Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 117: Đổi tên




Trong lều nỉ bao trùm bởi một mùi nhàn nhạt tựa như mùi xạ hương, không đậm, nhưng có thể khiến tâm trạng người khác dần dần thả lỏng.



Tôi quỳ bò trên đất, trán áp xuống tấm thảm nỉ dày dặn mềm mại, hô hấp theo thời gian trôi càng trở nên đứt quãng.



Lều nỉ to như thế được phân thành hai, gian giữa được mắc một chiếc rèm làm từ ngọc trai, màu sắc rực rỡ khiến tôi hoa cả mắt, tôi muốn đưa mắt nhìn ra phía sau bức rèm nhưng tầm mắt đã bị vẻ sáng bóng chói mắt đó ngăn lại.



Trong lều tĩnh lặng chỉ trừ giọng nói nhỏ nhẹ của Ngạch Triết ra, qua một lúc lâu, phía sau rèm ngọc truyền đến tiếng thở dài khoan thai. Lòng tôi không hiểu sao đột nhiên chấn động, chỉ cảm thấy âm thanh thở dài này quen tai đến mức khiến người khác sởn gai óc.



Mới vừa hoảng hốt, bức rèm trên đỉnh đầu khẽ lay động, từ tiếng leng keng vang lên, một tiểu nha đầu bước ra, đứng trước mặt tôi nói: "Phúc tấn bảo ngươi ngẩng đầu lên đáp lời".



Tôi theo lời ưỡn thẳng lưng, nhưng chỉ trong phút chốc liền hít một hơi khí lạnh, hoảng sợ thất sắc. Cánh một bức rèm dày, tôi rõ ràng có thể nhìn thấy được đôi mắt trong suốt lạnh lẽo, đang bễ nghễ không chút gợn sóng nhìn vào tôi ấy...



Đôi mắt ấy... gương mặt ấy...



Đôi mày đó, mắt đó, môi đó...



Cảm giác mê muội trong chốc lát gặm nhắm cả người tôi, giống như là nguyền rủa, tôi quỳ gối tại nơi đó, dường như đã hoá thành đá, cứng đờ nhìn lên bóng dáng hơi lay động phía sau tấm rèn, giọng nói quen thuộc ấy khiến tôi hít thở không thông.



Là ảo giác... hay là ác mộng?



Sinh mệnh ngay lúc này như bị hút ra, tôi im lặng nhìn lên, ánh mắt chậm rãi, đầy khô khốc cùng đau đớn dần ẩm ướt, tứ chi tê dại cứng đờ không nhịn được run lên.



"Chính là cô ta sao?". Người phía sau bức rèm tiến lên trước một bước, trong giọng nói tao nhã dịu êm không nghe ra chút cảm xúc dao động.



Con ngươi tựa như nước thu, dù có dùng từ ngữ nào cũng chẳng thể hình dung được hết vẻ quyến rũ tuyệt đẹp khi cô nàng hơi nhíu mày.



Đã hai mươi bốn năm rồi, dung nhan tuyệt thế đã quen nhìn qua gương giờ phút này lại ở ngay trước mắt tôi, rực rỡ sau ánh ngọc đang lắc lư này.



Bố Hỉ Á Mã Lạp... bóng dáng ấy, giọng nói ấy, đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân, tất cả cứ như là mộng ảo...



Ngoài lều nỉ truyền đến một tràn cười sang sảng trong veo: "Tô Thái! Vì sao lại trốn ở đây thế? Bên ngoài náo nhiệt thế kia, mau theo ta ra ngoài uống rượu nhảy múa đi...".



Tôi chớp mắt nhìn xuống, bóng dáng sau rèm cũng không biến mất, cô nàng là thực sự là người thật! Là nữ tử tuyệt sắc có dung mạo giống hệt Bố Hỉ Á Mã Lạp!



Nang Nang Phúc tấn dẫn theo một đám a hoàn vú già tuỳ tiện xông vào, trên mặt mang theo vẻ tươi cười rạng rỡ: "Ơ, sao ngươi lại ở đây?". Cô nàng kinh ngạc liếc tôi một cái.



