Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 114: Rời doanh




Hai mươi ba tháng năm, đại quân đến Mộc Lỗ Cáp Lạt Khắc Thấm, phân ra ba lộ tiến về phía trước: Cánh tả do A Tế Cách dẫn đầu một vạn bộ binh gồm các bộ Khoa Nhĩ Thấm, Ba Lâm, Trát Lỗ Đặc, Khách Lạt Thấm, Thổ Mặc Đặc, A Lộc v.v... tiến công Đại Hồng, biên ngoại Tuyên Phủ thuộc quyền sở hữu của Sát Cáp Nhĩ; cánh hữu do Tế Nhĩ Cáp Lãng, Nhạc Thác, Đức Cách Loại, Tát Cáp Liêm, Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc, Hào Cách v.v... dẫn hai vạn binh tiến đi Quy Hoá thành, vùng Hoàng Hà; còn Hoàng Thái Cực chỉ huy đám người Đại Thiện, Mãng Cổ Nhĩ Thái v.v... dẫn đại quân tiếp tục tiến về trước.



Lòng tôi có trăm lần, ngàn lần ý nghĩ khẩn thiết không muốn rời đi, chỉ muốn ở lại trong quân, chỉ tiếc Đa Nhĩ Cổn căn bản sẽ không cho tôi lấy một cơ hội rời xa tầm mắt hắn dù chỉ nửa bước.



Sáng cùng ngày quân lệnh được ban xuống, toàn quân nhổ trại. Tôi cưỡi ngựa phi nhanh bên cạnh Đa Nhĩ Cổn, quân số cánh hữu chỉ có hai vạn, tôi rất lo lắng nếu không cẩn thận sẽ đụng phải Tế Nhĩ Cáp Lãng... bị Tế Nhĩ Cáp Lãng nhận ra không quan trọng, quan trọng hơn chính là nếu vì thế mà bị Đa Nhĩ Cổn phát hiện, lại không biết trong lòng hắn sẽ tính kế thế nào nữa.



Buổi chiều qua quýt ăn cơm, lấy lương khô tạm lấp đầy cái bụng, tôi chỉ cúi đầu không lên tiếng, hết sức duy trì âm điệu trong đám quân thấp nhất có thể.



"Ca...".



Từ âm thanh kêu la nhẹ nhàng khoan khoái ấy, lòng tôi khẽ rung lên, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.



Đa Đạc vận một thân xanh nhạt, tinh thần đầy hăng hái ghìm ngựa chạy đến gần: "Huynh đang ăn gì vậy?". Vừa nói vừa gỡ trước người xuống một thứ bụi bặm gì đó, vung tay ném sang đây.



Thật là vừa vặn, cái thứ đó ném ngay cạnh chân tôi, tôi bị doạ liền vội vã rút chân, không dám ngẩng đầu. Liếc mắt nhìn qua thì thấy thứ bị ném dưới chân là một con thỏ xám, trên thân còn bị cắm một mũi tên, miệng vết thương chảy máu đầm đìa, hiển nhiên là vừa mới săn được.



"Ca, đừng cứ ăn mãi thứ lương khô ấy nữa, huynh ăn cái này đi". Đa Đạc vọt người nhảy xuống lưng ngựa.



Đa Nhĩ Cổn chậm rãi đáp: "Xử lí thứ này mất thời gian lắm, tuỳ tiện ăn chút gì để đi đường vẫn quan trọng hơn!".



"Cứ ăn cái này mãi sẽ không tốt cho sức khoẻ của huynh! Ca, chúng ta đánh giặc cưỡi ngựa bắn cung đều là dựa vào sức lực, ăn không đủ no thì làm sao mà giết địch?".



"Địch?". Đa Nhĩ Cổn mỉm cười, "Ta không cảm thấy lần này sẽ gặp được địch lớn. Hiện giờ mặc dù chúng ta toàn lực đi quy hoá, e là kết quả chỉ có trắng tay mà thôi... Lâm Đan xảo quyệt như thỏ chạy, nếu ta là hắn, tuyệt sẽ không ở Quy Hoá thành để mà chờ chết!".



"Xảo quyệt như thỏ chạy?!". Đa Đạc phì cười, kiêu ngạo nói, "Thỏ chính là thỏ, mặc dù có xảo quyệt thế nào cuối cùng cũng trốn không thoát được lòng bàn tay của thợ săn!". Dứt lời, đi lên vài bước xoay người bắt đầu lục tìm con thỏ chết kia.



