Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Quyển 2 - Chương 38: Linh đường




Mấy hôm liền không ngủ nghỉ, liên tục thức trắng đêm chạy băng băng, thể lực tôi vốn đã cạn kiệt cuối cùng vì đả kích về sự ra đi của Cát Đái mà suy sụp.



Trong phủ bối lặc treo cờ trắng, tang lễ vắng vẻ do Triết Triết toàn quyền xử lý. Bởi vì chiến sự trước mặt vẫn chưa xong, linh cửu Cát Đái tạm thời đặt trong phòng, mấy thủ tục cúng điếu đưa tang các thứ thì chờ Hoàng Thái Cực về sẽ lại bàn bạc.



Sau khi tôi nằm trên giường ba bốn ngày trời, mới miễn cưỡng chống dậy, chỉ thấy đầu choáng mắt hoa. Ca Linh Trạch và Tát Nhĩ Mã vô cùng cẩn thận đỡ hai bên sườn, tôi phiêu đãng đi đến linh đường của Cát Đái như đang bước trên sợi bông. Chưa vào đến cửa, đã nghe bên trong có thanh âm sắc nhọn đang ầm ĩ la lối, da đầu tôi bỗng tê dại từng cơn, ngực đè nén khó chịu không sao nuốt xuống được.



Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Nga Nhĩ Hách đang đứng trước linh đường Cát Đái, vẻ mặt như chứa ý cười lạnh, không ngừng nổi nóng đánh chửi a hoàn phía đối diện, tiểu a hoàn quỳ rạp trên đất khóc thảm thương.



Triết Triết mặt mày tái nhợt, mấy ngày liền mệt nhọc, liên tục làm việc vất vả khiến nàng gầy đi một vòng, bóng dáng yếu ớt giờ phút này đứng trước mặt Nga Nhĩ Hách bưu hãn, càng trở nên nhỏ bé.



Nga Nhĩ Hách vừa đánh chửi a hoàn, vừa lạnh lùng liếc Triết Triết, vẻ mặt đắc ý, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược, thậm chí khi mắng cao hứng quá liền đưa tay trái lên vỗ vỗ vào bàn thờ.



Tôi lập tức giận đến cả người run rẩy, lửa giận xông lên óc, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, trực tiếp giãy khỏi hai nha đầu đang dìu đỡ, vọt thẳng vào trong.



Nga Nhĩ Hách trước là lấy làm kinh hãi, chưa chờ nàng kịp phản ứng, tôi đã giận dữ chụp lấy giá cắm nến bằng đồng thau trên linh cữu, mạnh mẽ đập vào mu bàn tay nàng.



Nga Nhĩ Hách phát ra một tiếng thảm thiết như giết heo, tay phải bụm lấy mu bàn tay trái đau đến nỗi cúi người. Triết Triết bị dọa đến ngây người, há mồm muốn gọi, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.



"Ngươi thử đi......thử dám ở trong này hô to gọi nhỏ nữa đi!" Tôi thở hổn hển, rút cây nến đang cấm bên trên ra, nhắm thẳng cái xiên bén vào Nga Nhĩ Hách, trừng mắt nhìn, "Nhẫn nhịn ngươi không đồng nghĩa là ta sợ ngươi! Ngươi chẳng qua là ỷ vào mình có người cha tài ba mà thôi, chứ ngươi là cái thá gì? Ngươi chớ quên rằng Đại phúc tấn vẫn còn Đại a ca, ngươi cả gan láo xược trước linh cữu ngạch niết hắn, chờ tương lai Đại a ca lớn lên, nhìn xem lúc đó hắn làm thế nào lột da ngươi! Cha của ngươi sẽ bảo vệ được ngươi cả đời sao......"



