hắn. Ngày thứ hai Thư Nhĩ Cáp Tề về thành, liền bị nhốt vào phòng giam tối tăm mù mịt.

Năng lực quan sát của Hoàng Thái Cực quả nhiên không tầm thường, câu nói hờ hững năm trước về cái gọi là "Biến loạn" ấy quả nhiên đã khiến Hách Đồ A Lạp rối tung đến long trời lở đất, khó khăn cho đến khi Chính Lam kỳ chỉnh đốn xong xuôi, đáng chết thì giết, đáng bắt thì tóm, khi hết thẩy đã gần như khôi phục lại gió êm sóng lặng, thì đã là cuối xuân đầu hạ.

Cùng với gió khô nóng nực thổ vào thâm cung nội uyển, trong thành rốt cuộc đã trở về vẻ yên tĩnh, nhưng tôi lại mơ hồ cảm thấy toàn bộ dường như vẫn chưa chấm dứt, ngược lại chỉ mới bắt đầu......

"Cách cách, trà đây ạ." Âm Nhã Cát tiện tay đưa chung trà cho tôi, chờ tôi tiếp nhận, chưa lên tiếng nàng đã liền quay đầu đi, đưa cổ nồng nhiệt nhìn lên mặt bàn.

Nha đầu này......có chút vô tâm vô phế, và bất cẩn.

Tôi nhíu mày lắc đầu, nói thật ra, tiểu nha đầu như này không thích hợp ở bên cạnh tôi, người giống như nàng, không chắc một ngày nào đó sẽ bị người ta giở trò không biết sẽ chết ra sao.

Đang cân nhắc về một tiểu nha đầu trong đám a hoàn thông minh đáng tín nhiệm đã được bồi dưỡng, thì bỗng nhiên đối diện trở nên xôn xao, không chờ tôi hoàn hồn, liền nghe một thanh âm thê lương nổi giận quát: "Vì sao không cho qua đó——Ta muốn tìm a mưu kỳ*! A mưu kỳ——A mưu kỳ——"

*A mưu kỳ 阿牟其: bác.

Tôi vừa mới phát hiện ra giọng nói này thật quen tai, đám người đang chen lấn bỗng nhiên chia ra, một thân ảnh nhỏ nhắn đầy sắc thu trực tiếp đi vào, đàn đám đàn ông ở đầu bên kia đang xem ca múa vừa vặn quay sang, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã đứng lên, tuy cách rất xa, không rõ biểu tình của hắn vào lúc này, nhưng nhìn tư thế đó, là đã bị người khác quấy nhiễu nhã hứng không sao giải thích được, tất nhiên là sẽ không vui vẻ rồi.

"A mưu kỳ!" Người đầy sắc thu ấy đảo mắt đã đến trước mặt hắn kích động kêu lên, "Vì sao? Vì sao phải lừa con, a mã xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao bác phải lừa con?"

"Ai nói cho con?" Nỗ Nhĩ Cáp Xích cực kỳ không kiên nhẫn.

Tôi nghiêng đầu chăm chú quan sát, không khỏi kinh hô, bóng mặt cùng dáng người của nữ tử mặc trang phục sắc thu xuân này cực kỳ quen mắt, nhưng tôi lại không nhớ đã gặp qua ở đâu.

"A mưu kỳ! Vì sao giam a mã con, con, vừa rồi con đến gặp ông ấy, ông ấy......bị nhốt trong phòng giam chật chội tối tăm, chỉ có hai lỗ nhỏ trên cửa sắt để sinh hoạt ăn uống, bác......vì sao bác lại đối xử nhẫn tâm với ông ấy như vậy? Ông ấy tốt xấu gì cũng là huynh đệ của ông, vì bác vào sinh ra tử......"

"Con......láo xược!" Nỗ Nhĩ Cáp Xích nổi giận, giơ tay lên.

Nàng ấy lại hoàn toàn không sợ, cao ngạo ngẩng đầu lên, trực tiếp đối diện với hắn: "Bác ngoài hung bạo ra thì còn như thế nào? Muốn đánh cứ đánh, các ca ca đều đã bị bác giết hết rồi, con cũng là con gái của Thư Nhĩ Cáp Tề, có bản lĩnh thì cũng giết con đi!"

Nỗ Nhĩ Cáp Xích giận đến phát run, nhưng cánh tay đang giơ lên của hắn cuối cùng cũng không có rơi vào người nàng ta, xoay người lại, chỉ nghe "Rầm" một tiếng, phẫn nộ hất tung cái bàn bên cạnh, trà quả trên bàn suýt nữa đập vào người đại phúc tấn A Ba Hợi.

A Ba Hợi dưới sự dìu đỡ của đám a hoàn liên tục lùi về sau, hoa dung thất sắc, không dám lên tiếng.