Cả người tôi cứng đờ, không dám tuỳ tiện nhúc nhích dẫn đến sự chú ý của hắn. Nhưng dù là thế, khi đứng dậy hắn vẫn lơ đãng liếc mắt nhìn tôi, đầu tiên thì tôi chấn động, đang cảm thấy không biết phải làm sao, ánh mắt của hắn đã rời khỏi người tôi không chút gợn sóng.



Sau một hồi sợ bóng sợ gió, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.



Cũng chưa để tôi kịp thả lõng tâm tình, Đa Đạc đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sắc bén như ưng trừng tôi, quát chói tai: "Là ngươi! Sao ngươi lại ở chỗ này?".



Da đầu tôi run lên từng cơn, dưới cái nhìn chằm chằm hung dữ của hắn, lông tơ khắp người tôi chốc lát dựng thẳng cả lên.



Hắn tiến lại từng bước, khí thế bức người, ngay cả tay trái cũng đã đè lấy chuôi đao bên hông. Tay chân tôi cứng ngắc, sát khí của Đa Đạc không hề là giả chút nào... nếu nói vẻ ngang ngược nghiêm khắc của Đa Nhĩ Cổn nằm ở bên trong, có thể thu phóng tự nhiên, vậy thì Đa Đạc chính là thuộc dạng bị xúc động, không cách nào che giấu.



"Thập Ngũ!". Đa Nhĩ Cổn không chút dấu vết từ bên cạnh tiến qua, một tay ngăn lại tay trái đang cầm đao của Đa Đạc, một tay đẩy tôi ra sau. Hắn xoay người khoác vai Đa Đạc, hì hì cười nói, "Giúp ta lột da thỏ đi".



"Ca, cô ta...".



"Đi, đi thôi! Nhanh chóng làm sạch sẽ để còn nướng ăn". Vẻ tươi cười của Đa Nhĩ Cổn đã làm dịu đi sự hoài nghi đầy mặt của Đa Đạc.







Tôi nhân cơ hội ấy chuồn đi rất xa, một hơi chạy đến đội ngũ sau cùng của Tương Bạch kỳ.




Nghĩ đến Đa Đạc có lòng bảo vệ huynh trưởng, rất có thể sẽ giống như lần trước giết sạch những nữ nhân mà Đa Nhĩ Cổn chơi đùa tại Đại Lăng Hà, lấy tôi ra khai đao...



Tôi không rét mà run! Trong mắt hắn ta, tôi có lẽ chỉ là một con cá vô tình lọt lướt mà thôi.



Liên tục nhẫn nhịn đến khi sắc trời tối đen, lúc đã hoàn toàn không thể nhìn rõ tình hình đi lại trước mắt nữa, đại đội người ngựa hành quân mới nhanh chóng dừng lại, hạ trại nghỉ ngơi.



Đuốc bằng nhựa thông bùng cháy khiến cây gỗ kêu lên đồm độp, vì để tránh đi cái oi bức, các tướng sĩ thà lần mò gỡ yên ngựa, cũng không muốn bị ánh đuốc chiếu vào.



Đa Đạc không trở về doanh trướng Chính Bạch kỳ để nghỉ ngơi, từ đầu chiều đã cùng Đa Nhĩ Cổn bàn bạc về việc tấn công Quy Hoá thành. Bởi vì có Đa Đạc bênh cạnh nên tôi nhân cơ hội đó thoát khỏi Đa Nhĩ Cổn, lại thừa dịp đêm tối u ám, trộm một con ngựa, trực tiếp rời khỏi doanh địa Tương Bạch kỳ, rời khỏi đại quân của cánh hữu.



Dựa theo sự tính toán ban đầu, tuy số người trong đại quân thường nhiều, nhưng tốc độ hành quân sẽ không chậm hơn hai cánh tả hữu là bao, nếu tôi có thể thức trắng đêm đuổi theo hướng Bắc, đến rạng sắc có lẽ sẽ đuổi kịp đại quân của Hoàng Thái Cực.



Tôi sợ Đa Nhĩ Cổn sẽ nhanh chóng phát hiện ra kế hoạch chạy trốn của tôi, vì thế suốt dọc đường không dám nhàn hạ dừng lại, hăng hái cưỡi ngựa chừng bảy tám tiếng, con ngựa mới dần thả chậm cước bộ.



Lúc này ở hướng Đông mặt trời mới vừa nhú, sắc trời nhanh chóng sáng lên, tôi mệt đến nỗi xương cốt khắp người như rã đi, vô lực xụi lơ dựa vào lưng ngựa, liếm láp đôi môi khô khóc, cảm thấy đầu óc đang mê muội từng cơn.