Nga Nhĩ Hách vốn là nổi điên muốn bổ nhào qua liều mạng với tôi, nhưng khi thấy tôi cầm giá nến chỉ vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghe tôi nghiêm khắc kích thích thì hoàn toàn bị dọa đến ngớ người, cứ thế đứng ngây ra cả buổi, mới vỡ miệng kêu gào: "Bà già thối không biết xấu hổ! Tiểu phúc tấn như ngươi mà lại dám trâng tráo khi dễ trên đầu ta, chẳng qua ngươi ỷ gia sủng ái ngươi, lẽ nào có thể sủng mỗi mình ngươi cả đời được à?" Nàng đưa tay chỉ vào bài vị của Cát Đái đặt trên bàn thờ, "Nữ nhân này đã chết, ngươi ở đây mèo khóc chuột ra vẻ từ bi, chẳng qua là muốn mượn cớ lấy lòng Đại a ca......trước kia vì lấy lòng gia, nàng ta cung phụng ngươi như tổ tiên mình, ta muốn lấy khúc vải của ngươi nàng ta cũng không cho, ngay cả sai a hoàn của ngươi làm đế lót giày cũng ngăn lại. Nhà này nuôi không ngươi, công việc thành đống trong nhà đều sai ta làm ngày làm đêm, té ra ngươi là chủ tử, ta trái lại là nô tài? Ta đường đường là con gái của Nhất đẳng Đại thần, há lại dung túng cho đám nữ nhân hạ tiện các ngươi đè đầu cưỡi cổ——"



Nàng lớn tiếng kêu gào, bổ nhào lên túm lấy tôi, tôi vốn muốn nghiêng người né đi, bất đắc dĩ thể lực không bì kịp, lập tức bị nàng bắt được dồn sức bóp chặt cổ tôi.



Trong lúc hoảng loạn tôi đánh rơi nến, âm thanh la thét của Triết Triết không ngừng vang lên bên tai, nhưng căn bản chẳng thấm vào đâu, Nga Nhĩ Hách đã hoàn toàn mất lý trí rồi.



Ý thức đang trong lúc hỗn độn thì tôi nghe thấy ai đó nghiêm nghị hét lớn một tiếng, sau đó mười ngón tay bóp chặt trên cổ tôi liền buông ra, tôi thở một hơi dài, ngã về phía sau.



Lúc này sau lưng có người đỡ lấy tôi nên mông tôi mới không bị nở hoa. Bình tĩnh lại thì thấy, Nga Nhĩ Hách bị Hoàng Thái Cực đang mặc khôi giáp màu trắng nổi giận duỗi tay kẹp cổ. Hai chân nàng đã cách đất, mắt trợn ngược, vẻ mặt đầy thống khổ, hai tay quơ quào cùng hai chân không ngừng đá đạp giữa không trung.



"Gia! Xin gia bớt giận!" Triết Triết quỳ bên cạnh Hoàng Thái Cực, lê đến bằng đầu gối, "Gia, dù Nga Nhĩ Hách tỷ tỷ có sai, cũng chỉ là nhất thời kích động mới không khống chế được! Xin gia bớt giận, tha nàng một mạng! Gia muốn đánh muốn phạt đều được......"



"Tiện nhân đáng chết! Ngươi cút sang một bên......nơi này không liên quan tới ngươi!"



Triết Triết ôm lấy hai cổ chân chàng, đau khổ cầu xin: "Đại bối lặc sát thê chịu biết bao nhiêu lời chỉ trích của mọi người, chẳng lẽ gia muốn giẫm lên vết xe đổ ấy của Đại bối lặc sao?"



Tôi hoảng hồn, tim đập loạn xạ, mắt thấy sắc mặt Nga Nhĩ Hách dần tím đi, nếu không ngăn lại, chỉ sợ hôm nay khó tránh khỏi vận mệnh chôn cùng Cát Đái.



"Hoàng Thái Cực——" Lần này quýnh quá, tôi hoàn toàn quên hết mấy cấp bậc lễ nghĩa mà người trước nên có, buộc miệng gọi thẳng tên chàng.





Đôi tay phía sau đỡ tôi thoáng chấn động.



Gương mặt Triết Triết cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng nháy mắt đã khôi phục.



Hoàng Thái Cực nghiêng đầu liếc tôi một cái, tôi nhíu mày lắc đầu.



"Cút——"



Nga Nhĩ Hách ngã xuống đất, ho khan thở hổn hển, nức nở run lên cầm cập. Triết Triết vội sai tiểu a hoàn lên đỡ nàng, nhân lúc trước khi Hoàng Thái Cực lật lọng đỡ nàng ta ra khỏi linh đường.



