Đoạt Xá Thành Thê

Chương 89




Về đến nhà là khoảng hai rưỡi chiều, Tống Trường Lâm lái xe về nhà mẹ anh trước, anh muốn đưa vợ và con anh vào nhà trước, rồi đưa em vợ về nhà sau, nếu không anh mà đưa em vợ về nhà trước thì lại không có ai ôm đứa nhỏ.

Cuối cùng Trương Xảo Trân cũng về đến nhà, trong lòng kích động, đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà như vậy, hơn nữa còn rất lâu không về nhà. Cô đưa cháu cho anh rể, rồi cười nói: “Anh rể, mai anh chị có về nhà không? Cha còn chưa được gặp hai cháu đâu.” Lúc trước khi cha cô nghe được chuyện chị ba sinh được hai cậu nhóc, miễn bàn đến chuyện cha cô vui vẻ thế nào, bây giờ biết anh chị ba về nhà ăn tết, nhất định cha cô đang nóng ruột ở nhà chờ.

“Về chứ, sáng mai anh và chị em ôm đứa nhỏ sang, em đợi một chút, anh đưa đứa nhỏ vào nhà đã rồi ra đưa em về.” Nói xong Tống Trường Lâm dùng chăn bông bọc kín người con chuẩn bị ôm vào nhà.

Trương Xảo Trân giúp anh chuẩn bị tốt cho đứa nhỏ, sau đó cô cũng nhảy xuống xe, cười cười chào anh rể và chị, khoát tay nói: “Anh không cần phải đưa em về đâu, có mỗi đoạn đường thôi mà? Tự em về nhà là được rồi, nhân đây hoạt động chân tay luôn, anh rể, em mang đồ của em đi trước, còn lại thì mai anh chị mang qua nhá, em về đây.” Nói xong, con nhóc này cũng không quay đầu lại mà chạy luôn.

Hai vợ chồng thấy cô chạy như vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười, rồi vội vàng ôm đứa nhỏ vào phòng.

Hai vợ chồng ông bà Tống đã chờ từ sớm, cháu trai a cháu trai, nghe nói bây giờ cháu trai ông biết nhận người rồi, sẽ xoay người, thích náo loạn, quá khiến người khác yêu thích mà?

Cha Tống chỉ hận không thể tự đến thành phố A, mỗi ngày đều nhìn thấy cháu trai, chắc với tính cách mạnh mẽ nóng vội của ông thì nếu không có Nữu Nữu bên cạnh thì ông đã sớm đi rồi.

Mẹ Tống thấy cháu gái đang ê a chơi một mình, bà cầm hộp khăn giấy lại, quay đầu nói với bạn già: “Ông ở nhà trông cháu đi, tôi đi đến nhà Trường Lâm thêm chút than đá, tránh buổi tối phòng vẫn còn lạnh.” Bà không quan tâm đến chuyện người lớn có lạnh không,lqd, nhưng tuyệt đối không thể khiến đứa nhỏ bị đông lạnh được.

“Bà ở nhà trông cháu đi, để tôi đi xem bếp lò.” Thuận tiện ông còn có thể nhìn nhìn xem bao giờ cháu trai của ông mới về. Ông già này bây giờ đúng là đứng ngồi không yên, muốn tìm chút chuyện để làm thôi.

Ông Tống vừa mới mặc được cái áo bông, mở cửa ra ngoài thì thấy con trai và con dâu đang ôm hai đứa nhỏ đi vào: “Trường Lâm? Mau mau mau, các con mau vào nhà đi. . .” cha Tống vui vẻ thành như vậy, mau chóng nhường lối để con trai và con dâu ôm cháu vào nhà, ông xoay người đi cởi áo rồi nhìn cháu trai.

Bà Tống càng vui vẻ, vội vàng kéo Nữu Nữu đang ngồi trên kháng sang một bên, để trống cả mảng lớn giường cho con trai, nói: “Các con mau để cháu lên đây, chỗ này ấm áp, sao rồi con? Cả quãng đường có lạnh không? Đứa nhỏ có quấy không con?”

Năm trước lần đầu tiên đứa nhỏ lái xe về bà còn lo sợ con đi trên đường xảy ra chuyện gì, năm nay cháu trai lại nhỏ, đường xa, bà lại bắt đầu lo lắng đứa nhỏ quấy, trên xe lạnh, cả một ngày bà lo lắng đứng ngồi không yên.

