Đoạt Xá Thành Thê

Chương 122




Edit: Voicoi08

Từ Đức Minh thấy Tống Trường Lâm nói hơi nhiều, lại thêm vừa trải lòng, nên bây giờ anh cũng không còn hứng thú với chương trình, anh vỗ vỗ vai Tống Trường Lâm, đứng lên cười nói: “Anh Tống, cũng muộn rồi, em về nhà trước, anh cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.” Nhưng mà nhìn dáng vẻ hưng phấn của đối phương thì chưa chắc đã đi nghỉ được.

“Được, anh cũng không giữ cậu lại đây nữa, cậu nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm. Trời ơi? Sao vừa rồi anh lại uống luôn chai của cậu thế này? Thảo nào anh bắt đầu thấy choáng váng rồi.” Tống Trường Lâm muốn đứng dậy tiễn anh, nhưng vừa đứng lên thì một trận choáng váng ấp đến, hơn nữa hai người cũng quen thuộc như vậy nên anh không cần thiết phải cậy mạnh, anh ngồi lại trên ghế rồi gọi vợ anh ra tiễn khách: “Xảo Phương, Đức Minh phải về rồi, em ra tiễn cậu ấy giúp anh với.”

“Đức Minh phải về rồi sao? Hết chương trình rồi à?” Trương Xảo Phương đang ở trong phòng tự an ủi bản thân, thấy chồng gọi nên vội vàng đi đến.

“Chị dâu, em về trước, hôm nay anh Tống vui vẻ, hình như uống hơi nhiều, chị để anh ấy nghĩ ngơi sớm chút ạ.” Nhìn thời gian cũng hơn chín giờ, vợ chồng người ta cũng không xem nữa, anh cũng không thể ngồi lại đây được.

“Ừ, đừng lo lắng, cậu về nghĩ ngơi sớm chút đi.” Trương Xảo Phương tuy đang tò mò tại sao chồng cô lại uống nhiều hơn, nhưng cô vẫn tiễn khách đến trước cửa, khóa xong cửa mới xoay người vào nhà nhìn chồng cô.

“Anh sao thế? Cũng chỉ có hai chai bia, sao lại uống nhiều hơn?” Trương Xảo Phương thấy Tống Trường Lâm dùng một tay đỡ đầu, rõ ràng là có chút choáng váng, cô tự tay nắn đầu giúp anh, miệng nhẹ nhàng hỏi.

Tống Trường Lâm híp mắt cười ha ha, nghiêng người về phía trước tựa vào người vợ anh, thấp giọng nói: “Hôm nay anh rất vui vẻ, không ngờ lại uống luôn cả chai của Đức Minh.”

“Anh đó.” Trương Xảo Phương hơi ấn đầu chồng cô, có chút buồn cười nói: “Anh mời người ta uống rượu mà còn cướp rượu của người ta để uống, có người làm anh như anh sao?” Cũng may Đức Minh là người quen, nếu là người ngoài thì không biết phải giải thích kiểu gì.

“Ai bảo hôm nay anh vui vẻ? ha ha, vợ anh là nghệ thuật gia rồi.” Tống Trường Lâm nhớ đến trường hợp khiến người ta kích động vừa rồi, anh tựa vào người vợ anh, nở nụ cười ngây ngô. Vừa rồi lúc ngồi với Từ Đức Minh anh còn nghĩ có điều muốn nói, mà bây giờ thấy vợ anh thì anh chỉ biết nở nụ cười.

“Vâng, vợ anh là nghệ thuật gia rồi.” Trương Xảo Phương nhẹ nhàng vuốt đầu chồng cô để dỗ anh. Cô nhìn thời gian, trực tiếp dỗ dành nói: “Trường Lâm, em đỡ anh lên giường nằm một lát được không?” Chờ khi anh nằm xuống, cô cũng ôm con đến ngủ, đứa nhỏ còn nhỏ, để một mình một phòng cô cũng lo lắng.

“Được.” Tống Trường Lâm uống nhiều nên cũng nghe lời hơn, đứng lên lảo đảo đi đến bên giường, nằm trên giường, anh tự ôm chăn cười tiếp: “Bức tranh thêu của vợ anh được giải nhất. ..”

Trương Xảo Phương không nói gì mà chỉ đứng nhìn người đàn ông vì uống nhiều mà trở nên ngây thơ kia, cô tự đến nhà vệ sinh lấy một cái khăn mặt, làm ướt, giúp anh lau mặt lau tay, sau đó mới dót một cốc nước để ở đầu giường, xoay người đến phòng nhỏ ôm con. Chờ khi cô ôm Tiểu Tá đến giường, rồi đi ôm thêm Tiểu Hữu về đến nơi thì thấy chồng cô đang dùng một tay chống đầu nhỏ giọng nói chuyện với cậu con trai đang ngủ say vù vù của anh. “Tiểu Hữu, cha nói cho con nghe, bây giờ con là con trai của nghệ thuật gia đó, bức tranh thêu của mẹ con lên ti vi rồi.”

“Anh nhận sai rồi, đó là Tiểu Tá.” Nhóc đang trong lòng cô mới là Tiểu Hữu này.