Khi Nga Nhĩ Hách ra khỏi cửa, nàng ta oán hận ngoái đầu lại lườm tôi, tôi chưa tỏ vẻ gì, đột nhiên sắc mặt nàng đại biến, như thấy chuyện quái gở liền hoảng sợ chạy khỏi cửa.



Tôi đang buồn bực khó hiểu, phía sau vang lên tiếng hừ lạnh. Quay đầu nhìn lại, đúng lúc chạm vào một đôi mắt phẫn hận——Đại a ca Hào Cách!



Khó trách......Nga Nhĩ Hách chạy trối chết.



Đang lúc trố mắt đờ ra, Hào Cách đã thu hồi ánh mắt, sắc mặt khẽ hòa hoãn, hai tay vẫn đỡ lấy khuỷu tay tôi, nói một câu: "Đa tạ cô vừa rồi đã lên tiếng trượng nghĩa!"



Thái độ nho nhã lễ độ ấy của hắn khiến tôi có chút không được tự nhiên. Tuy ở trong nhà này đã nhiều năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn gần như thế với đứa con cả này của Hoàng Thái Cực——Một đứa nhỏ mới mười hai tuổi, chiều cao so với tôi không chênh lệch lắm, diện mạo tám phần di truyền từ Cát Đái.



Nhìn vào dáng mày quen thuộc ấy, lòng tôi không ngừng chua xót, nhịn không được đau thương chảy nước mắt.



Hoàng Thái Cực đi đến, tiếc thương ôm tôi vào lòng: "Sắc mặt nàng kém quá, bệnh rồi?"



"Em không sao......"



"Về nằm nghỉ đi. Lát nữa ta bảo y quan tới xem." Chàng nhìn tôi, không cho phép khước từ.



Tôi cắn môi không nói, quật cường nhìn chàng.



"Ta đưa nàng về." Chàng bỗng bế ngang tôi lên, "Về phía hậu sự của Cát Đái, nàng không cần phải quan tâm, nàng dưỡng thân thể mình cho thật tốt mới là quan trọng nhất."



"Nhưng mà......" Trong lúc chần chừ, Hoàng Thái Cực đã bế tôi ra khỏi cửa.



Trở về nơi ở, dưới chính sách đàn áp của chàng, tôi chỉ đành cởi áo khoác ra rồi tiến vào chăn.



"Liêu Dương......"




"Đoạt được rồi." Chàng trả lời không chút để ý, trên mặt mang theo nụ cười mệt mỏi.



Tôi hiểu, tuy chàng hời hợt nói như thế, nhưng trận chiến Liêu Dương đó nhất định đã đánh đến rung chấn lòng người, có thể đánh đoạt được là không dễ dàng gì. Nghĩ đến chàng khốn khổ mệt nhọc, tôi không khỏi đau lòng.



"Cát Đái em ấy......sinh cho chàng một bé gái. Có muốn em bảo nhũ nương ôm tới cho chàng xem một cái?"



"Không cần. Giữa trưa Hãn a mã ban tiệc, ta phải lập tức tiến cung." Thấy mặt tôi có vẻ trách cứ, chàng dừng một chút, lại nói, "Ta để Hào Cách ở lại, để kẻ làm con là nó tận chút hiếu đạo vậy."



Tôi há mồm muốn nói, nhưng thấy trên mặt chàng mơ hồ lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc lời đến miệng vẫn phải nuốt vào.



Hoàng Thái Cực lúc này, thái độ lãnh đạm khiến người khác không khỏi nhớ đến sự bạc tình của Nỗ Nhĩ Cáp Xích khi Mạnh Cổ Tỷ Tỷ qua đời......



Lòng tôi phát lạnh, không dám nghĩ lung tung vớ vẩn nữa, vội nhắm mắt lại, tiến vào trong đệm chăn, rầu rĩ nói: "Ừm, em ngủ đây. Chàng đi làm việc của chàng đi."



Hoàng Thái Cực hôn trán tôi, thương tiếc nói: "Buổi tối ta về với nàng."



Tôi gật đầu, sự mệt mỏi xâm chiếm đến, trong lúc hoảng hốt nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, tôi buồn bã thở dài rồi nặng nề ngủ.