"Nô tài thỉnh an Nang Nang Phúc tấn". Tôi run giọng, vẫn chưa thể khôi phục lại sự bình tĩnh sau cơn khiếp sợ cực độ.



"Ngạch Triết nói...". Mỹ nhân sau bức rèm chậm rãi lên tiếng, "Đây là chiến lợi phẩm thằng bé bắt được trên chiến trường, muốn dâng tặng cô ta cho muội".



"Ồ? Ngạch Triết thật là giỏi". Nang Nang Phúc tấn cười lớn, "Hiếm ai có lòng hiếu thảo như thế. Tô Thái, muội thực là có phúc...". Cô nàng xuyên qua rèm, giữ chặt lấy cánh tay tiểu mỹ nhân, "Đừng cứ mải cau mày như thế, vị mỹ nhân u buồn nàng đây nếu như lại sinh ra tâm bệnh gì đó, Đại Hãn không đau lòng mới là lạ".



Tô Thái... tôi hoàn hồn lại, cảm giác nặng nề trên ngực dần rút đi.



Hoá ra là cô nàng! Hoá ra cô nàng chính là Tô Thái đó! Muội muội của Ô Tháp Na, cháu gái của Kim Đài Cát... Diệp Hách Na Lạp Tô Thái! Ô Tháp Na đã chính miệng miêu tả cô nàng giống Đông Ca ra sao, thực sự là trăm nghe không bằng một thấy!



Không ngờ rằng, cô nàng lại là thê tử của Lâm Đan! Thật là tạo hoá trêu ngươi!



Tô Thái nhẹ nhàng mở miệng cười, nụ cười ôn nhu kia khiến tôi hoảng hốt từng cơn: "Thật muốn xé cái miệng này của cô". Nghiêng đầu đi, "Bọn họ đâu rồi, đều đã đi dự thịnh yến hết rồi sao?".



"Chỉ thiếu mỗi cô thôi đấy! Đa La Phúc tấn là cô lại không đến góp phần, chúng ta không chơi đùa thoả thích được".



Tô Thái lắc đầu thờ ơ ậm ừ, ngọc trai trên búi tóc rũ xuống chạm vào nhau, phát ra tiếng vang êm tai.







"Ngạch cát!". Ngạch Triết đỏ mặt, cúi đầu gọi một tiếng.



Nang Nang Phúc tấn sửng sốt, nhíu mày nghi hoặc.



Tô Thái xoay người lại, thản nhiên nhìn con trai: "Nếu con đã có ý tốt, vậy cứ để cô ta ở lại đi. Chỉ là bên cạnh ta không thiếu người, Na Mộc Chung, ở chỗ ngươi...".



"Ngạch cát!". Ngạch Triết đè thấp giọng kháng nghị.



Nang Nang Phúc tấn dường như nhận biết được điều gì đó, liền cười nói: "Được rồi, đừng giận dỗi với thằng bé nữa, nhìn Ngạch Triết đã sốt ruột đến thế kia. Cô hãy thu nhận nô tài này đi, bên cạnh nhiều người sai bảo có gì là không tốt?".



Tô Thái thản nhiên ừm một tiếng, qua một lúc lâu sau, đột nhiên buông hạ mí mắt hỏi tôi: "Ngươi tên gì?".



"Bẩm Phúc tấn, nô tài tên A Bộ*".



"A Bố?*".



*Từ A Bố và A Bộ phát âm giống nhau, nhưng từ A Bố trong tiếng Mông có nghĩa là "Cha".



Tô Thái biến sắc, Ngạch Triết đỏ mặt, túng quẫn nhảy dựng lên: "Tiện nô lớn mật, Ngạch cát hỏi ngươi, ngươi lại dám bịp bợp đầu giỡn như thế hả?!".