Tiểu Tá? Tống Trường Lâm cẩn thận nhìn ngó hai cậu con trai, sau đó buồn cười nói với vợ: “Em thấy anh uống nhiều nên trêu anh đúng không, con trai anh sao anh có thể nhận sai được chứ? Đây là con trai nhỏ của anh, Tiểu Hữu bướng bỉnh.” Nói xong, người cha này nổi lên tâm lý yêu thương, càng nhìn càng thấy con trai đáng yêu, nên nhào đến bên người Tiểu Tá rồi cắn một cái.

Đứa nhỏ đáng thương cả ngày chơi đùa mệt mỏi, cũng không thèm đổi tư thế đã tiếp tục ngủ, hoàn toàn không biết mình vừa bị cha tập kích.

Trương Xảo Phương thấy dáng vẻ này của chồng cô, cô sợ anh hưng phấn đánh thức con trai, cô cũng bất chấp việc đi thu dọn phòng cái giường ngủ nhỏ trong căn phòng bên cạnh để cho hai con trai nằm vào bên trong, cô nằm giữa chồng và đứa nhỏ, cô chuẩn bị hi sinh bản thân để hai cậu con trai cô được ngủ yên giấc.

Tống Trường Lâm thấy vợ nằm cạnh mình, anh mừng rỡ, anh cũng hiểu nhất định trong lòng vợ anh cũng đang rất vui, không phải sao, cô còn chạy đến nằm cạnh anh để chia sẻ này? Anh nhiệt tình kéo vợ ôm vào trong ngực, thỏa mãn tựa vào đỉnh đầu vợ anh, nở nụ cười hạnh phúc lầm bầm lầu bầu: “Người dẫn chương trình nói hay quá, cô ấy nói thế nào nhỉ? À, đúng rồi, nghệ thuật gia dân gian của chúng ta- Trương Xảo Phương, tuy rằng không có khuê phòng nhưng lại sử dụng đôi bàn tay chăm chỉ. . .”

Anh hạnh phúc, anh vợ anh không hạnh phúc, vừa rồi mải chăm chồng say rượu nên cô quên mất chuyện này, bây giờ nghe chồng nhắc đến cô lại thấy bực mình. Người phụ nữ kia nói toàn những câu vô dụng, không hề nhắc một câu nào đến công ty của nhà cô? Được rồi, tốt lắm? Cô cũng hiểu được là chuyện này không thể trách người chủ trì được, nhưng sự bực tức trong lòng cô không biết phải nói cùng ai.

Trong lòng cô cảm thấy rất ấm ức, cô ngoan ngoãn tựa vào lòng chồng nghe anh lần lượt nhắc lại những lời người dẫn chương trình đã nói, ngay tại lúc cô đang lo lắng muốn nói chuyện với chồng, để anh nhanh chóng đi ngủ, bên tại lại vang lên giọng nói dịu dàng của anh: “Xảo Phương, cưới được em thật tốt. . .”

Trương Xảo Phương không nhịn được mà hơi nhếch khéo miệng, nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng nói được một câu cô thích. Trong lòng cô đang tràn đầy vui mừng chờ chồng cô nói tiếp, kết quả là đợi một lúc lâu cũng không thấy gì? Cô hơi ngẩng đầu lên thì thấy Tống Trường Lâm đã nhắm hai mắt lại ngủ, bên môi còn nguyên nụ cười, thoải mái đi ngủ. Trương Xảo Phương đẩy cánh tay trên người cô ra, cô nằm thẳng, buồn bực trừng mắt nhìn trần nhà: Nghĩ lại, thật ra đêm nay cũng không trách được ai, chính là do cái người Tưởng Chí Lâm kia không nói cho rõ ràng, cũng không phải sai lầm gì lớn, hơn nữa cũng lâu rồi cô chưa thấy chồng cô hưng phấn như vậy? mà hơn nữa cô còn giúp anh ta một chuyện lớn như vậy nữa.

Ai, nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái, lại không thể khiến người vô tội bị liên lụy, cô nên làm cái gì bây giờ? Tất cả họ hàng và bạn bè của Trương Xảo Phương thì đây là một buổi tối hành phúc, nhưng Trương Xảo Phương bực bội khó chịu tỏ vẻ, cô không hề hạnh phúc một chút nào, cuối cùng, cô tìm được một cách khiến bản thân hạnh phúc, chuẩn bị ngày mai cô sẽ ra ngoài tìm cơ hội, đi chăm sóc Doãn Hồng Bác một chút, mỗi lần nhìn thấy cảnh hắn ta vì mất tiền mà muốn nổ tung, cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Ừ, cứ quyết định vậy đi.

Sáng hôm sau, Tống Trường Lâm tỉnh lại, nhớ đến chuyện tối qua lại cảm thấy có chút ngại ngùng, rõ ràng là chuyện vui của vợ anh, nhưng anh lại uống nhiều.

Anh nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt vợ anh để xin lỗi, rồi rón ra rón rén xuống đất, đi ra ngoài rửa mặt làm đồ ăn sáng.

Trương Xảo Phương cảm nhận được động tác dịu dàng của chồng, cô thỏa mãn nở nụ cười, ôm chăn tiếp tục ngủ, kết quả vừa mới lật người đã thấy Tiểu Tá nhẹ giọng gọi: “mẹ, đi tiểu.” hai cậu nhóc đã tỉnh, rời giường thôi. . .