“Cháu không quấy ạ, vừa lên xe là ngủ, giữa đường ăn sữa hai lần, rồi lại tiếp tục ngủ, cả quãng đường đều ngủ cả ạ.” Tống Trường Lâm vừa nói vừa cẩn thận cởi chăn bông bọc bên ngoài thằng bé ra, từ sáng sớm anh đã làm ấm xe rồi, hai đứa nhỏ còn có người lớn ôm, một chút cũng không lạnh.

Hai anh em đều được áo khoác màu đỏ giống nhau như đúc, bây giờ đang ngủ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai anh em nằm cạnh nhau, cha Tống nhìn thấy vui đến mức miệng muốn nở hoa luôn, liên tục thấp giọng nói: “Ai ôi, cháu trai lớn của ông, mấy tháng không gặp mà lớn quá thôi, nhìn gương mặt phúng phính này mà xem, còn dễ nhìn hơn cả cháu của lão Lưu ở phía sau nhà nữa.” miệng nói xong, ông đẩy con trai sang bên cạnh, sợ làm đứa nhỏ sợ nên ông cũng không dám đưa tay sờ, ông xoay người nhìn kĩ, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt.

“Tất nhiên, đứa nhỏ nhà ta trắng trẻo xinh đẹp, nhìn mẹ chúng chăm chúng sạch sẽ khỏe mạnh, giống như Tiểu Kim đồng bên cạnh ông thọ tinh vậy, nhóc đó mới một tuổi mà đã thành quả bóng bùn rồi, nước mũi chảy dài, lại càng bẩn thỉu, đâu có khiến người khác yêu thương như cháu tôi chứ?” Bên này mẹ Tống cũng chen vào, dù sao Trương Xảo Phương cũng không thể đứng cạnh cha chồng được, cho nên cô vội cởi chăn ra cho đứa nhỏ, rồi nhường chỗ cho mẹ chồng.

Hai vợ chồng ông bà, mang hầu hết những đứa nhỏ trong thôn ra so một lần, cuối cùng đều cho ra một cái kết luận là: Cháu trai nhà bọn họ là trên trời dưới đất khó tìm được, trong vòng mười năm trở lại đây mà tính trong mười dặm tám thôn đều chưa thấy đứa nhỏ nào xinh như vậy.

Người làm mẹ có chút quẫn, tuy rằng cô cũng cảm thấy con trai cô rất có tinh thần, nhưng có thật sự tốt đến vậy không? Huống chi hai đứa nhỏ đang ngủ vù vù, ánh mắt cũng không mở ra mà.

Người làm cha lại cảm thấy cha mẹ anh nói vô cùng có đạo lí, anh cũng cảm thấy trong ấn tượng của anh thì không có con nhà ai có thể khiến người khác yêu thương được như con anh, huống chi còn là hai nhóc, đặt chúng nào cùng nhau, sức quyến rũ tuyệt đối là vô hạn.

Hai vợ chồng già nhìn rất vui vẻ, rõ ràng không có thời gian chú ý đến hai vợ chồng son, Trương Xảo Phương quay đầu nhìn chồng nói: “Đi thôi, hai vợ chồng mình đi chuyển đồ vào nhà đi anh.”

Tống Trường Lâm nhìn hai cậu con trai đang ngủ say, anh nói nhỏ với vợ: “Em không cần phải đi chuyển đồ, tí nữa em mở cửa cho anh là được.” Ti vi quá to, nếu không ai mở cửa thì anh không thể đi vào được.

Hai người cười hì hì ra ngoài lấy đồ, hai vợ chồng già ngồi bên cạnh cũng không hỏi lấy một câu, bây giờ trong mắt họ không ai quan trọng bằng hai cháu, còn lại ai thích đi đâu thì đi, bọn họ cũng lười quản. Cô nhóc Nữu Nữu ngồi một bên vẫn luôn không dám lên tiếng, thấy hai người lớn xa lạ đã đi rồi, cô nhóc tò mò bò đến, muốn nhìn thấy em trai nhỏ trên kháng, nhưng khổ nỗi là quá nhỏ, cũng không nhìn thấy gì, nóng ruột ôm lấy chân mẹ Tống, Nữu Nữu túm quần áo của bà, chỉ vào trên kháng nói: “Đứa nhỏ, đứa nhỏ.”

Bà Tống đang vui vẻ, nghe được lời cháu gái nói, bà một tay ôm Nữu Nữu vào lòng, chỉ vào hai đứa nhỏ nói với cháu gái: “Đây không phải đứa nhỏ, đây là em trai, là em trai của Nữu Nữu.”