Tôi thấy cậu ta thẹn quá hoá giận, rút con đao dắt bên hông muốn bổ nhào về phía tôi, Tô Thái chán ghét nhíu mày, Nang Nang Phúc tấn vội vã ngăn lại: "Trước mặt Ngạch cát ngươi mà động đến dao làm gì? Chỉ là một tên nô tài thôi mà, tên nghe không hay, sửa lại là được thôi".



Tôi chậm rãi suy ngẫm mãi mới giật mình nhận ra, trong lòng liên tục kêu gào hỏng rồi, vội vã lấy lòng nói: "Thỉnh Phúc tấn ban thưởng cho nô tài một cái tên dễ nghe, nô tài vô cùng cảm kích".



Tô Thái liếc Ngạch Triết một cái, lười biếng nói: "Nhất thời nghĩ không ra". Dường như cô nàng đang cố ý giận dỗi đứa con mình.



Nang Nang Phúc tấn thấy thế, vội tiếp tục hoà giải nói: "Cái tên nô tài này sao có thể bảo Đa La Phúc tấn thưởng tên cho". Nghĩ rồi lại nghĩ, sóng mắt lia nhanh đến bức rèm ngọc to lớn phía trước, đột nhiên cười nói: "Không bằng nể mặt ta, ta thuận miệng cho vậy, tên Cáp Nhật Châu Lạp nhé, thế nào?".




Cáp Nhật Châu Lạp... lòng tôi có chút hồi hộp, thực là một cái tên khó đọc.



"Còn không tạ ơn Nang Nang Phúc tấn thưởng tên?". Tô Thái thản nhiên nói.



Tôi bất đắc dĩ bĩu mỗi, quỳ trên đất dập đầu, lớn tiếng nói: "Nô tài Cáp Nhật Châu Lạp tạ ơn Nang Nang Phúc tấn đã thưởng tên! tên! Tạ ơn Đa La Phúc tấn đã nhắc nhở!".



Sau khi buổi tế điện long trọng kết thúc sẽ là cuộc thi săn, tộc Mông Cổ bất luận là nam nữ già trẻ đều giỏi ca hát nhảy múa, trong phút chốc mấy vạn người đang cùng nhau múa hạt dưới trời xanh mây trắng bao la ấy, vô cùng náo nhiệt.



Mỗi người đều quét sạch đi những lo lắng khốn đốn suốt mấy ngày vừa qua, hăng hái hoà vào bầu không khí vui mừng.



Bên trong chiếc lều của Hãn vương, Đa La Phúc tấn Tô Thái ngồi ở vị trí cao cao đầu tiên ấy, trên khuôn mặt tinh xảo không chút khuyết điểm ấy lộ ra ý cười thờ ơ, nhưng nụ cười ấy chỉ đọng lại trên mặt, nhàn nhạt, lạnh lùng, không thể nào rót vào đáy mắt của cô nàng. Đôi con người u tĩnh tựa đại dương sâu thẫm kia thiếu đi một chút ngời sáng hút người... đẹp nhưng chưa trọn vẹn, giống như một mỹ nhân được điêu khắc từ băng ngàn năm không tan.



Cô nàng đối với vạn vật quanh mình tựa như không thấy, tuy nhận được ánh nhìn chăm chú của vạn người, nhưng vẻ tươi cười trống rỗng đó lại đang cự tuyệt bất kỳ kẻ nào muốn đến gần.



Nữ tử xinh đẹp... cao ngạo... Diệp Hách Na Lạp Tô Thái!



Dưới Tô Thái còn có bảy tám người phụ nữ diễm lệ đang ngồi, ngoài trừ Nang Nang Phúc tấn Na Mộc Chung ra, tô chỉ còn biết mỗi Thái Tùng Cách cách.



Thục Tế Cách cách ngồi cạnh Na Mộc Chung, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không chớp mắt, đoan trang đến mức không còn thấy đâu là bóng dáng bướng bỉnh nữa. Về mặt này thì Thác Nhã Cách cách tựa hồ còn hơi khuyết thiếu, vẫn còn mang tâm tính của một đứa trẻ liên tục chạy tới chạy lui trong sân, đám nhũ mẫu đuổi theo đuôi cô bé khổ thân nói không nên lời.