"Tôn Đái! Con chớ ỷ vào sự sủng ái ta dành cho con mà càn rỡ hỗn hào! Ta thấy con nên suy nghĩ cho rõ ràng, hiện giờ con có thể êm đẹp đứng tại đây, rốt cuộc là nhận ơn của ai!"

"Ta không thích! Ta không thích!" Nàng kêu to, "Bác nhốt ta trong phòng, cả ngày cho a hoàn cùng ma ma trông giữ ta, không cho phép ta bước ra khỏi phòng nửa bước, điều này còn tàn nhẫn hơn là giết ta!"

Lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, bỗng nhớ ra nàng là ai.

Tôn Đái——nữ tử thần bí trong ngôi nhà cũ của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ. Không nghĩ rằng......nàng lại là con gái của Thư Nhĩ Cáp Tề.

"Người đâu! Kéo nó xuống! Đem hết thẩy a hoàn cùng nô tài của nó quất hai mươi roi, về sau không có sự cho phép của ta, kẻ nào dám thả nó ra khỏi phòng nửa bước, lột da tháo xương!" Nỗ Nhĩ Cáp Xích hung tợn trừng nàng, "Nếu đã một lòng muốn làm đứa con gái hiếu thuận với a mã con, vậy ta thành toàn cho con, cho con chân chính nếm thử chút mùi vị của sự giam cầm."

Nghe được câu đó, lòng tôi phát lạnh, quả nhiên, ánh mắt Nỗ Nhĩ Cáp Xích như cố ý liếc về phía tôi.

Tôn Đái phẫn nộ thét chói tai bị thị vệ mạnh mẽ kéo đi, A Ba Hợi lập tức phái nô tài thu thập tàn cuộc, nhưng sự hưng trí khó có được của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã một đi không trở lại, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Sau khi vị chủ nhà đi rồi, đám a ca cũng khéo léo rời đi, chỉ còn đám nữ quyến gom lại, nói xong chuyện nhà, có chút không thú vị.

Tôi đang dự định rời khỏi, bỗng A Ba Hợi dẫn theo một a hoàn mặt không chút đổi sắc đi đến, tôi chỉ có thể hạ thấp người chào hỏi: "Đại phúc tấn."

A Ba Hợi bỗng cười, sắc mặt thay đổi quá nhanh, khiến tôi há hốc mồm hoảng hốt: "Mấy năm nay, Đông Ca cách cách thật không già đi chút nào, ngược lại ta, mỗi khi nhìn vào gương, đều cảm thấy thời gian trôi qua, hồng nhan dễ già......"

"Sao có thể thế chứ, đại phúc tấn trời sinh đoan trang......" Một cô nàng mười chín tuổi trước mặt tôi nói rằng đã già, đây không phải là cố tình kích thích tôi sao? Tôi không có tâm tình cùng nàng pha trò mất thời gian, kỳ thực trong lòng A Ba Hợi cũng rõ lập trường của tôi. Nàng cố ý đến tìm tôi nói chuyện, đương nhiên sẽ không vì hai câu chế giễu đó.

Vì thế hai người sóng vai cùng đi, bọn a hoàn phía sau bị bỏ lại một khoảng xa không dấu vết.

"Cách cách sang năm rất ít khi ra khỏi nhà."

Tôi hơi giật mình, thật nghiền ngẫm cũng không ra nổi thâm ý của nàng, chỉ đành lạnh nhạt cười nói: "Trời lạnh, ta không muốn đi lại, vẫn cứ ở trong nhà ấm áp."

"Thật không?" Nàng mơ hồ cười, biểu tình trên mặt là lạ, qua hồi lâu, bỗng nhiên nàng hừ lạnh một tiếng, dừng bước, ngửa mặt lên trời thở dài, "Ta thật không biết gia nghĩ như thế nào, lại tha thứ cho cô làm ra những chuyện quá đáng như thế, thà trút giận sang người khác, cũng không phát cáu với cô, có lẽ......hắn thà rằng chính mình là đui mù, cái gì cũng không biết."

Thanh âm bốn phía bỗng nhiên lặng xuống, chỉ có lời nói ôn hòa của A Ba Hợi không ngừng xoay quanh trong đầu tôi, sống lưng tôi rét run, cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân đang dâng lên, vọt đến đỉnh đầu.

"Đông Ca, rốt cuộc cô dùng thủ đoạn gì, lại có thể nắm được nhiều trái tim của nam nhân như thế, khiến họ ngoan ngoãn như thế, trước kia ta thật sự khinh thường cô, ta vốn tưởng rằng cô sẽ cùng tư sắc của mình nhạt nhòa đi, cuối cùng không còn được ân sủng nữa, nhưng thật không ngờ cô lại là con trùng chôn giấu trong lòng bọn họ sâu đậm như vậy. Có điều......" Khóe miệng nàng đọng lại ý cười mãnh liệt, đôi mắt lạnh như băng, "Nói đi nói lại, ta thật sự nên tạ ơn cô, là cô đã khiến ta có được giờ phút này......thế nhưng, chỉ sợ có một số người không nghĩ được như thế, các nàng ta chắc hẳn sẽ hận cô đến thấu xương, chính vì có cô, mà các nàng mới rơi vào thê thảm như vậy."