Khi trốn đi quá mức căng thẳng vội vã nên ngay cả một túi nước tôi cũng chưa kịp chuẩn bị. Lúc này phía chân trời là một mảng sáng đỏ hồng, tiết trời oi bức dần dần dâng lên, cảnh tượng phía trước rơi vào mắt tôi, trời đất đều như đảo điên.



Tôi vừa mệt vừa khát, cổ họng cùng hốc mắt khô khốc đến mức sắp bốc hơi.



Ngựa cưỡi phía dưới cũng đã lao như bay trong đêm, lúc này đang không ngừng thở hổn hển, khoé miệng cũng đã dính bọt trắng lung tung... căn cứ theo tình hình này mà suy đoán, dù tôi có thể dựa vào ý chí kiên cường của mình để chống chịu, chỉ sợ con ngựa này cũng không còn sức chống đỡ như tôi. Tại đại thảo nguyên mênh mông bát ngát này, nếu không có thú cưỡi, chỉ dựa vào hai chân của tôi, thì đừng nói là đuổi theo đại quân của Hoàng Thái Cực, e rằng tôi sẽ hoàn toàn bị lạc tại mảnh đất hoang vu hiếm dấu chân người này.




Cuối cùng sau khi đã cân nhắc nặng, tôi đành chỉ tạm thời không đi tiếp nữa mà xuống ngựa để nghỉ ngơi một lúc.



Sau khi đưa ngựa chạy đến một nơi cỏ cây rậm rạp để nó ăn no nê, tôi tìm một chỗ có bóng râm kiệt sức nằm xuống. Bốn phía yên ắng tĩnh lặng, tôi không dám coi thường. Một đêm không ngủ, mí mắt tôi đã nặng ngàn cân, thỉnh thoảng tôi phải đưa tay vỗ mặt mình để đuổi đi cơn buồn ngủ đang đến gần.



Ước chừng hơn nửa tiếng, chợt nghe thảm cỏ hơi rung động, bàn tay chạm xuống đất, có thể cảm nhận được loại rung động này càng lúc càng mãnh liệt. Sự sợ hãi của tôi tăng lên, nhưng chưa chờ cho tôi trên đất nhảy lên ngựa tìm cơ hội trốn đi, cách đó không xa đã truyền đến một âm thanh non nớt, reo lên: "Mau nhìn kìa! Chỗ đó có ngựa!".



Tiếng vó ngựa nặng nề lại gần.



"Tiểu chủ tử! Chạy quan trọng hơn...".



"Có yên ngựa và chân đạp, không phải ngựa hoang! Nhất định là đám ngựa di tán của Phụ Hãn bộ chúng ta! Ngang Cổ Đạt, ngươi dắt nó lại đây!".



Lòng tôi căng thẳng, đối phương đang nói tiếng Mông, cũng không biết là bộ lạc nào trong những bộ lạc đồng minh của đại quân chinh phạt, mặc kệ bọn họ là ai, tôi cũng không thể đưa ngựa cho bọn họ được.



Đẩy đám cỏ cao đến nửa người sang hai bên, mang máng có thể nhìn thấy phía đối diện cách hơn mười trượng có một đoàn người ngựa tạo thành một đội hơn mười người đang tiến gần về phía bên này, những người này vận trường bào cùng giày ống, hoá trang thành người Mông Cổ.



Trong đó một bé trai chừng mười tuổi áo quần rực rỡ loá mắt, vô cùng bắt mắt thu hút sự chú ý của người khác, tôi chỉ thoáng nhìn đã tức khắc đoán được cậu ta chính là "Tiểu chủ tử" mà đám người ấy gọi.



Chỉ thấy cậu ta mày đen, mũi cao, mắt sâu, đường nét ngũ quan trên mặt chưa hết đi vẻ ngây thơ cũng cực kỳ tinh xảo, tuy lúc vung roi ngựa mang theo một cỗ hào phóng, nhưng trong đôi mắt sáng chuyển động đó lại mơ hồ thấy được trên người cậu ta toát lên một khí chất cao quý và đẹp đẽ không hề giống một người thường.







Đứa nhỏ này... giống như sự kết hợp đầy trái ngược giữa vẻ dũng cảm và tuấn tú.



Tuy trái ngược nhau nhưng lại vô cùng hoà hợp, khiến người khác phải thán phục!



"Ngang Cổ Đạt! Rốt cuộc thì Hoàng Hà cách nơi này còn bao nhiêu xa?". Trong ánh mắt của đứa bé trai ấy lộ vẻ ngạo mạn, nhưng giữa sóng mắt chuyển động lại mang theo một vẻ diễm lệ tuyệt mĩ.