Tô Thái khẽ nhíu mày, trong ánh mắt chuyển động dần lộ ra một chút không kiên nhẫn. Tôi chưa hiểu được dụng ý của cô nàng, phía dưới đã có một nữ tử đột nhiên đứng bật dậy, lên tiếng trách mắng: "Thác Nhã! Con nghiêm túc một chút cho ta!".



Tôi lắp bắp kinh hãi, theo bản năng nhìn Tô Thái và Na Mộc Chung. Tô Thái hạ mí mắt, tư thế cao nhã đoan trang bưng chén trà sữa lên chậm rãi uống, Na Mộc Chung bên cạnh nhìn không ra vui buồn, con mắt không ngừng loé sáng.







Người khiển trách Thác Nhã là một nữ tử chừng mười tám mười chín tuổi, mặt tựa trăng tròn, nước da mịn màng trắng nõn, vốn rất hợp với gương mặt búp bê, nhưng giờ phút này vì nghiêm khắc quở trách mà trở nên hơi vặn vẹo.



Thác Nhã bị doạ cho giật mình, kinh ngạc đứng tại chỗ, qua một lúc, cái miệng nhỏ nhắn cong xuống, bắt đầu bật khóc thành tiếng. Hơn mười ánh mắt đang có mặt nhất thời đều chuyển hướng về phía cô bé.



Nhũ mẫu của Thác Nhã luống cuống ôm lấy tiểu Cách cách, Thác Nhã đang gào khóc, đôi mắt to ầng ậc nước không ngừng sợ hãi nhìn vào nữ tử phía đối diện.



Thục Tế đang ngồi tại chỗ mình không nhịn được động đậy, Na Mộc Chung khẽ gật đầu, vì thế Thục Tế liền đứng dậy: "Đậu Thổ Môn Phúc tấn, để muội muội Thác Nhã ngồi chơi với ta đi...".



Sắc mặt cô nàng hơi tái đi, cắn môi không nói tiếng nào. Na Mộc Chung rời khỏi chỗ ngồi, mỉm cười đi lên kéo tay cô nàng, vô cùng thân thiết nói: "Ba Đặc Mã Tảo đừng làm khó dễ con bé nữa, Thác Nhã còn nhỏ như vậy nên là lúc ham vui ấy mà...".



"Chỉ là...". Đậu Thổ Môn Phúc tấn ngập ngừng liếc mắt nhìn Tô Thái đầy cao cao tại thượng kia.



"Tuy rằng quy củ là phải tuân theo, nhưng đều là hình thức cả thôi, nơi này đâu có người ngoài, chẳng qua là xom tụ với người nhà cho náo nhiệt. Muội cũng đừng có nghiêm khắc quá". Khi nói lời này, ngữ khí của cô nàng trông rất thản nhiên, nhưng tôi cảm thấy những lời này của cô nàng không chỉ đang nói với Đậu Thổ Môn Phúc tấn mà cũng là đang nói với Tô Thái ở sau.



"Ngạch cát! Ngạch cát...". Thác Nhã nghẹn ngào, dang hai cánh tay nhỏ bé hướng về phía Đậu Thổ Môn Phúc tấn, ánh mắt Đậu Thổ Môn Phúc tấn chợt loé lên, ôm lấy Thác Nhã từ tay nhũ mẫu, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô bé, ôn nhu lau nước mắt cho con gái.



Trong phút chốc các vị Phúc tấn khác cũng rời chỗ đi đến, lôi kéo lấy Đậu Thổ Môn Phúc tấn vừa nói vừa cười cho quên chuyện.



Sự công nhận của tôi dành cho Nang Nang Phúc tấn lại sâu đậm thêm, tuy rằng dung mạo của nữ tử này không động lòng người, nhưng lại tràn ngập sự nghiêm nghị đầy sức thuyết phục. Có lẽ cô nàng càng thích hợp làm Đa La Đại Phúc tấn thống lĩnh hậu cung hơn Tô Thái lạnh lùng kiêu căng kia.