Miệng lưỡi tôi khô khốc, tuy rằng nhất thời không hiểu được ý của A Ba Hợi, nhưng hận ý mãnh liệt trong mắt nàng khiến người khác không lạnh mà run.

Nàng giận tái mặt: "Nghe không hiểu à? Giả bộ hồ đồ làm gì? Năm trước chính cô châm ngòi trước mặt nhị a ca, muội muội cô vốn độc sủng, mấy năm nay liên tiếp sinh được ba người con, không ngờ chỉ một câu của cô đã khiến nàng ta rơi vào vạn kiếp bất phục [không trở lại được]. Cô cô của cô bởi vì cô, ở nhà không chịu ít sự khinh bỉ, vất vả mới hoài được một cái thai. Xem xét không qua mấy tháng là chuyển dạ, cô cám dỗ bát a ca làm chuyện bỉ ối vô liêm sỉ, chuyện đã được vạch trần, có biết rằng nhiều ngày nàng ở nhà chịu không ít tội? Còn có vừa rồi......"

"Thế thì có liên quan gì đến ta?" Tôi ngẩng đầu, biểu tình lạnh lùng, "Nếu mỗi một người đều đem sự uất ức không hài lòng, không như ý của mình trút lên đầu ta, vậy thì sự uất ức của ta phải đi tìm ai để tính đây?"

"Cô......cô thật là một nữ nhân không chỉ ích kỷ, mà còn rất máu lạnh!"

Tôi không để ý đến nàng, thẳng thừng quay đầu bỏ đi.

Nhưng giọng nói của nàng không nghe theo mà kêu gào lên: "Khi cô đem a hoàn của chính mình cấp cho bát a ca, có từng nghĩ đến có ngày tính kế quá nhiều, cuối cùng cũng cho người may áo cưới cho hắn không? Hiện giờ Cát Đái không những là đương gia chủ mẫu, lập tức còn sinh hạ trưởng tử cho bát a ca, ha ha, ta thay Cát Đái tạ ơn cô, nàng ấy có được thể diện này, hiện giờ còn ai dám nhắc đến nàng là a hoàn của cô chứ? Nàng ấy là đại phúc tấn của bát a ca, cách cách của Ô Lạp ta, cô cô của A Ba Hợi ta......"

Tôi lảo đảo từng bước, cúi đầu nhìn dưới chân mình, trong lòng mang một nỗi bi thương khó hiểu.

Thanh âm của A Ba Hợi không dễ gì mới biến mất khỏi tai, lúc này tiểu nha đầu Âm Cát Nhã cùng Tắc Nhạc đang lầu bầu đi lại, không ngừng cãi cọ, thấy tôi ở phía trước đang đi đến, vội vã chạy đến.

"Cách cách!" Âm Cát Nhã kêu lên, "Tắc Nhạc cứ nói nhăng nói cuội, nàng ấy cứ nói dáng vẻ của Tôn Đái cách cách kia trông giống cách cách người! Điều này sao có thể chứ, Tôn Đái cách cách kia tuy bộ dạng không xấu, nhưng sao có thể so với cách cách người......"

"Nô tài không nói dáng vẻ của Tôn Đái cách cách giống cách cách! Nô tài nói là, bóng lưng cùng dáng người của Tôn Đái vừa nhìn vào có chút rất giống cách cách mà thôi! Nhưng nếu chỉ luận về diện mạo, trong thành trừ đại phúc tấn ra, thật không tìm được nữ tử nào có thể bì được ba phần tư sắc của cách cách."

Tôi không kìm được mà sợ run, tâm hoảng ý loạn, liền quát lên: "Được rồi! Mồm mép đang lải nhải cái gì thế, sau lưng thảo luận thị phi chủ tử, các ngươi chẳng lẽ không hiểu chút quy củ nào sao? Trở về bảo quản sự ma ma dạy dỗ lại các ngươi cho tốt vào."

Hai tiểu nha đầu bình thường trước mặt tôi được tôi đối xử không nặng không nhẹ, lúc này đột nhiên thấy tôi tức giận, đều bị dọa đến choáng váng mặt mày.

Lòng tôi phiền muộn, lười xen vào các nàng, xoay người vội vã rời đi. Trên đường về, chỉ cảm thấy lo âu nan giải, bước chân càng đi càng nhanh, cuối cùng cất chân chạy như điên, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của người khác.