Có lẽ cái miệng quạ này của tôi thật sự linh ứng, vào tháng sáu, cánh tay đắc lực của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Tả dực Tổng binh quan, Nhất đẳng Đại thần Ngạch Diệc Đô đột nhiên qua đời.



Nỗ Nhĩ Cáp Xích tuy đau thương vì mất đi viên tướng yêu quý, dự tang lễ khóc thương thảm thiết, nhưng chung quy vẫn chưa bi thương muốn chết như vị Nữu Hỗ Lộc thị trong phủ Tứ bối lặc này.



Sở dĩ Nga Nhĩ Hách dám mặc ý hoành hành trong phủ, một mặt là ỷ vào trước đó đã sinh hạ Tam a ca Lạc Bác Hội cho Hoàng Thái Cực, tuy đứa trẻ đó bạc mệnh chết sớm, nhưng tốt xấu gì vẫn hơn hai người không sinh con là tôi và Triết Triết rất nhiều; còn mặt khác đương nhiên là ỷ vào vị a mã Ngạch Diệc Đô quân công hiển hách, quyền khuynh triều chúng ấy.



Nhưng hôm nay Ngạch Diệc Đô đột nhiên qua đời, Nga Nhĩ Hách chịu đả kích cùng xúc động không hề nhỏ, không quá vài hôm liền đổ bệnh, nghe nói là rất nguy kịch.




Tôi bận bịu chăm sóc cho đàn bướm kêu than đòi ăn, ngoài ra còn cái vị sôi nổi, thích nhất nghịch ngợm Lan Khoát Nhĩ đó, căn bản không có thời gian chú ý đến tình trạng của Nga Nhĩ Hách bên đó, nhưng nghe láng máng rằng mỗi ngày Triết Triết đều đi thăm hỏi, nhưng bệnh tình của Nga Nhĩ Hách trước sau vẫn không có chuyển biến tốt.



Đảo mắt đến cuối tháng, bệnh của Nga Nhĩ Hách đã không thể vãn hồi, trong lời đáp lại của nhóm y quan khúm núm, lòng chúng tôi đã càng chắc chắn thêm. Vì thế kéo dài đến đầu tháng bảy, Nga Nhĩ Hách cuối cùng vẫn không thể thắng được bệnh tật mà buông tay nhân gian.



Tang lễ tận lực làm rất kín, thế nhưng tân khách phúng điếu vẫn không ngừng lui đến, phủ Tứ bối lặc xưa nay vốn thanh tịnh nhất thời đông như trẩy hội. Tôi vốn muốn ở trong phòng làm chưởng quầy, nhưng thấy Triết Triết mệt đến mắt thâm quầng, dung nhan tiều tụy, cuối cùng vẫn không đành lòng đứng dậy giúp nàng một tay.



Trong lúc lo liệu tang sự vô cùng rối ren ấy, trong cung lại bắt đầu tổ chức yến tiệc. Nỗ Nhĩ Cáp Xích đặc biệt mở tiệc mừng công vì đã hoàn toàn đoạt được Liêu Thẩm, đãi suốt ba ngày ba đêm, Hoàng Thái Cực cũng liên tục ba ngày ba đêm không về nhà.



Chiều ngày thứ tư rốt cuộc Hoàng Thái Cực cũng từ trong cung trở về, thời điểm đi chỉ cưỡi mỗi ngựa, khi về lại kéo theo một chiếc xe, trên xe không ngoài ý muốn chở theo hai thiếu nữ chừng hơn mười tuổi.



Buổi tối khi Hoàng Thái Cực đến phòng tôi, trông thấy tôi đang khêu đèn viết chữ. Bởi vì ngại ánh nến không đủ sáng, tôi bèn dùng kéo cắt hoa nến, thuận tay nhét cây kéo vào trong tay chàng: "Đặt vào giỏ kim chỉ bên kia giùm."




"Du Nhiên......"



Tôi xoay lưng lại, trải giấy Tuyên thành ra: "Mài mực giúp em, nhanh lên......" Đề bút nhẹ nhàng viết lên giấy, "Chàng nói xem em nên viết gì mới được đây? Chàng nói......"