Lặng lẽ thu lại ánh mắt, tôi liếc về Tô Thái bên cạnh, cô nàng vẫn bình tĩnh như thế, có lẽ người ta sẽ cho rằng cô nàng đang ra sức che giấu điều gì đó, nhưng tôi lại có thể cảm nhận sâu sắc nội tâm của cô nàng.



Dưới dung nhan tuyệt mĩ ấy, là một con tim tịch mịch và cô độc.



Cho nên, cô nàng lạnh lùng như tuyết, cho nên, cô nàng thờ ơ với mọi việc... đơn giản là vì trái tim đó chưa bao giờ mở ra vì ai, tiếc thay... thậm chí là chính đứa con trai của mình.



Cô nàng, có yêu trượng phu của mình không? Có thích người đang thống trị đế quốc hoàng kim ấy không?



Tôi hoài nghi...



Kèn ngoài lều đột nhiên tu tu thổi lên, các vị Phúc tấn vội vàng thu lại vẻ nói cười, chỉnh đốn lại trang phục chuẩn bị đứng sang hai bên. A hoàn và nô tài ngoài lều đều quỳ xuống, tôi không dám tuỳ tiện làm càn, cúi thấp người lẫn vào trong đám người.



Ngoài cửa có một bóng dáng cao lớn đang bước vào, lòng tôi mạnh mẽ co thắt.



Khí chất ngông cuồng vương giả! Nếu như nói khí chất vương giả của Hoàng Thái Cực là nằm ở bên trong, trầm tĩnh, sâu không lường được, vậy thì người đàn ông trước mặt này lại hoàn toàn bộc lộ hết ra bên ngoài.



Người thống trị cao nhất của Mông Cổ – Lâm Đan Đại Hãn!



Hãn vương mà bọn họ tôn sùng, khuất phục. Tôi chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại như bị ai đó bóp chặt, hô hấp không thông, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.



Người đàn ông trước mắt này, chính là thủ phạm vào bốn năm trước đã khiến tôi hồn rời khỏi xác, khiến Bố Hỉ Á Mã Lạp hoàn toàn biến mất, khiến tôi vừa Hoàng Thái Cực sinh tử xa nhau!



Hận không? Tôi không biết nữa! Mối hận thù vào thời khắc này đã không thể dùng những cách đơn giản để hình dung ra. Tôi cứng đờ quỳ gối nơi đó, mặt đơ ra.



Tô Thái không đứng dậy, thậm chí ngay cả một chút ý muốn đứng dậy chào đón cũng không có. Khi đám đông Phúc tấn đang hành lễ với Hãn vương của mình, cô nàng chỉ im lặng ngồi uống trà. Lâm Đan đi nhanh về phía cô nàng, trên gương mặt góc cạnh với đường nét cương nghị ấy dường như đang mỉm cười chiều chuộng, ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Tô Thái! Bắt đầu từ hôm nay trở đi ta đã là Ba Đồ Lỗ Hãn của cả Mông Cổ này, nàng chính là Vương hậu của ta!". Nói rồi cầm lấy bàn tay trắng noãn của Tô Thái, dịu dàng vuốt ve.



Tô Thái dựa theo sức tay của hắn, từ trên ghế đứng dậy, thoáng xoay người, cúi đầu: "Vâng, Đại Hãn". Giọng nói vẫn nhàn nhạt như nước, nghe không ra chút gợn sóng.



"Chúc mừng Đại Hãn!". Đám Phúc tấn, nô tài cùng lên tiếng chúc mừng.



Lâm Đan đưa tay ngăn lại: "Hôm nay Hoàng Thái Cực gây thêm khổ đau cho tộc nhân ta, ngày mai ta nhất định sẽ bắt hắn đền lại gấp bội!".



Lời chửi mắng sắc bén chứa đựng sự căm thù đến tận xương tuỷ, tôi bỗng chốc rùng mình, nghĩ đến đám tử sĩ mà hắn đã sai đến trước kia, lòng tôi vẫn còn sợ hãi với thủ đoạn trả thù tàn nhẫn của hắn.