“Em trai?” Nữu Nữu nhìn hai người em trai, thấy gương mặt em trai giống như bánh bao, vừa trắng vừa mềm, cô nhóc vươn tay muốn sờ.

“Nữu Nữu, không được đụng vào em trai, em trai đang ngủ đó.” Cha Tống nhíu mày ngăn cháu gái, tay không biết nặng nhẹ, nếu chạm vào hỏng rồi thì phải làm sao? Nghĩ vậy, ông dặn bạn già: “Bà trông Nữu Nữu, đừng để cho Nữu Nữu chạm vào mặt đứa nhỏ.”

Mẹ Tống vội ôm Nữu Nữu ra xa, sau đó nghiêm túc nói với cô bé: “Cháu chỉ được nhìn em trai thôi, không được sờ, vừa sờ là em sẽ khóc đó, biết chưa?”

Cô bé không hiểu hết, nhưng cái đầu nhỏ của bé cũng biết ông nội không vui, cho nên không thể chạm vào em bé nằm trên kháng.

Bên này hai ông bà đang dạy đứa nhỏ, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, vợ chồng già đều nhìn ra cửa với ánh mắt nghi ngờ, chỉ thấy con trai đang bê một cái thùng lớn, bước nhanh đến.

“Cái gì vậy con, sao to thế này?” Nhìn thì thấy cái hộp vuông, rõ ràng không phải là đồ ăn. Mẹ Tống sợ Nữu Nữu chạm vào hai đứa nhỏ nên đặt cô bé xuống đất, sau đó muốn nhìn xem con trai bà mua cái gì về.

Tống Trường Lâm nhẹ nhàng đặt ti vi lên mặt đất, sau đó đứng dậy, thở một cái rồi nói: “Mấy tháng nay con làm được, nên lúc về muốn mua chút đồ về nhà, Xảo Phương nói nhà mình chưa có ti vi, hai vợ chồng con mua một cái về, cả đường đi đều lạnh, bây giờ không thể cắm điện được, để trong phòng một lúc đã.” Vốn là vợ anh nói, anh đương nhiên muốn khoe vợ anh ra, để cha mẹ anh biết vợ anh tốt thế nào.

“Ti vi?” Đừng nói mẹ Tống ngây dại, ngay cả cha Tống cũng ngây ngẩn cả người, cái này cũng không rẻ, tại sao lại mua ti vi về.

“Cái này quá đắt tiền, các con mua làm gì chứ?” Mẹ Tống đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui sướng, rồi đau lòng và cuối cùng là cảm động, người làm mẹ nếu muốn cho con tiền thì bao nhiêu cũng không tiếc, nhưng đứa nhỏ đã kết hôn còn mua đồ về cho cha mẹ, thì phải là mấy nhà cùng so, rất sợ nhà mình lại lấy nhiều hơn, ban đầu vợ Trường Lâm mua đồ cho vợ chồng bà, bà cũng cảm thấy đủ rồi, không ngờ con dâu có thể bỏ tiền mua ti vi cho hai ông bà?

“Quá lãng phí, con còn có hai đứa nhỏ phải nuôi đó, mua nó làm gì, trả về đi.” Cảm xúc trong lòng cha Tống lại khác bạn già, ông là kinh ngạc, cảm động, cuối cùng là bắt đầu tức giận. Hai ông bà có xem ti vi hay không cũng không sao. Nhưng cháu trai là quan trọng nhất, trong lòng ông thì số tiền này đáng ra phải được cất đi, sau này để cho đứa nhỏ đi học đại học và cưới vợ dùng.

“Cái này con cũng mua được mấy ngày rồi, sao có thể trả về chứ ạ? Lại nói con có nuôi hai cậu nhóc cũng không chậm trễ chuyện mua ti vi cho cha mẹ được, vợ chồng con mua rồi, cha mẹ cứ xem thôi.” Tống Trường Lâm cũng không để ý lời của ông bà, xoay ngườ nhìn khắp nhà, rồi lại nhìn lên bàn, anh quay lại nói với mẹ anh: “Mẹ những đồ trên bàn chuyển về đâu đây? Để con dọn một chút còn đặt ti vi lên, như vậy có thể nhanh ấm hơn chút.”

“Ừ ừ.” Mẹ Tống đè chặt kích động trong lòng, luống cuống tay chân dọn đồ trên bàn, thấy con trai mở hộp bê cái ti vi ra, bà đau lòng nói: “Cái ti vi này không rẻ đúng không? Các con chỉ cần mua cái ti vi đen trắng là được rồi, mua cái to như vậy để làm gì?” Cái này phải tốn bao nhiêu tiền chứ?