"Du Nhiên!" Chàng chộp cướp lấy cây bút trong tay tôi.



Tôi nhíu mày giương mắt nhìn chàng, vẻ mặt chàng cứng nhắc, thần thái lạnh lùng, lơ đãng phát ra một cổ nghiêm nghị khí phách.



Tôi cười tự giễu: "Thôi được rồi, em không viết là được chứ gì?"



"Du Nhiên! Ta không muốn hai nữ nhân đó, là Hãn a mã ban cho......"



"Em đã sớm đoán được rồi......đây là chuyện tất nhiên." Tôi gật đầu, tận lực xem nhẹ nỗi đau xót trong lòng, lạnh nhạt bình tĩnh nói, "Đường đường là Tứ bối lặc của Đại Kim, mà trong phủ chỉ có một thê một thiếp, thật là keo kiệt tới mức kỳ cục, huống chi con nối dõi của chàng lại ít ỏi......"



Chàng hơi nheo mắt, như đang cực kỳ cẩn thận xem xét mà nhìn chằm chằm tôi, con ngươi lấp lánh, ánh mắt khiếp người đủ sức xuyên thấu. Loại ánh mắt như tia X-quang này trước nay đều khiến tôi không thể đỡ nổi, trước mặt Hoàng Thái Cực với tâm tư tinh tế, tư duy mẫn duệ này, tôi căn bản không có chỗ trốn.



Tôi không khỏi nhụt chí cầm lấy tờ giấy trên bàn, dùng sức xoa nắn thành một nắm tròn, ném xuống đất, phút chốc ngẩng đầu: "Hoàng Thái Cực, giang sơn và mỹ nhân với chàng mà nói, nào khinh nào trọng?"



Chàng bỗng hoảng hốt ngây người ra, ước chừng kinh ngạc một phút, vẻ mặt đột nhiên đông lạnh, trở nên sâu hiểm khó dò. Lúc này chàng như cây tùng bách cao ngất tận trời, còn tôi chỉ là một gốc cỏ nhỏ hèn mọn dưới chân chàng.



Tôi nơm nớp lo sợ, lòng bất an không yên chờ đợi câu trả lời của chàng, bầu không khí trong phòng tĩnh lặng đến mức tôi muốn cướp đường bỏ chạy, mặc kệ câu trả lời hầu như biết rõ ấy.



"Ta......" Chàng lặng lẽ mở miệng, âm lượng tuy không cao, nhưng lại khiến hô hấp tôi cứng lại, "Không thể cho nàng đáp án......thật xin lỗi!"



Lòng tôi buông xuống, nhất thời không cách nào biết được nội tâm mình đến tột cùng là vui hay buồn, đành phải cười gượng hai tiếng: "Em hiểu mà, em hiểu mà......"



"Du Nhiên!" Chàng bỗng nhiên căng thẳng bắt lấy cánh tay tôi, vội la lên, "Nàng thì hiểu cái gì? Nàng chẳng hiểu gì cả!"



"Không! Em hiểu được, hiểu được chàng muốn cái gì, cũng rõ được cuối cùng chàng sẽ có được cái gì......tương lai chàng, cuộc đời chàng......em rõ hơn ai hết." Ánh mắt tôi si dại tập trung vào gương mặt chàng, hốc mắt không khỏi bắt đầu ẩm ướt, "Chàng sẽ có được hết thẩy! Nếu đây là lựa chọn của chàng, vậy không cần nói lời xin lỗi với em. Xin chàng......hãy tiếp tục bước đi như trước......"



"Vì sao nàng......" Chàng ngập ngừng hoang mang, bởi vì lời của tôi mà gương mặt tỏ vẻ không sao hiểu nổi.



"Bởi vì chàng là Hoàng Thái Cực! Bởi vì chàng là Ái Tân Giác La Hoàng Thái Cực——"



Bởi vì——Chàng là Hoàng Thái Cực, Hoàng đế khai quốc Đại Thanh.



Hoàng Thái Cực......Thanh Thái Tông Hoàng đế trong mắt hậu thế! Đời này đã định không chỉ thuộc về một mình tôi! Bởi vì chàng không đơn thuần là nam nhân tôi yêu, mà chàng còn là một đế vương cao cao tại thượng!