Tôi nhìn thoáng thất thần, trong lúc mờ mịt vẫn cảm thấy ánh mắt ấy của cậu ta vô cùng quen thuộc.



"Tiểu chủ tử...". Người đàn ông tên Ngang Cổ Đạt ấy là một chàng trai cường tráng hơn ba mươi tuổi. Gã vốn đã xuống ngựa bước nhanh đến con ngựa của tôi, lúc này nghe thấy câu hỏi, vội vã quay lại, cúi người trả lời: "Còn phải chạy thêm một lúc nữa...".



Giọng nói thốt lên có chút mơ hồ, tôi nghe không rõ lắm, chỉ nhìn thấy đứa bé trai đó vẻ mặt không hờn không giận, qua một lúc sau, đột nhiên giơ chân đạp vào ngực Ngang Cổ Đạt: "Thứ khốn kiếp! Lẽ nào Phụ Hãn vì sợ Hoàng Thái Cực nên mới rời khỏi Sát Cáp Nhĩ à?".



Ngang Cổ Đạt cong lưng, run rẩy quỳ rạp xuống: "Nô tài đáng chết!".



"Ngươi thực sự đáng chết!". Đứa bé trai quát lên, "Gièm pha chủ tử như thế, người có chết một trăm lần cũng không đủ!".



"Chủ tử tha mạng! Nô tài biết lỗi rồi ạ!".



Đầu roi chỉ vào đầu gã, đứa bé trai nổi giận: "Cái đầu này của người tạm thời để lại trên cổ cho ngươi, chờ đến khi tìm được Ngạch Cát và Phụ Hãn, ta nhất định sẽ bảo Phụ Hãn lột da ngươi!".



Thật là một chủ tử tràn ngập sự bá đạo cùng sát khí!



Không thể tưởng tượng nổi đứa nhỏ xinh đẹp tuyệt trần này lại là con trai của Lâm Đan!



"Kẻ nào?!".



Tôi bị doạ cho giật mình, vừa rồi vào lúc đang ngẩn người, dưới chân sơ ý không cẩn thận đạp lên một nhánh cây khô. Nhánh cây ấy phát ra một tiếng đứt gãy, âm thanh nhỏ như thế không ngờ đã lập tức kinh động đến đứa bé đó.



Cả người tạm dừng hai dây, tôi đột nhiên đứng thẳng người dậy, lấy tốc độ sét đánh nhanh chóng hướng về phía con ngựa kia.



Chân trái với lên chân đạp, ra sức duỗi chân, thẳng người ngồi lên ngựa... hành động liên tục một cách nhanh nhẹn lưu loát. Kẹp chân giục ngựa chạy băng băng trên đường, tôi vừa muốn thở phào, bỗng nhiên sau đó truyền đến một thứ đang xé rách không khí.



Phản ứng đầu tiên của tôi cho rằng đó là bọn họ đang dùng tên bắn chết tôi, lưng tôi không kìm được toát ra một luồng khí lạnh, cả người cứng ngắc như sắt. Tôi chỉ đành tuyệt vọng chờ thời khắc mũi tên ấy cắm vào da thịt mình, dùng trái tim đầy kiên nhẫn của mình chịu đựng nỗi đau nhức toàn tâm sắp đến kia... nhưng sự việc không như tôi suy nghĩ, cuối cùng thứ xuất hiện đó không phải mũi tên, mà là dây thừng.



Trước mắt thoáng qua một bóng xám mờ nhạt, cổ tôi bị một vòng dây thô ráp quấn vào. Hai tay theo bản năng muốn bảo vệ mình liền vô thức nắm lấy sợi dây trên cổ, không cho phép tôi kịp hô ra tiếng, sợi dây thừng sau đầu đột nhiên thắt chặt, chỉ nghe thấy một tiếng vang, sợi dây dài phát ra một tiếng vang dội, tôi bị túm bay khỏi lưng ngựa.



Nơi cổ họng đau nhức, tôi hít thở không đều, đầu căng đến nỗi như sắp nổ tung ra. Trong lúc cả người đang bay nhào trong không trung, tôi trơ mắt nhìn con ngựa của mình giãy giụa kêu lên tiếng chạy về phía trước, dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.



Bịch! Lưng nặng nề đập xuống nền cỏ.



Bả vai phải truyền đến cơn đau kịch liệt từ tim đến xương, tất cả mọi cảm quan nhận thức trong phút chốc đều bị cơn đau gặm nhắm chôn vùi. Tôi khổ sở bật ra một tiếng rên, trong cơn choáng váng dần mất đi tri giác.